Hôm nay, trong mắt nàng chỉ có đùi vịt và rượu.

Suy nghĩ một hồi làm sao để trừng trị tên khốn kiếp Vân Cẩm này, lột sạch da hắn, hay là tìm một đống kĩ nữ dày vò hắn, hay là tìm một đống nam nhân dày vò hắn, hay là nàng dày vò hắn…

Phượng Hồng Loan nghĩ tới đây lập tức dừng lại, toát mồ hôi lạnh.

Vân Cẩm cũng không thèm để ý tới sẽ Quân Tử Ly, bởi vì ánh mắt của hắn chỉ nhìn chằm chằm Phượng Hồng Loan. Lúc thấy nét suy tư quái dị trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Hồng Loan, đáy lòng chợt lạnh run, khí lạnh dâng trào. Người đàn bà này nhất định đang nghĩ cách đối phó với hắn mà.

Đưa tay xoa xoa lỗ mũi, cả người Vân Cẩm không kiềm chế được mà cách xa Phượng Hồng Loan hai phân.

Phượng Hồng Loan thấy vậy, cảm thấy hắn cũng biết mình biết ta, khóe miệng cong lên một nụ cười không mấy rõ.

Nét mặt tươi cười nhàn nhạt, khóe miệng hơi cong.

Quân Tử Ly bỗng nhiên bị nụ cười này thiêu đốt ánh nhìn, chợt phất ống tay, một trận gió lạnh thổi về về phía Phượng Hồng Loan và Vân Cẩm. Trong luồng gió lạnh ấy mang theo sát khí ùn ùn.

Đáy lòng Phượng Hồng Loan lập tức run lên, vừa định cử động thì bỗng nhiên cánh tay Vân Cẩm dang ra, ngồi lên người Phượng Hồng Loan. Trong nháy mắt, chiếc ghế sau lưng hai người lùi ra ngoài khoảng ba trượng, vừa vặn đến sát vách tường.

Ngay sau đó, nghe được tiếng thất thanh của Thanh Lam, Thanh Diệp. Người chưa kịp tránh bị đánh bật ra tường rồi rơi xuống.

“Bộp” một tiếng, dưới mất đất lõm mất một phần sâu một thước. Hai người đồng thời phun ra một ngụm máu tươi, khuôn mặt nhợt nhạt nhìn Quân Tử Ly.

Dường như cùng một lúc nghe được tiếng mâm, chén, đĩa, bầu rượu, ly rượu nằm trên bàn đồng loạt rơi xuống vỡ vụn, tiếng vang thanh thúy nối thành một mảng. Rượu và thức ăn chao đảo, văng tung tóe trên sàn.

Chỉ trong nháy mắt, căn phòng trở thành một bãi chiến trường.

Âm thanh nặng nề vang lên, cả phòng trầm tĩnh.

Phượng Hồng Loan giương mắt nhìn, con ngươi thoáng qua vẻ tàn khốc. Mặt không cảm xúc nhìn Quân Tử Ly, giọng nói lạnh thấu xương: "Ly Vương điện hạ đây là ý gì? Muốn giết người hủy ước sao?"

Quân Tử Ly vẫn duy trì tư thế dựa người như vừa rồi, cánh môi mỏng mím chặt, đôi mắt phượng lộ rõ những bão táp âm u xoa động. Lưu Ly quan phát ra ánh sáng tím cũng hơi rung rinh, toàn thân hiện ra vẻ kiều diễm như hoa Mạn Đà La. Cả người như từ trong bão táp đi ra, đứng sừng sững giữa bão táp, hàn khí có thể phá hủy hết tất cả.

Hắn nhìn chằm chằm vào Phượng Hồng Loan tựa như bị Vân Cẩm ôm trong ngực. Ánh mắt càng bão táp hơn.

“Xem ra Ly Vương huynh muốn giết người thật à.” Vân Cẩm lười biếng dựa vào vách tường phía sau, Phượng Hồng Loan vừa dứt lời đã nói tiếp, ngẩng đầu nhìn Quân Tử Ly đầy nghiêm túc. Cười nhạt nói: “Loan Nhi, xem ra Ly Vương huynh không có tiền để đưa cho nàng một trăm ngàn lượng vàng rồi. Ta thấy hay là bỏ đi.”

