Sau khi quét một vòng căn phòng này đánh giá, Bạch Thiển Thiển đã đưa ra một kết luận, một căn phòng tồi tàn đến mức như thế này chắc chỉ có ở bên dân chạy nạn châu Phi mới có. Tồi tàn lạc hậu không gì sánh được.

"Tiểu thư… tiểu thư người tỉnh rồi, quá tốt rồi… Xảo Nhi bị dọa chết mất thôi. Em còn tưởng tiểu thư cứ định vứt bỏ em ở lại như thế mà đi… không bao giờ tỉnh lại nữa...tiểu thư tỉnh lại thật tốt quá..." Gương mặt tràn đầy nước mắt của Xảo Nhi trong nháy mắt đã được thay thế bằng sự vui mừng tột độ, nàng tiến tới ôm Bạch Thiển Thiển một cái thật chặt, khóc đến nghẹn ngào nói: "Nhất định là do phu nhân trên trời hiển linh đưa tiểu thư về đây..."

"Đừng ồn nữa! Để ta yên tĩnh cái đã!" Bạch Thiển Thiển đẩy Xảo Nhi ra, nàng không thích người lạ đứng sát cạnh mình như vậy. Nàng ngồi dậy lạnh lùng nghiêm mặt nói: "Đây là nơi nào?"

"Tiểu… tiểu thư người bị làm sao vậy? Đây là… đây là nhà của chúng ta..." Xảo Nhi bị đẩy ra, lại đụng phải gương mặt lạnh như băng của Bạch Thiển Thiển, nhất thời trong lòng vô cùng hoảng hốt.

"Nhà?" Bạch Thiển Thiển nhíu mày, lại đánh giá căn phòng này một lần nữa, vừa nhìn vừa nghĩ xem nhà mình lúc nào lại có một căn nhà như thế này?

Nếu so sánh căn phòng này với nhà nàng thì biệt thự sang trọng quả thực là một thiên đường. Còn nơi này chỉ như một cái xóm nghèo mà thôi.

"Ông nội ta đâu?" Bạch Thiển Thiển nhìn về phía Xảo Nhi, trong đầu lập tức hiện lên rất nhiều suy nghĩ. Sao ông nội lại để mình ở lại chỗ này.

Nàng còn nhớ rất rõ cuối cùng bị Á Lâm dùng súng bắn trúng ngực, ngay ở vị trí trái tim, mà nàng ở khoảnh khắc cuối cùng cũng bấm cò súng nhưng nàng vẫn biết rằng phát súng ấy chỉ trúng vào cánh tay của Á Lâm. Còn có Dạ Lam...

"Tiểu thư, nơi đây là phủ Thừa tướng! Người đang muốn nói đến Tướng gia sao? Hai hôm trước Tướng gia mới đi Thần Châu, phải ba ngày sau mới có thể quay lại..." Xảo Nhi nhìn Bạch Thiển Thiển trong lòng hốt hoảng.

"Phủ Thừa tướng?" Bạch Thiển Thiển dù có thông minh tuyệt đỉnh đến mức nào trong nhất thời cũng không thể xử lý được: "Ta nói là ông nội của ta! Ngươi đang nói linh tinh cái gì vậy?"

"Phủ chúng ta chỉ có Tướng gia, là ông nội của tiểu thư, lão thái gia đã mất sớm từ lâu rồi mà!" Xảo Nhi vừa mới ngừng nước mắt bây giờ lại bắt đầu rơi ra: "Tiểu thư, người đừng dọa Xảo Nhi nữa… Để nô tỳ cầu xin Nhị phu nhân tìm đại phu cho người..."

"Ngươi cứ đứng ở đó đã!"

Bạch Thiển Thiển nhìn thấy Xảo Nhi định ra ngoài, lại nhìn tình hình trong căn phòng một lần nữa, bỗng nhiên cảm nhận được có gì không đúng, nàng vội giơ tay ra túm lấy cánh tay của Xảo Nhi.

Mới vừa chạm vào cánh tay của Xảo Nhi, ánh nhìn của Bạch Thiển Thiển đã nhìn chằm chằm vào bàn tay đang túm lấy cánh tay Xảo Nhi của chính mình. Đây là một đôi tay nhỏ nhắn trắng ngần, rất mềm, rất trắng, rất tinh tế, cũng rất xinh đẹp...

