Phượng Hồng Loan thấy ngay một đám người vây quanh cửa Phủ Thừa tướng tối om om, cũng ngăn cửa phủ lại. Chặn trước cửa phủ là một đoàn phu nhân ăn mặc như yêu quái xanh đỏ, trên đầu còn đội châu hoa rực rỡ, người người chen đẩy qua lại, vô cùng náo nhiệt.

Đại khái thì đó chính là bà mai trong truyền thuyết. Khóe miệng Phượng Hồng Loan giật giật rồi dừng bước.

Nhìn tình hình kia, nếu như nàng muốn đi ra ngoài thì những người kia chắc xẻ nàng thành tám khối rồi ôm về nhà phải không? Phượng Hồng Loan hơi do dự một lúc rồi xoay người đi về.

“Tiểu thư?” Đỗ Hải thấy Phượng Hồng Loan quay đầu lại, lập tức thấy hơi sửng sốt.

“Ông mau đi xem đi, chuyện này ông xử lý đi.” Phượng Hồng Loan cũng không quay đầu mở miệng.

“Tiểu thư… Chuyện này…” Đỗ Hải nhìn thấy cửa sau bị đám đông chen lấn, qua mấy dãy nhà vẫn nghe thấy tiếng xôn xao ồn ào. Hiện tại ông không hề nghi ngờ việc thân nhân tới cầu thân tiểu thư, không chỉ xếp hàng đầy trên đường trước của Phủ Thừa tướng, sợ là có thể xếp đầy đường phố Đông Tây Nam Bắc của toàn bộ kinh thành.

Sắc mặt có hơi trắng bệch, cho tới bây giờ cũng chưa thấy nhà ai khác có thể xếp toàn bộ thành. Giờ phải xử lý như thế nào.

Đỗ Hải lập tức đuổi theo Phượng Hồng Loan, xin chỉ thị: “Tiểu thư, lão nô phải xử lý như thế nào?”

“Không biết xử lý như thế nào thì ông mời bọn họ vào đi, ta đi ra ngoài.” Phượng Hồng Loan lạnh lùng liếc qua Đỗ Hải, nàng không hề hài lòng với ông ta, đi đâu để tìm một người thông minh nhanh nhẹn đây?

Đỗ Hải lập tức dừng bước lại với gương mặt phờ phạc.

Trong chốc lát, bóng Phượng Hồng Loan đã quẹo qua hành lang.

Đỗ Hải sững sờ hồi lâu, nét mặt già nua không ngừng biến hóa hơn mấy chục loại thần sắc. Sau đó nhìn về phía cửa ở xa kia có thể ngửi thấy mùi hương gay gắt trên lớp trang điểm lòe loẹt của mấy bà mai, đáy lòng cảm thấy sợ hãi hồi lâu, nhưng rồi vẫn đi tới đó.

Phượng Hồng Loan trở lại Thanh Tâm Các rồi lập tức leo lên nóc nhà.

Đứng nhìn từ xa, nàng thấy không chỉ là cửa chính mà đúng như lời Đỗ Hải nói, cả mấy con đường gần Phủ Thừa tướng đều đầy ắp người. Trẻ có già có, nam có nữ có. Có người còn mang theo rương lớn, các rương đều buộc nơ hoa đỏ thẫm, còn có thể thấy viết rõ hai sính lễ.

Nàng phóng tầm mắt ra xa hơn, mặc dù không nhìn thấy nhưng tới mấy trăm thước vẫn còn nghe thấy âm thanh ồn ào của đám người kia, e là cũng xếp hàng để cầu hôn.

Phượng Hồng Loan có hơi ngẩn người, cuối cùng ánh mắt lại nhìn về cửa lần nữa.

Chỉ thấy Đỗ Hải bị nhào nặn giữa một đám bà mai mối mập mạp trang điểm lòe loẹt, ông ta cũng sắp bị nặn tới chìm luôn rồi.

