*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit & Beta: Khả Duyên
Trải qua nhiều lần xác nhận và thử nghiệm liên tục, Trình Lộ đã đi đến kết luận cuối cùng, đó chính là dường như Tần Hán đã bị mất trí nhớ!
Mấu chốt ở đây là: Không phải những người bị mất trí nhớ trong mấy bộ phim thần tượng đều là chủ tịch và tổng giám đốc của tập đoàn lớn sao? Thế thì tại sao đến lượt cô lại nhặt phải cái tên bạn trai cũ ngốc nghếch này vậy?
Anh nói xem, anh mất trí nhớ thì mất thôi. Tự dưng chỉ số thông minh cũng bị sụt giảm nghiêm trọng là tình huống gì đây?
Trình Lộ nhìn Tần Hán đang ngồi trên ghế sofa nhà cô ăn kem, trên tivi đang chiếu là phim hoạt hình heo Peppa, cô lập tức cảm thấy đầu đau như muốn nổ tung.
Sau một phen tra khảo vừa rồi, bây giờ Tần Hán tin chắc rằng Trình Lộ có quen biết anh nên cứ ở lì mãi chỗ này không chịu đi.
Tuy rằng cô có thù oán với tên bạn trai cũ trước mặt cô hiện tại, nhưng không phải vì thế mà cô lại đi gây khó dễ với một tên ngốc.
Hay là gọi cho bố của Tần Hán? Nhưng sau đó phải giải thích như thế nào đây? Chẳng lẽ cô nhấc máy lên rồi nói: “Con chào chú, ba ngày trước, con và Tần Hán vừa mới chia tay. Đến hôm nay, khi con đi dạo phố về thì trông thấy Tần Hán đang ở trước cửa nhà con. Kết quả là Tần Hán đã biến thành một kẻ ngốc rồi chú ạ. Chú đến đây và đón anh ta về đi nhé.”
Cô nhớ tới bố của Tần Hán, ông cũng là một nhà khảo cổ học, cho nên lúc nào cũng phải tìm hiểu đến tận cùng của mọi chuyện. Nếu nói như vậy thì đến hai ba tháng sau cũng chưa chắc đã nói xong.
Không, không được, Trình Lộ ngay lập tức bác bỏ phương án này.
Sau khi cân nhắc lợi hại, Trình Lộ quyết định chọn Trần Phi – đồng nghiệp của Tần Hán. Tuy hai người đều làm bên ngành khảo cổ giống nhau, nhưng người ta là một người hài hước, thường xuyên dỗ dành bạn gái của mình vô cùng vui vẻ.
Được rồi, chọn anh ta đi!
“Chị, chị ơi, kem hết mất tiêu rồi… Em còn muốn ăn nữa.” Không biết Tần Hán từ đâu chui ra, tay đang bưng lấy hộp kem cùng với ánh mắt đầy trông mong.
“Không phải tôi đã dặn anh rồi sao? Đừng có gọi tôi là chị nữa. Trước đây, tôi là cô chủ của anh, đã nuôi dưỡng anh nhiều năm. Kết quả anh không nghe lời, còn tự mình bỏ nhà ra đi.” Trình Lộ vừa cầm kem vừa giải thích. Cô hiếm khi kiên nhẫn như hiện tại, Tần Hán đã bị mất trí nhớ rồi, nếu cô không chơi chết anh ta thì sau này cô sẽ theo họ của anh ta luôn!
Tần Hán gật đầu, chớp chớp đôi mắt to, “Cô chủ, cô bằng lòng cưu mang một đứa bé không ngoan như tôi, cô thật là tốt bụng và thiện lương.”
Nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của Tần Hán, trái tim của Trình Lộ rung lên. Mẹ nó, nụ cười này tấn công mạnh mẽ quá, một người đã trở nên ngốc nghếch rồi mà vẫn còn có thể tung chiêu trí mạng như thế. Chuyện này không có tốt đâu, được chứ?
Đưa Tần Hán về lại ghế sofa xong, Trình Lộ gọi điện cho Trần Phi, đưa địa chỉ nhà cho anh ta và bảo anh ta mau đến đây.
Trần Phi vô cùng lo lắng chạy vội đến, ngay khi vừa bước vào cửa, Tần Hán vừa vặn ăn xong hộp kem thứ ba và đang làm nũng đáng yêu để cầu xin Trình Lộ lấy cho anh hộp kem thứ tư.
Sau đó, Trần Phi nghe được đoạn đối thoại như thế này.
“Chị ơi, em còn muốn nữa.”
“Anh gọi tôi là cái gì?!”
“Cô chủ ạ….”
“Ngoan lắm.” Trình Lộ xoa đầu anh, “Nhưng mà hôm nay tiểu tiên nữ mệt lắm. Anh đi rửa một quả táo cho tôi đi, rửa xong sẽ cho anh ăn.”
Tần Hán hấp tấp đi lấy táo, còn Trần Phi thì vẫn đang đứng ngây ngốc ở cửa….
“Anh còn thắc mắc tại sao không tìm được cậu ta, hoá ra là cậu ta đang ở đây với em, cả cái bệnh viện đang loạn nháo nhào lên kia kìa!”
“Bệnh viện gì cơ?”
“À, ba ngày trước Tần Hán đụng phải một cái vạc* ở trên cao, sau khi tỉnh lại thì bị như thế này. Bác sĩ nói cậu ta bị mất trí nhớ tạm thời, cũng không biết khi nào mới có thể hồi phục lại nữa.”
*cái vạc:“Đụng phải… vạc?” Sống lâu trên đời, đừng nói người bình thường không có khả năng đụng trúng phải vạc, đụng vạc đến ngốc luôn cũng chưa từng có người nào. Khảo cổ đúng là mạo hiểm thật, mọi người đều cần phải cẩn trọng tránh cho bản thân bị đụng trúng vạc!
“Được rồi, thấy cậu ta quay về đây anh cũng an tâm. Trước tiên cứ để cậu ta ở chỗ này đi, nói không chừng có thể giúp cho cậu ta khôi phục ký ức đó.”
“Không được, em gọi anh đến đây để đưa anh ta đi mà!”
“Đưa đi á? Anh như vậy thì làm sao mà đưa cậu ta theo được? Em nghĩ thử xem, khi mình đang đào mộ mà bên cạnh có một người cứ làm nũng đòi ôm ôm, mở miệng ra một tiếng ‘Cô chủ’, hai tiếng ‘Cậu chủ’, ai mà chịu được chứ?”
“Mà này, anh còn có việc phải làm. Tần Hán tạm thời ném ở đây nhé, bye em!” Trần Phi co giò bỏ chạy còn nhanh hơn con thỏ.
Bên kia, Tần Hán đang cầm một quả táo đã được rửa sạch đưa cho Trình Lộ như đang dâng hiến vật quý, “Cô chủ, tôi muốn.”