Nhưng đây không phải tay của nàng!

Mặc dù tay của nàng cũng trắng, cũng mềm, cũng tinh tế, cũng đẹp nhưng tay nàng to hơn một vòng so với bàn tay này, bởi vì nhiều năm vẫn luôn cầm súng nên không thể đẹp đến mức như thế này được.

Sắc mặt nàng đột nhiên biến đổi. Bạch Thiển Thiển nhìn Xảo Nhi, âm thanh lạnh lùng lúc này mang theo một tia run rẩy: "Ta… là ai?"

"Tiểu thư?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Xảo Nhi nhất thời trắng bệch, nước mắt lại như sợi chân trâu đứt dây rơi xuống: "Tiểu thư, người đừng có dọa Xảo Nhi sợ nữa... Hu hu..."

"Nói, ta là ai? Tại sao ta lại ở chỗ này? Không nói ta sẽ giết ngươi!" Cổ tay của Bạch Thiển Thiển rời khỏi cánh tay của Xảo Nhi đưa lên giữ chiếc cổ của nàng ta, giọng nói lạnh lùng đến mức thành băng.

"Tiểu… tiểu thư..." Xảo Nhi nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn trước mắt mình, trong phút chốc dường như cảm nhận được tử vọng cận kề. Nàng nhìn thấy tiểu thư cả người đều là sát khí, nàng ta run rẩy toàn thân, hoảng sợ nói không nên lời.

Trong đầu bỗng nhiên hiện lên vô số hình ảnh, trí như như một cơn thủy triều đánh úp vào khiến đầu Bạch Thiển Thiển tê rần. Nàng nhất thời vội buông cánh tay đang giữ cổ của Xảo Nhi, ôm cái trán của mình.

"Tiểu thư… tiểu thư người bị sao vậy? Tiểu thư..." Xảo Nhi hoang mang bước lên phía trước hai bước nhìn Bạch Thiển Thiển, nàng muốn chạy lại đỡ tiểu thư nhưng lại không dám. Nên chỉ đành đứng tại chỗ nhìn bộ dạng ôm trán khó chịu của tiểu thư nhà mình: "Tiểu thư, có phải đầu người bị đau rồi phải không..."

"Đều do Xảo Nhi vô dụng, lúc tìm được người đến cứu tiểu thư đã muộn quá rồi… Tiểu thư, người không được có chuyện gì xảy ra đấy… Xảo Nhi xin lỗi tiểu thư..." Xảo Nhi bụp một tiếng quỳ sụp trước giường, thân mình không ngừng run rẩy.

Không để ý nổi tới tiếng khóc của Xảo Nhi, trong đầu Bạch Thiển Thiển lúc này có hai luồng kí ức đang giao nhau đan xen qua lại, không biết trôi qua bao lâu cuối cùng cũng dừng lại ở hai khung cảnh.

Một khung cảnh là một mỹ nữ đỉnh cấp tên là Phượng Hồng Loan cầm hưu thư mặc áo cưới đỏ thẫm nhảy vào hồ hoa sen ở hậu viện của phủ Thừa tướng nước Đông Ly.

Một khung cảnh khác là một cô gái tên Bạch Thiển Thiển cầm súng lục mặc váy cưới trắng tinh trên ngực rướm máu ngã xuống trong ngày cưới.

Hai khung cảnh này không hẹn mà gặp đều thiêu đột lồng ngực nàng.

Bạch Thiển Thiển giơ tay ôm ngực, nhắm mắt cảm nhận được sự đau đớn tận xương cốt này.

"Tiểu thư… tiểu thư..." Tiếng khóc của Xảo Nhi đứt quãng, cực kỳ đau đớn.

Đôi mắt vừa nhắm lại đã được mở ra, Bạch Thiển Thiền nhìn về Xảo Nhi đang khóc đứt ruột đứt gan trước mặt mình chậm rãi cúi đầu nhìn về phía lồng ngực của chính mình.

Quả nhiên ngực vẫn còn nguyên vẹn, cách một tầng vải mỏng nhưng vẫn cảm nhận được ngực không có vết thương, cũng không có vết máu.

