Bảy cái kim thêu được bọn họ rút ra nhưng không một cái nào bị dính máu.

Thanh Lam và Thanh Diệp vẫn là một gương mặt không thể tin nổi.Tiểu như không có nội lực thể nhưng kim thêu này vẫn có thể đâm xuyên qua như vậy thế thì phải có công lực đến trình độ nào mới có thể làm được? Hơn nữa còn một lần bảy người, lại còn cùng trên một vị trí, cùng một lực đạo. Chỉ sợ cả đời các nàng cũng không thể làm được.

Trong lòng các nàng bây giờ không có sợ hãi mà chỉ toàn là sự ngưỡng mộ và tự hào. Tiểu thư như vậy mới có thể khiến các nàng kính phục toàn tâm toàn ý đi theo.

"Tiểu thư, kim thêu này..." Cho dù nó không có vết máu nhưng Thanh Lam vẫn lấy khăn tay của mình ra để lau cho sạch sẽ, lau xong nàng đưa nó cho Phượng Hồng Loan. Thế nhưng khi vừa vén rèm để đưa cho Phượng Hồng Loan nhìn thấy hai người đang ôm nhau hôn mê trong buồng xe nhuốm đầy máu, gần như không nhìn rõ bộ dạng của họ thì nàng ta lập tức bị chấn động.

Ánh mắt của Phượng Hồng Loan đang nhìn vào ngọc bội của Quân Tử Ngọc nghe thấy tiếng động cũng di chuyển, nàng đưa tay nhận lấy kim thêu rồi hơi cử động ngón tay một lát những cái kim thêu này đã được nàng giấu hết lên phần trang sức cài trên đầu. Nàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn ba người bên ngoài rồi chậm rãi lên tiếng: "Ba người các ngươi tới đây thử xem hợp lực lại có thể ném hai thứ này ra ngoài không!"

"Tiểu thư muốn ném bọn họ xuống xe ạ?" Thanh Lam sau khi qua cơn kinh ngạc thì cũng đã nhìn rõ người bên trong chính là một vị công tử trông có vẻ quyền quý cùng với hộ vệ của mình. Mặt nàng hơi trắng đi nhìn Phượng Hồng Loan: "Tiểu thư, người ấy là...."

Ban nãy hình như nàng nghe được có người hô lên Hoàng Thượng...Hơn nữa người này nhìn qua cũng có nét giống với Ly Vương điện hạ...

Khuôn mặt của Thanh Lam nghĩ vậy thì càng ngày càng trắng.

Thanh Diệp và phu xe đứng phía sau nàng đương nhiên cũng có thể nhìn thấy hai người trong xe. Lúc trước các nàng đang mải bảo vệ tiểu thư thoát khỏi tình hình căng thẳng nên cũng chưa nhìn rõ được gương mặt của vị công tử quyền quý này. Hiện tại vừa nhìn thấy, lại kết hợp với tiếng hét Hoàng Thượng ban nãy thì các nàng lập tức căng thẳng nhìn vào bên trong xe. Khi nhìn thấy bên hông Quân Tử Ngọc bị lộ ra một miếng ngọc bội thì lập tức.

Bọn họ đoán được vị lão nhân kia chính là thái giám, còn tưởng rằng cũng chỉ là một người trong hoàng tộc. Thế nhưng không ngờ tới đây lại là Hoàng Thượng.

Ba người lập tức ngớ ra, cả người mềm nhũn định quỳ xuống.

"Các ngươi không nghe được lời ta nói à? Mau tới đây ném bọn họ ra ngoài!" Vẻ mặt Phượng Hồng Loan nghiêm túc nhìn ba người họ, trong lòng còn tự nhận xét rằng người mà Đỗ Hải đào tạo vẫn còn chưa đủ tư cách. Xem ra chính bản thân nàng cũng phải tự chọn lấy vài người mới được.

Biết phục tùng mệnh lệnh răm rắp cũng được thế nhưng người không hề có một chút tự chủ nào thì nàng sẽ không thể yên tâm dùng được. Cho dù đây là một vị có quyền lực tối cao của thế giới này đi chăng nữa thì người của nàng bắt buộc không được sợ hãi họ. Đặc biệt là phải không được sợ người của Hoàng tộc.

Bất kể là hiện tại hay là về sau, trong từ điển của nàng sẽ không có chữ sợ.