Bỗng chốc khuôn mặt nhỏ nhắn toát ra thần sắc tiên hữu cổ quái. Xem tình hình thì Đỗ Hải cũng không đuổi được những người đó. Phượng Hồng Loan hơi cau mày, đang do dự có nên kêu ông ta trở về không thì một giọng nói quen thuộc vang lên.

“Thật là hoành tráng nha. Trước đây cũng chưa từng thấy.” Vân Cẩm nhẹ nhàng đáp xuống cạnh Phượng Hồng Loan. Một đôi mắt phượng trong trẻo tràn đầy ý hứng thú nhìn ra cửa: “Chậc chậc.. mấy ngày nay không thấy Loan Nhi rồi, Loan Nhi càng ngày càng chiếm được tâm tình của ta rồi.”

Câu nói vừa dứt, nhìn mấy người đàn bà kia nhào nặn Đỗ Hải đến mức không hình mất dạng, cười nhẹ nhàng rồi tiếp tục mở miệng: “ y da, ông ta thật đáng thương...”

Mặc dù nói như vậy nhưng nhìn vẻ mặt cùng giọng điệu của hắn rõ ràng là cười trên nỗi đau khổ của người khác.

“Ngươi còn dám tới?” Nhìn thấy Vân Cẩm trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Hồng Loan lập tức tối sầm. Lông tơ cả người đều dựng lên, không quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng mở miệng.

“Ta thực là không dám tới. Nhưng ta nhớ Loan nhi đó, nghĩ tới là ăn cơm không ngon, ngủ cũng không yên giấc. Vì thế…” Mắt Vân Cẩm di chuyển, cười nhàn nhạt, giọng nói nhẹ nhàng.

“Ngươi muốn chết sao?” Phượng Hồng Loan bất chợt quay đầu, đáy mắt đen hiện lên, cổ tay run run, một cây kim bay ra ngoài.

“A, lại là kim thêu sao?” Vân Cẩm giả vờ kinh ngạc, phất ống tay áo màu trắng muốt, nhẹ nhàng chặn lại kim thêu của Phượng Hồng Loan bay tới, cười nhưng không có ý tốt: “Loan Nhi, nàng cho ta đủ nhiều tín vật định ước rồi. Không cần…”

“Đi chết đi!” Phượng Hồng Loan cảm thấy Vân Cẩm chính là tên khốn kiếp trời sinh ra để khiến nàng không vượt qua được. Nhất thời bực mình, hai cây kim thêu cuối cùng được trên tóc cũng bay ra.

Vân Cẩm bắt lấy dễ như trở bàn tay, cười càng rạng rỡ hơn: “Loan nhi, chẳng phải đều nói con gái như kim dưới đáy biển sao. Nàng mỗi lần thấy ta đều cho ta kim thêu, là muốn nói cho ta biết nàng có lòng tham nhỏ, ta chỉ có thể thích một người phụ nư là nàng sao?”

“Cút!” Sắc mặt Phượng Hồng Loan lập tức run lên, bỗng chốc cổ tay di chuyển, đánh úp một chưởng ác liệt vào mặt Vân Cẩm.

“Loan nhi, vừa gặp mặt nhau mà đã ra tay đánh. Lúc này nàng đang khiến ta cảm thấy rất thương tâm…” Vân Cẩm lập tức né tránh, phất ra một góc cẩm bảo màu trắng, tư thế ưu nhã, không có nửa phân chật vật.

Ánh mặt Phượng Hồng Loan thâm trầm, mím môi không nói. Một chiêu rồi lại một chiêu nữa. Quả nhiên là nhanh, ác liệt và chính xác. Ra chưởng ác liệt, dưới chân nàng cũng không nhàn dỗi. Nhắm thẳng bên phải phía dưới của Vân Cẩm trên mái hiên để đánh.

Vân Cẩm nhất thời bị tấn công luống cuống cả chân tay, liên tiếp lui về phía sau. Dáng vẻ cười đùa cợt nhả như vừa nãy đã sớm không thấy nữa, mắt đảo liên tục, người phụ nữ này đánh vào nơi nào cũng giống như một chiêu thức cổ quái vậy.