Sau đó ánh mắt nàng lại nhìn xuống phía dưới, đây là một cơ thể xinh đẹp, nhưng đương nhiên không thể nào bằng thân thể cũ của nàng. Hiển nhiên đây là do dinh dưỡng không đầy đủ trong thời gian dài, nên trông hơi mảnh mai. Nàng xốc chăn lên thì lộ ra một đôi chân nhỏ nhắn xinh xắn nhưng cũng còn may bởi ít nhất không phải là chân bó biến thái thời cổ đại.

Lại dùng tay sờ mái tóc trên đầu, mái tóc rất dài, cánh tay nàng còn chưa dài bằng mái tóc đen dài, mềm mại như gấm vóc này. Sờ vào rất mềm mại, thoải mái.

Cuối cùng nàng dừng tay mình lại trên mặt, dùng đầu ngón tay vẽ lại ngũ quan.

Hiển nhiên, đây không phải là thân thể của nàng, không phải chân của nàng, không phải tóc của nàng, cũng không phải gương mặt của nàng.

Đây hoàn toàn là một người hoàn toàn khác. Nếu nàng không đoán sai thì chủ nhân của luồng ký ức đột nhiên mạnh mẽ xuất hiện kia chính là Tam tiểu thư của phủ Thừa tướng nước Đông Ly Phượng Hồng Loan.

Linh hồn của nàng bây giờ đang ở trong thân thể của nàng ta.

Nghĩ lại một phát súng của Á Lâm bắn vào giữa ngực thì sao nàng lại có thể sống được. Cho dù ông nội có dùng trực thăng riêng tốc độ nhanh nhất mời bác sĩ giỏi nhất thế giới thì nàng cũng không sống nổi.

Khóe miệng nàng nở ra một nụ cười chua xót.

Nàng chưa bao giờ biết kỹ thuật bắn súng của Á Lâm lại tốt như vậy, căn bản không thua kém một sát thủ hàng đầu như nàng. Cũng chưa bao giờ biết khuôn mặt luôn ôn hòa dịu dàng cũng sẽ lộ ra biểu tình lạnh lùng vô tình như vậy. Hơn nữa còn không chút lưu tình nổ súng bắn về phía nàng.

Không biết hắn thực sự vì muốn giết Lam Dạ hay là muốn dẫn dụ chính mình ra để giết. Có điều những điều này cũng không quan trọng nữa rồi.

Phát súng cuối cùng mà nàng bắn ra sở dĩ không bắn trúng trái tim hắn mà chỉ bắn về phía cánh tay hắn cũng bởi vì nàng không muốn trên đường xuống hoàng tuyền còn phải gặp lại.

Có điều cũng phải để cho hắn một sự nhắc nhở. Sự nhắc nhở cả đời tàn tật.

Cánh tay kia của hắn chắc chắn tàn phế rồi.

Không phải gặp lại cũng rất tốt, nàng có thể sống tốt hơn. Bạch Thiển Thiển nâng mắt, nở một nụ cười dịu dàng nhìn về phía Xảo Nhi đang quỳ gối bên giường hai mắt đẫm lệ.

"Từ nay về sau chỉ có chúng ta được bắt nạt người khác, sẽ không còn ai có thể bắt nạt chúng ta nữa, đứng lên đi!"

Nghe được lời nói của Bạch Thiển Thiển, Xảo Nhi nhất thời nín khóc, ngẩng đầu lên nhìn nụ cười dịu dàng của tiểu thư, ánh mắt nàng bỗng nhiên kinh ngạc ấp úng nói: "Tiểu… tiểu thư?"

"Ừ!" Bạch Thiển Thiển ôn hòa gật đầu. Đưa tay đỡ Xảo Nhi đứng dậy.

Nàng cũng không rõ tại sao mình lại xuất hiện ở đây nhưng nàng vẫn hiểu có một số việc xảy ra là do có sự an bài rồi. Mặc dù nàng không tin thần ma quỷ quái nhưng cuộc đời này vẫn còn rất nhiều điều mà khoa học không giải thích được.

Giống như bây giờ linh hồn của nàng đang tồn tài ở trong cơ thể của một người khác.

Mà theo như ký ức của nàng quốc gia này chưa từng xuất hiện trong lịch sử. Chắc là ở một thời không khác.