“Dù sao thì ngày mai ta cũng tới Phượng Phủ tìm phượng Thừa tướng cầu hôn. Ta đưa cho nàng một trăm ngàn lượng vàng coi như sính lễ đến ở rể. Nếu như ngươi không muốn ta ở rể thì coi như sính lễ ta đến đón dâu nàng cũng được.”

Bức tường lạnh giá xuyên thấu qua lớp y phục mỏng manh phả lên lưng hắn, Vân Cẩm nhìn Quân Tử Ly, sắc mặt trong chớp mắt trở nên óng ánh, mắt phượng thoáng qua một ánh sáng lãnh lẽo rồi chợt vụt mất. Dừng lại một chút rồi tiếp tục cười nói.

Thấp giọng, mềm mại thấu xương, nụ cười yếu ớt như gió xuân phảng phất, khác hoàn toàn so với dáng vẻ bạo phong của Quân Tử Ly.

“Nếu như chính miệng Ly Vương điện hạ nói không có tiền, ta có thể cân nhắc không cần đến nữa.” Phượng Hồng Loan không để ý đến lời của Vân Cẩm, nhìn Quân Tử Ly, lạnh lùng lên tiếng.

Bị Vân Cẩm và nàng thay phiên nhau giễu cợt, nếu như hắn không ra tay thì không phải là Quân Tử Ly.

“Ngươi sớm đã không đồng ý hôn sự với ta đúng không?” Quân Tử Ly nhìn Phượng Hồng Loan, con ngươi lưu ly nhìn thẳng nàng, trong cơn bão táp như là ngày hàn tháng chạp vậy.

Phượng Hồng Loan không hiểu vì sao Quân Tử Ly lại đột nhiên hỏi chuyện này, chân mày lạnh lùng, hơi cong lên: "Đúng thì sao, không đúng thì sao?”

“Ngươi cố tình che giấu mọi thứ về mình, chỉ vì không muốn đồng y hôn sự với ta thôi sao?” Nghe vậy, giọng Quân Tử Ly thâm trầm, vô cùng đáng sợ.

Ánh mắt Phượng Hồng Loan lạnh lẽo, nàng nhướn mày: “Người định nói gì?”

“Ta chỉ hỏi ngươi có phải không thôi?”Ánh mắt Quân Tử Ly tựa như nhuốm đen, không nhìn ra màu sắc khác: “Ngươi cố ý che giấu tất cả là vì trong lòng ngươi đã có người khác. Ngươi đặt điều, lan truyền tiếng xấu ra khắp thiên hạ, chỉ vì không đồng ý hôn sợ với ta, trăm phương ngàn kế muốn từ hôn, có đúng không?”

"Quân Tử Ly, ngươi không bị điên đấy chứ?" Phượng Hồng Loan giống như là nghe chuyện cười vậy, cười lạnh nhìn Quân Tử Ly.

Phượng Hồng Loan ngày nhớ đêm mong, chỉ chờ ngày Ly Vương phủ đem kiệu hoa đến rước nàng về rinh, chỉ mong bạch mã hoàng tử của nàng, Ly Vương điện hạ tự mình tới đón nàng về, trăm năm hòa hợp. Từ hôn? Còn trăm phương ngàn kế, thật là nực cười.

"Phượng Hồng Loan không làm gì cả, tất cả đều là do Quân Tử Ly ngươi làm ra.” Phượng Hồng Loan lạnh giọng: “Người đừng quên, chính là ngươi đã ra hưu thư vào ngày hôn lễ.”

Đáy lòng Quân Tử Ly lập tức như bị lửa thiêu đốt đến đau đơn, nhìn chằm chằm Phượng Hồng Loan: "Nếu như ta không viết hưu thư, có phải ngươi cũng sẽ từ hôn không? Hoặc là làm ra chuyện gì đó trong ngày đại hôn khiến cả thiên hạ cười nhạo ta đúng không?”

