Edit & Beta: Khả Duyên

Sáng hôm sau, Trình Lộ bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa.

Cô bực bội tỉnh dậy, còn lôi Tần Hán dậy theo rồi đẩy anh vào nhà vệ sinh để đánh răng rửa mặt, trong miệng thì lầu bầu: “Chủ nhật tuyệt vời như thế này, vất vả lắm mới không đi làm cũng không cho người ta ngủ được một giấc thật ngon!”

Vừa mở cửa ra đã thấy ngay mẹ cô đang đứng bên ngoài xách theo một túi rau đi vào.

“Đừng có ăn mấy thứ đồ bên ngoài suốt cả ngày như thế, không tốt cho sức khoẻ đâu. Sáng nay, mẹ có đi chợ mua một ít rau củ quả cho con. Thường ngày khi Tần Hán đi làm về, hai đứa đừng có đi ra ngoài ăn nữa, phải để dành tiền để lo cho việc kết hôn sau này nữa chứ.”

“Còn chuyện này nữa, bố con nói hẹn ngày nào đó rồi gặp mặt bố mẹ của Tần Hán để bàn chuyện của hai đứa. Hai đứa con giờ cũng đã trưởng thành cả rồi, còn quen nhau hai ba năm nay.”

Mẹ cô bận rộn cất rau quả vào trong tủ lạnh rồi nhân tiện dọn dẹp phòng khách luôn, vừa thấy trên bàn chất đầy hộp kem rỗng thì bà lại bắt đầu lải nhải, “Mẹ đã dặn con biết bao nhiêu lần rồi, đừng có ăn nhiều kem quá, không tốt cho sức khoẻ đâu….”

Trình Lộ còn chưa kịp giải thích thì Tần Hán đã chạy ra khỏi nhà vệ sinh với cái đầu dính đầy bọt xà phòng, “Nước lạnh quá….”

“Ơ, Tần Hán đến rồi à con. Con đi làm về lúc nào đấy? Đi làm có mệt không con? Dì có mua gà về, để lát dì hầm canh tẩm bổ cho con nhé.”

Nhìn thấy thái độ hoàn toàn khác biệt của mẹ khi đối xử với mình và Tần Hán, Trình Lộ cảm thấy bất lực sâu sắc.

“Cô chủ ơi, bà ấy là ai vậy?”

Tần Hán chạy đến bên người Trình Lộ, vẻ mặt bối rối đặt câu hỏi.

Mẹ của Trình Lộ sợ ngây người. Đây vẫn là người con rể đẹp trai, lạnh lùng, chững chạc và ổn trọng của bà sao?

Sau sự kiên nhẫn… à không, sau sự gấp gáp giải thích của Trình Lộ, cuối cùng cô cũng kể được hết chi tiết mọi chuyện một cách rõ ràng nhất cho mẹ cô nghe.

Tóm gọn lại một câu: “Vị con rể đẹp trai, lạnh lùng, chững chạc và ổn trọng của mẹ đã là chuyện của quá khứ. Bây giờ, anh ấy chính là một đứa bé ngốc nghếch nghịch ngợm thường xuyên gây rắc rối.”

Mẹ cô nhìn Tần Hán đang vui vẻ ngồi chơi xếp hình lego, bà ngồi trên ghế sofa thở dài một tiếng: “Lộ Lộ, con nói xem khi nào thì Tần Hán mới hồi phục chứ?”

“Chuyện này thì con không biết, bệnh mất trí nhớ này khó nói lắm, biết đâu một ngày nào đó anh ấy sẽ đột nhiên nhớ lại mọi chuyện, nhưng vấn đề là bệnh của anh ấy có hơi kỳ lạ. Con chưa từng thấy ai mất trí nhớ mà chỉ số thông minh cũng sụt giảm nghiêm trọng như thế này cả.”

“Hay là con dẫn thằng bé ra ngoài đi dạo đi, đi đến mấy chỗ mà trước kia hai đứa thường đi ấy, không thì con dẫn Tần Hán đến nơi mà thằng bé quen thuộc, biết đâu sẽ có ích cho việc hồi phục của thằng bé thì sao.”

Trình Lộ nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, những chỗ mà trước kia hai người thường đi, hình như ngoại trừ nhà của bọn họ ra thì chỉ còn nơi làm việc thôi. Thỉnh thoảng cô còn hay ghé lại lăng mộ một lát nữa….

Về phần nơi mà anh quen thuộc nhất, chắc chắn là các hoàng lăng ở ngoài nghĩa trang rồi. Thế nhưng, cô đâu có quyền hạn gì mà dẫn anh đi thăm lăng được!

Nghe sợ thật chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play