Thế giới có ba quốc gia. Một quốc gia là chính là quốc gia mà chủ nhân cơ thể này đang ở, có tên là nước Đông Ly; một quốc gia không kém so với nước Đông Ly là nước Tây Lương; ngoài ra còn có một quốc gia rất thần bí ở vùng Đông hải có tên gọi là nước Lam Tuyết.

Bạch Thiển Thiển nhanh chóng tiêu hóa toàn bộ trí nhớ trong đầu mình, phát hiện ra Phượng Hồng Loan thật sự là một thiếu nữ thiên tài. Từ kinh sử đến thơ từ ca phú, rồi cầm kỳ thi họa, thêu thùa may vá... dường như không có cái nào mà nàng không biết.

Đến ngay cả một người dám tự xưng là thiên tài cũng phải sửng sốt trước những thứ này.

Đây phải là một cô gái thông minh sắc sảo đến mức như thế nào?

Chỉ có điều quá mức nhu nhược, không, không phải nàng ấy nhu nhược mà là vẫn luôn ghi nhớ di ngôn của mẹ nàng trước khi lâm chung, dặn nàng việc gì cũng phải nhẫn nhịn. Cũng bởi vì nhẫn nhịn quá lâu nên đã mài mòn bản tính vốn có của nàng.

Thật không ngờ tới trên đầu chữ nhẫn (忍) lại là một con dao (刀), hậu quả của việc nàng nhẫn nhịn chính là bị bắt nạt suốt bao năm qua trong phủ Thừa tướng.

Lại còn tạo nên tiếng xấu là đệ nhất bao cỏ phế vật của nước Đông Ly.

Nàng không để ý những lời rác rưởi của thế nhân, chỉ để ý một người đàn ông. Người đàn ông ấy tên là Quân Tử Ly. Dường như khắp đầu nàng đều là bóng dáng mỹ nam tử mặc áo choàng đứng dưới gốc hoa đào phía sau chùa cổ Thanh Sơn bốn năm trước.

Còn chưa nhìn thấy khuôn mặt của người ta mà chỉ nhìn thấy bóng lưng vậy mà đã yêu đến như vậy, không tiếc buông bỏ tính mạng của mình.

Có lẽ thứ đang để ý đến là bức hưu thư kia, đã dập tắt ngọn lửa trong trái tim nàng. Người đàn ông đó là một tia hy vọng cuối cùng để nàng tồn tại trên thế giới này. Mà người kia tiêu diệt đi tia hy vọng đó nên nàng đã mất đi ý định muốn sống sót.

Có lẽ nếu so sánh với nàng ấy, Bạch Thiển Thiển vẫn không đủ yêu Á Lâm.

Nếu đủ yêu, khả năng một phát súng kia nàng phải bắn vào trái tim của hắn khiến cho hắn phải đi xuống hoàng tuyền cùng với nàng.

Bạch Thiển Thiển vừa nghĩ như vậy, khóe miệng nở ra một nụ cười lạnh lùng. Nếu ông trời đã cho nàng một cơ hội, nàng sẽ cố gắng sống thật tốt. Cơ thể của một con người nhưng lại liên quan tới hai sinh mệnh. Phượng Hồng Loan không có dũng khí để sống sót nhưng nàng có.

Người không đi ra từ mưa bom bão đạn sẽ không hiểu được sự đáng quý của sinh mệnh. Người không phải đấu đá cầu sinh trong bóng tối sẽ không biết ánh sáng tốt như thế nào.

Phượng Hồng Loan có đọc thêm nhiều sách vở nữa, có thông minh sáng suốt hơn nữa thì cũng chỉ là một người suốt ngày chỉ ở trong khuê phòng, là một cô gái được nuôi trong nhà cao cửa rộng. Nói trắng ra thì chỉ là một đóa hoa mong manh, cần người chăm sóc.

Nhưng nàng thì không giống, nàng là Bạch Thiển Thiển. Từ nhỏ đã biết phải cố sống cho thật tốt.

Ông nội dù không còn nàng nhưng vẫn còn cả tập đoàn tài chính toàn cầu, người muốn chăm sóc ông lão còn xếp hàng dài kia kìa, có điều chắc cũng ông đau lòng lắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play