"Tiểu...tiểu thư...ngài ấy là Hoàng Thượng..." Thanh lam hơi run rẩy mở miệng. Ánh mắt của nàng ta đang chăm chú nhìn vào ngọc bội treo bên hông của Quân Tử Ngọc, trên mặt miếng ngọc bội có khắc hình một con rồng đang bay lên, phía giữa là một chữ "Ngọc".

Chẳng những ở nước Đông Ly mà cả thiên hạ này từ già đến trẻ ai cũng biết đây chính là thứ tượng trưng cho thân phận của Hoàng Thượng.

"Hoàng Thượng thì sao? Không đến tính mạng cũng suýt không giữ nổi sao? Nếu vừa rồi không phải ta cứu hắn thì các ngươi nói cho ta nghe hiện tại Hoàng Thượng của nước Đông Ly ở nơi nào rồi?" Phượng Hồng Loan khinh thường cười lạnh một tiếng, cả giận nói: "Ném xuống!"

Ba người lập tức run rẩy cả người. Đây chính là là Hoàng Thượng đấy... bọn họ... bọn họ...

Hơn nữa hiện tại Hoàng Thượng đã thành ra như thế này rồi. Con đường này cũng rất hẻo lạnh, hiện tại trời đã bắt đầu tối rồi, nếu như không có ai đi ngang qua thì Hoàng Thượng sẽ chết mất...

"Tiểu thư, hiện tại Hoàng Thượng đã bị thương, hình như còn trúng cả kịch độc...Nếu ném xuống thì..." Thanh Lam cắn môi cất lời.

"Nói nhiều lời như vậy làm gì, ta bảo ngươi ném xuống thì ném xuống đi!" Phượng Hồng Loan quát một tiếng đầy lạnh lùng.

"Rõ!" Thân người Thanh Lam run run nhưng vẫn cắn răng đáp.

Thanh Diệp và phu xe cũng đột nhiên bừng tỉnh. Vừa nghĩ đến hôm nay tâm trạng tiểu thư đã không tốt rồi, hiện tại bọn họ lại khiến cho tiểu thư nổi giận nhưu vậy thì lập tức lên xe, với đôi bàn tay đang run rẩy túm lấy Quân Tử Ngọc và Lăng Thanh.

Túm một hồi lâu nhưng tay hai người vẫn giữ chắc vào vách xe, căn bản không thể di chuyển được một chút nào.

"Chặt luôn tay cho ta!" Ánh mắt Phượng Hồng Loan như một lưỡi kiếm sắc lạnh nhìn vào hai người đang giữ chặt vào vách xe ngựa của nàng.

"Tiểu thư..." Ba người lập tức sợ hãi, hai mắt bọn họ đều hoảng hốt nhìn Phượng Hồng Loan.

"Lại làm sao? Các ngươi không phải đều nghe lời ta sao?" Phượng Hồng Loan nhíu mày. Hôm nay nàng cũng muốn nhìn xem ba người này nghe lời nàng đến mức độ nào.

Người muốn ở lại vời nàng đương nhiên phải là người hữu dụng. Một thế giới như thế này, ba nước kìm nhau thành thế chân vạc, lại thêm cả một Vân tộc, còn có vô vàn những nước nhỏ dựa vào nước lớn để tồn tại. Mặc dù bây giờ thời thế vẫn còn yên ổn thế nhưng tình hình này rồi cũng sẽ bị phá vỡ.

Cuộc đời của nàng đã định sẵn sẽ không được yên bình. Không phải là nàng đè người khác xuống dưới thì sẽ là người khác tiễn nàng về hoàng tuyền. Còn có không biết bao nhiêu sóng gió đang đợi nàng ở phía trước, người bên cạnh nàng không thể là người yếu đuối, không có tác dụng được.

Lòng trung thành mà nàng muốn không phải là trung thành một trăm phần trăm mà còn phải nhiều hơn nữa, bọn họ cần phải coi nàng trở thành trung tâm duy nhất trên thế gian này. Nàng muốn bọn họ phải hủy thiên diệt địa thì cho dù bọn họ còn chưa có năng lực ấy nhưng quan trọng vẫn phải có quyết tâm để làm.

Nếu không biết võ công nàng có thể huấn luyện bọn họ. Thế nhưng sự sợ hãi từ trong xương cốt bọn họ không thể nào tiêu trừ thì nàng cũng không nhất thiết phải cần bọn họ.