Không chờ Phượng Hồng Loan lên tiếng, lại nói tiếp: "Không phải là trong thiên hạ không có gì là ngươi không làm được sao? Nữ nhân như ngươi, trời sinh lãnh huyết vô tình, lòng dạ đen tối tàn nhẫn. Ngươi..."

Nghe vậy, lửa giận trong lòng Phượng Hồng Loan cháy đùng đùng. Không đợi Quân Tử Ly dứt lời, nổi giận lên tiếng: "Đồ điên!"

“Ta nói đúng rồi sao? Người đó không phải là hắn ta sao? Hai người các ngươi vui vẻ tình tứ, chỉ mong ta từ hôn, không phải sao?” Cả người Quân Tử Ly như bị gió lốc cuốn. Từng câu từng chữ như hòn đá ném vào mặt nước. Mặc dù không nói Vân Cẩm nhưng cũng khiến cho người ta biết người hắn nói đến chính là Vân Cẩm.

Vân Cẩm vẫn lười biếng ngồi trê người Phượng Hồng Loan, không nhúc nhích. Khóe miệng nhàn nhạt cười, nhìn Quân Tử Ly. Nét mặt không có một chút biến sắc nào.

Hôm nay Quân Tử Ly lại hối hận rồi sao? Thật nực cười, giờ phút này e rằng hắn đã quên mất Quỳnh Hoa công chúa rồi.

Có cần khiến hắn nhớ lại không nhỉ? Cặp mắt Vân Cẩm lưu chuyển, ánh nhìn quét lên người Phượng Hồng Loan, khóe miệng cười càng đậm, ánh mắt cũng thấp thoáng nụ cười. Loan Nhi hình như rất tức giận.

Hắn thích nhất là nhìn nàng tức giận. Sao lại phải nhắc nhở Quân Tử Ly chứ? Cứ để cho hắn mê muội sẽ ra sao?

"Đừng quên, vốn dĩ ngươi không phải là từ hôn, mà là ta chưa gả đã hữu.” Phượng Hồng Loan quát lên, hoàn toàn tức giận.

Tay đẩy Vân Cẩm đang ngồi lên người ra, đứng phắt dậy. Mái tóc bởi vì sự tức giận của nàng mà dựng đứng lên. Hai chiếc châm cài tóc va vào nhau, phát ra âm thanh lanh lảnh. Cơ thể xinh đẹp, mềm mại chớp mắt tỏa ra luồng khí lạnh lẽo.

Nghe vậy, cả người Quân Tử Ly chợt cứng đờ.

Phượng Hồng Loan đi về phía trước hai bước, đứng ở trước mặt Quân Tử Ly, ánh mắt giống như đóng băng, lạnh thấu xương: "Ly Vương điện hạ! Ngươi nói cho ta biết, ta dùng trăm phương ngàn kế như thế nào để khiến ngươi từ hôn ta? Ta đánh ngươi hay là mắng ngươi, hay là phái người ngày ngày ám sát ngươi?”

Quân Tử Ly nhìn Phượng Hồng Loan, bạo phong trong mắt ngưng lại, không nhúc nhích.

“Ngày ngày, ta đều chạy từ phủ Thừa tướng đến Ly Vương phủ quấy rầy ngươi sao? Hay là nắm tay ngươi, cưỡng ép viết hưu thư bỏ ta?” Phượng Hồng Loan nhìn Quân Tử Ly, hai ánh mắt hoán đổi cho nhau, bây giờ là bạo phong trong mắt Phượng Hồng Loan.

“Là ta ở phủ Thừa tướng giả thần giả quỷ, cố ý để cho những di nương kia chửi mắng ta và mẹ ta là tiện nhân? Hay là cố tình sai những người gọi là tỷ muội kia dùng mọi cách để gây khó khăn, lăng mạ làm nhục ta và Xảo Nhi? Ta cố tình nhảy xuống hồ sen là vì cuối cùng ngươi cũng chịu bỏ ta, ta vui vẻ không muốn sống nữa, muốn chết sao?”