Cảm thấy không dùng tới nội lực, quả thực hắn không phải là đối thủ của nữ nhân này, chỉ có thể ra chiêu chống đỡ. Sau đó hai người đánh nhau ngay trên mái nhà.

Quyền cước tung tóe, ngươi lui ta lại tới, ngươi tranh ta lại đoạt, ngươi trốn ta lại tránh, đánh nhau vô cùng kịch liệt.

Thanh Lam, Thanh Diệp từ rừng trúc trở về đã thấy hai người đánh nhau trên mái nhà.Khuôn mặt nhỏ của hai nàng ta trắng bệch, muốn lên đó nhưng chưa được tiểu thư cho phép thì cũng chỉ đứng ở dưới lo lắng nhìn theo.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Vân Cẩm bắt đầu không chặn được các chiêu, càng ngày đánh càng gần hắn. Hắn phát hiện một người đàn ông như hắn thực sự không phải đối thủ của nữ nhân này. Mặc dù hắn đã dùng toàn lực nhưng cũng không đối phó được.

Phong Ảnh núp trong bóng tối lo lắng kinh ngạc nhìn Thiếu chủ liên tiếp lui về phía sau, chuẩn bị lựa thời cơ qua cứu người.

Thanh Lam, Thanh Diệp nhìn tới sôi sục tâm huyết, sự sùng bái với Phượng Hồng Loan càng tăng vọt hơn nữa.

“Không chơi nữa, không chơi nữa.” Vân Cẩm lập tức kêu tha, thấy Phượng Hồng Loan vẫn không có ý định gì dừng lại thì nhan sắc anh tuấn có hơi trắng bệch, lập tức lớn tiếng nói: “Loan nhi, nàng không dừng tay lại thì ta sẽ gào lên, ta gào lên đấy… Kêu mọi người qua đây xem đó, đây chính là Phượng Tam tiểu thư yếu đuối, A…”

Giọng nói của Vân Cẩm vang lớn, chợt bị một tay của Phượng Hồng Loan bịt miệng lại. Đôi mắt đẹp trợn trừng nhìn hắn: “Không được phép kêu!”

Vân Cẩm nháy nháy mắt, rồi lại nháy thêm nữa. Thần sắc ai oán vô tội nhìn Phượng Hồng Loan, ý muốn nói nếu nàng không đánh ta nữa thì ta cũng không kêu lên đâu.

Phượng Hồng Loan trợn mắt tức giận nhìn gương mặt tấn tú vô tội trước mặt, trong miệng suýt nữa cắn nát một hàm răng, mắng hận: “Vô sỉ!”

Vân Cẩm vẫn nháy nháy mắt, nụ cười đầy trong đôi mắt, nhìn Phượng Hồng Loan nổi giận như sóng xô, hiển nhiên là trong lòng cực kỳ đắc ý.

Phượng Hồng Loan nhìn trong mắt Vân Cẩm không thể che giấu được chút nào nụ cười gian trá đắc ý, càng nhìn càng tức giận, chợt cắn răng rồi đá hung hăng vào chân của hắn.

Nhận ra được ý đồ của Phượng Hồng Loan, nhan sắc tuấn tú của Vân Cẩm lập tức xám xịt, hai chân nhanh chóng kẹp lấy chân của Phượng Hồng Loan đang có ý định đá vào hắn, hai tay bỗng ôm chặt lấy người Phượng Hồng Loan. Bị Phượng Hồng Loan che miệng nên nói khó khăn: “A… Loan nhi, nàng không nên lộn xộn đâu nhé, chúng ta là một thể, muốn ngã thì cùng nhau ngã chết…”

Trong lòng Phượng Hồng Loan tức giận, bực bội nói: “Buông tay!”

“Không buông!” Vân Cẩm chợt lắc đầu nhẹ: “Ta cũng không phải đứa ngu, nếu làm theo lời nàng nói thì nàng lại đá ta một cước bay xuống..”