Cho dù đó là Thanh Lam và Thanh Diệp, hai người luôn đi bên cạnh nàng.

"Tiểu thư..." Cả ba người đều đồng loạt run rẩy.

"Nếu không dám thì cút luôn đi cho ta!" Phượng Hồng Loan giận dữ nói.

"Nô tỳ... nô tỳ dám làm!" Thanh Lam cắn răng mở miệng, cả người vẫn run rẩy như cũ.

"Nô tỳ cũng dám!" Thanh Diệp cũng cắn răng nói theo.

Hai người vừa nói xong thì rút kiếm ra, Hai người bọn họ vốn là người được sinh ra vì tiểu thư, tiểu thư muốn như thế nào đương nhiên các nàng đều sẽ làm theo.

Phượng Hồng Loan không động đậy gì ngồi đó chờ các nàng ra tay. Ánh mắt lại lướt qua phu xe mặt mũi đang không còn giọt máu nào. Trong lòng nàng cũng có vài lời khen ngợi cho Đỗ Hải. Không hổ là người mà mẹ đã để lại cho nàng, không hổ là người làm được chức đại tổng quản của Phượng phủ hơn hai mươi năm liền. Chỉ việc nhìn người thôi cũng đã không tồi rồi.

Mặc dù võ công của Thanh Lam và Thanh Diệp không cao nhưng bên trong của hai người này đều có sự u ám cùng với tàn nhẫn trong lòng, mà quan trọng nhất bọn họ có thể liều chết vì nàng, thế là đủ rồi.

Còn về người phu xe này, nàng thậm chí còn không biết tên của hắn những xem ra cũng không cần biết rồi.

Cánh môi của Thanh Lam Thanh Diệp dường như đã bị cắn đến mức rỉ máu, hai nàng lập tức nhắm mắt nâng tay chém xuống.

"Được rồi, không cần chém nữa!" Phượng Hồng Loan thản nhiên lên tiếng ngăn cản.

"Tiểu thư?" Kiếm trong tay hai người chỉ cách tay của Quân Tử Ngọc một đoạn cực nhỏ, bọn họ hiện tại đang mở to mắt nhìn Phượng Hồng Loan.

"Đánh xe đi! Đến y quán tốt nhất trong kinh thành!" Phượng Hồng Loan chuyển ánh mắt ra lệnh cho phu xe đang ngây người đứng một góc.

"Rõ, tiểu thư!" Phu xe trong lòng hoảng sợ nhưng vẫn nghiêm mặt lên đầu xe ngồi.

Thanh Lam Thanh Diệp vẫn đang ngây ra nhìn Phượng Hồng Loan, tiểu thư không chém tay của Hoàng Thượng nữa? Cũng không đòi vứt Hoàng Thượng xuống nữa? Các nàng thật sự vẫn không hiểu.

Phượng Hồng Loan cũng không nhìn hai người mà nhắm mắt lại.

Thấy Phượng Hồng Loan đã nhắm mắt nghỉ ngơi không nói gì nữa, Thanh Lam Thanh Diệp đồng loạt thu kiếm, cả người vẫn đang run lẩy bẩy, thật sự các nàng cũng không dám tin mình sẽ chặt tay của Hoàng Thượng.

Thế nhưng mệnh lệnh của tiểu thư các nàng cũng không dám phản kháng. Hiện tại đã không còn việc gì nữa nên hai người tìm một góc trên xe còn sạch sẽ chưa bị dính máu rồi ngồi xuống. Ngồi xong lại nhìn về phía Quân Tử Ngọc cùng với Lăng Thanh đang được hắn ôm vào lòng bảo vệ.

"Tiểu thư, y quán tốt nhất trong kinh thành là Hồi Xuân Đường." Phu xe giơ roi lên thông báo, mặc dù đã cố kìm chế nhưng giọng nói của hắn ta vẫn còn nghe được sự run rẩy.

"Ừ! Thế thì đến Hồi Xuân Đường." Phượng Hồng Loan bình tĩnh ra lệnh.

"Rõ!" Phu xe giơ roi lên vụt xuống, xe ngựa cũng bắt đầu cất bước.

Bánh xe lăn bánh tạo ra những vết hằn trên đường cùng với tiếng vó ngựa đan xen vào nhau.

Phượng Hồng Loan nhắm mắt lại, trong đầu nàng bắt đầu rà soát những thông tin về Quân Tử Ngọc.