Một câu cuối cùng, tiếng Phượng Hồng Loan tăng lên, quát chói tai, văng vẳng bên tai người khác.

Cả người Quân Tử Ly chợt lui về sau một bước. Cuồng phong trong đáy mắt cũng tản đi.

“Ta tính trăm phương ngàn kế như vậy, chỉ vì ta không muốn gả cho Ly Vương điện hạ ngươi. Từ khi nước Đông Ly thành lập, ngươi chính là sủng nhi của toàn thiện hạ, có biết bao nhiêu nữ nhân thiên kim coi ngươi là người tình trong mộng. Còn ta cũng không lạ gì đúng không?” Phượng Hồng Loan bỗng nhiên cười nhạt, thanh âm ác liệt như băng.

Quân Tử Ly bị Phượng Hồng Loa tức giận liên tục chất vấn, người không tự chủ lại lui lại một bước nữa. Toàn bộ cuồng phong trong mắt tản hết đi, chỉ nhìn nàng.

“Ha ha, như vậy thì chúc mừng người, Ly Vương điện hạ, ngươi nói đúng rồi, đối với ngươi, ta quả thực là không lạ gì.” Phượng Hồng Loan cười khinh bỉ, ánh sáng đất trời bao phủ, như băng nứt, đao băng ớn lạnh quét sạch từng ngóc ngách trong gian phòng này. Âm thạnh lạnh lẽo lại vang lên: “Nguyện một lòng với người, bạc đầu không phân ly. Phượng Hồng Loan cầu nguyện như vậy, Ly Vương điện hạ, ngươi cho rằng đang phối hợp với ngươi sao?”

Sắc mặt Quân Tử Ly trắng nhợt, cả người chấn động, lại lùi về sau một bước nữa, tư thế suýt thì ngã nhào.

"Vương gia..." Triệu Khải sợ hãi thét lên, lập tức tới đỡ lấy người Quân Tử Ly. Trong lòng vô cùng kinh hãi.

Từ trước đến nay Vương gia vẫn luôn trầm ổn. Sauk hi Trần quý phi nương nương qua đời, hắn giống như một vũng nước đọng. Bao nhiêu năm qua ông ta chưa từng thấy Vương gia tức giận, hơn nữa còn là tức giận đến nỗi không khống chế được ưu tư của mình.

Chẳng lẽ Vương gia thật sự đối với Phượng Tam tiểu thư... Đối với Phượng Tam tiểu thư… Còn Quỳnh Hoa công chúa thì sao?

"Quân Tử Ly, hôm nay ta nói với ngươi một câu, kỉ sở bất dục vật thí vu nhân.” Phượng Hồng Loan nhìn chằm chằm Quân Tử Ly, gằn ra từng chữ một: “Vốn dĩ là ngươi đồng ý bồi thường, thanh toán ân oán giữa ta và ngươi. Nhưng mà bây giờ… Người đắc tội với ta rồi.”

Phượng Hồng Loan nhấn mạnh mất chữ “Người đắc tội với ta”, hình như là nghiến rang. Có thể thấy trong lòng nàng vô cùng căm hận.

Cả người Quân Tử Ly chợt run lên, đôi mắt lưu ly thoáng qua một tia hoang mang.

Phượng Hồng Loan cũng không thèm nhìn Quân Tử Ly lấy một cái, bỗng nhiên chợt xoay người: "Thanh Lam, Thanh Diệp, hồi phủ!"

"Vâng, tiểu thư!" Cũng may hai người Thanh Lam, Thanh Diệp cách xa Quân Tử Ly, hơn nửa lực đạo tập trung vào chiếc bàn gỗ ở giữa nhà nên hai người chỉ bị thương nhẹ, đi đứng cũng không có gì đáng ngại. Lập tức lau vết máu trên méo rồi đứng lên.

hật may cách Quân Tử Ly xa, hơn phân nửa kình lực đều bị trung gian rộng lớn lê hoa cái bàn gỗ cho tan mất. Hai người chỉ là bị nhỏ nhẹ khí lực chấn thương, đến cũng không ngại. Lập tức lau mép một cái lên vết máu, đứng lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play