“Phải chết thì cũng là ngươi chịu chết thay.” Phượng Hồng Loan tiếp lời Vân Cẩm chưa dứt, người ngả về phía trước một chút rồi nghiêm giọng nói.

Vân Cẩm còn chưa tiêu hóa xong lời nói của Phượng Hồng Loan, người bị thân thể mềm mại đằng trước bất chợt đánh vào, một mùi hương thanh nhã hít vào theo hơi thở, nhất thời tâm không ổn định, đứng không vững, dưới chân dẫm trượt rồi người ngả về phía sau.

“A…”

Vân Cẩm kêu lên, rốt cuộc cũng phát giác ra ý đồ của Phượng Hồng Loan, muốn bỏ tay ra nhưng đã muộn rồi, bị Phượng Hồng Loan đè lên, từ trên mái nhà rơi xuống.

Nhan sắc như ngọc chợt trắng bệch như tờ giấy, mắt Vân Cẩm mở to nhìn người phụ nữ đang nổi giận trên người hắn, trong lòng than thở. Từ nhỏ tới lớn, tới tận bây giờ hắn cũng chưa từng chịu thua thiệt người khác. Bây giờ lại thất bại nhiều lần trong tay của người phụ nữ này. Thật là…

Vốn là đang nhìn thấy đánh nhau, đột nhiên lại thấy bóng người ôm nhau, gương mặt tuấn tú của Phong Ảnh đang núp trong bóng tối bỗng chốc ửng đỏ, vội vàng cúi đầu xuống.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Lam, Thanh Diệp cũng cúi xuống.

Nghe được tiếng kêu của Vân Cẩm, cảm thấy không đúng lắm, Phong Ảnh bỗng chốc ngẩng đầu lên, nhìn thấy cảnh tượng lập tức sợ tới mức bay luôn rồi. Thiếu chủ và Phượng Tam tiểu thư đang rơi xuống từ trên mái nhà cao mấy trượng. Hơn nữa Thiếu chủ bị Phượng Tam tiểu thư cản ở tay cho nên không dùng được hơn nửa phần khí lực.

Nếu mà ngã xuống đất thì…

Phong Ảnh lập tức phi người tới hướng hai bọn họ trơi xuống, nhanh hơn gấp đôi so với tốc độ bình thường.

Thanh Lam, Thanh Diệp cũng nhất thời kinh động, đồng loạt phi lên.

Thanh Lam, Thanh Diệp ở gần hơn nên dĩ nhiên tới trước Phong Ảnh một bước. Hai nàng cùng phi thân tới đón, đồng loạt đưa tay ra để đón bóng người vẫn ôm nhau.

Không nghĩ tới Phượng Hồng Loan và Vân Cẩm cùng rơi xuống với lực quá lớn, dù sao Thanh Lam Thanh Diệp cũng là hai cô nương. Hai nàng ta đưa tay đỡ hai người họ, đồng loạt không đỡ được, hai tiếng kêu vang lên rồi cùng ngã xuống đất theo.

Nhất thời hai người ngã xuống đã trở thành bốn người.

Khóe miệng Vân Cẩm giật giật.

Phượng Hồng Loan lập tức mắng to: “Hai ngươi mau cút đi.”

Nhưng trong nháy mắt đã cách mặt đất một khoảng rất ngắn, kể cả Thanh Lam Thanh Diệp muốn cút ngay thì cũng không kịp nữa rồi. Hai khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt nhìn Phượng Hồng Loan ở phía trên: “Tiểu thư…không cút được…”

Tiếng hô của Thanh Lam, Thanh Diệp bị thổi tan trong gió.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Hồng Loan bỗng chốc lạnh lùng, cánh tay chợt dùng lực, mỗi tay một người, kéo Thanh Lam và Thanh Diệp lên phía trên nàng. Trong lòng nảy sinh ý ác, kể cả có ngã chết thì cũng phải đập chết tên khốn kiếp Vân Cẩm trước đã.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play