Quân Tử Ngọc chỉ lớn hơn Quân Tử Ly một tuổi, thái tử phi vốn dĩ được định sẵn là con gái của Đại tướng quân đương triều Ngô Trác, cũng chính là cháu gái của Nhị di nương đang ở trong Phượng phủ của nàng. Nàng ta tên là Ngô Vũ Tư, nhỏ hơn Quân Tử Ngọc bốn tuổi, năm nay vừa tròn mười bảy.

Vốn dĩ ba năm trước sau khi Ngô Vũ Tư mười bốn tuổi hoàn thành lễ cập kê thì bọn họ phải tổ chức đại hôn, trở thành thái tử phi vào phủ thái tử lúc bấy giờ. Thế nhưng lễ cập kê của Ngô Vũ Tư mới xong được ba ngày, Tiên Hoàng đột nhiên trở bệnh nặng, sau đó bệnh tình ngày càng nghiêm trọng kéo dài được hai tháng thì qua đời.

Sau đó Quân Tử Ngọc liền đăng cơ, phải giữ đạo hiếu với Tiên Hoàng ba năm nên đại hôn liền phải kéo dài. Vì vậy hiện giờ Ngô Vũ Tư đã mười bảy tuổi, còn lớn hơn Phượng Hồng Loan một tuổi. Với số tuổi ấy ở thế giới này cũng đã là lớn tuổi rồi.

Nghe nói việc giữ đạo hiếu với Tiên Hoàng vừa kết thúc cách đây mấy ngày. Mấy lần vào triều gần đây các đại thần đều ồn ào muốn Hoàng Thượng lập tức làm đại hôn ngay sau hiếu kì. Phải đến lúc Hoàng Thượng đại hôn xong mới có thể nạp thêm phi tần vào hậu cung. Thế nhưng hiện tại lại chuẩn bị đến một tháng thọ yến của hoàng thái hậu.

Vì vậy đại hôn lại một lần nữa bị kéo dài.

Vì vậy, hiện tại Quân Tử Ngọc vẫn chưa lập hoàng hậu, thậm chí cả phi tử cũng không có, chỉ có hai người thị tẩm. Mà hai người thị tẩm này cũng là Tiên Hoàng ban cho khi còn ở trong phủ thái tử, vì vậy cũng không được tính là thiếp, nói thị tẩm cho dễ nghe chứ thực tế đại vị còn không bằng thiếp, cùng lắm chỉ tính là công cụ làm ấm giường. Bọn họ cũng không có quyền được có con nối dòng chứ đừng nói đến có con nối dòng với thái tử đương triều.

Cho nên hiện tại Quân Tử Ngọc vẫn chưa có con nối dòng.

Nếu như không có con nối dòng thì Đông Ly cũng chỉ có Quân Tử Ngọc và Quân Tử Ly là hai người có huyết mạch hoàng tộc chính thống. Nếu như Quân Tử Ngọc chết thì Quân Tử Ly chính là người đầu tiên cho vị trí người thừa kế.

Vừa nghĩ như vậy, khóe miệng Phượng Hồng Loan nở ra một nụ cười lạnh lẽo. Việc có liên quan đến Quân Tử Ly như thế này, xem ra hôm nay nàng có không muốn cũng phải cứu Quân Tử Ngọc.

"Các ngươi có thể nhìn ra hắn trúng loại độc nào không?" Nghĩ một lúc, Phượng Hồng Loan mở mắt nhìn Thanh Lam Thanh Diệp vẫn luôn nhìn Quân Tử Ngọc hỏi.

Thanh Lam Thanh Diệp nghe vậy lập tức lắc đầu: "Thưa tiểu thư, mặc dù bọn nô tỳ đã theo Đỗ tổng quản học không ít công thức chế độc nhưng loại độc này nô tỳ không thể nhìn ra."

"Ừ!" Phượng Hồng Loan đáp lời xong cũng không nói gì thêm nữa. Trong đầu nàng lúc này đang tìm kiếm những kiến thức về độc dược.

Phượng Hồng Loan vì nguyên nhân của mẹ mình, từ nhỏ đã được dạy cho đủ loại kiến thức về mọi mặt. Từ y thuật hay là chế độc, mặc dù nàng không tinh thông cầm kỳ thi họa và thi từ ca phú thế nhưng nếu so với đại phu bình thường thì cũng tốt chán.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play