Dường như Vân Cẩm đang tìm kiếm từ ngữ, nửa ngày mới ngập ngừng mở miệng: “Loan Nhi, ta nghĩ ta đã yêu nàng...”

Yêu? Phượng Hồng Loan đột nhiên cười lạnh. Tức giận xen lẫn khinh thường: “Đừng nói yêu với ta! Ta không có trái tim. Tình yêu càng không có.”

“Nàng không có trái tim cũng không sao, ta sẽ cho nàng một trái tim và khiến nàng có trái tim. Nàng không yêu cũng không sao, ta sẽ trao tất cả tình yêu của ta cho nàng, ta sẽ không bao giờ làm tổn thương nàng.” Vân Cẩm lập tức nói.

Ha! Nói thật dễ nghe! Phượng Hồng Loan như đang nghe được câu chuyện cười vui nhất trên thế giới, giọng nói lạnh lẽo đến tận xương tủy, như băng tuyết lạnh giá vào tháng chạp của nàng vang lên: “Nếu Vân Cẩm ngươi có tình có ái thì mọi người trên khắp thiên hạ này đều có tình có ái!”

Vân Cẩm lại chấn động lần nữa.

Phượng Hồng Loan đột nhiên dùng sức đẩy hắn ra, ánh mắt lạnh lùng: “Đừng nói với ta những điều ấu trĩ như chuyện tình yêu nữa. Ngươi đi nói với người khác đi, chắc chắn bất kỳ nữ nhân nào trong thiên hạ này cũng đều sẵn sàng nghe điều đó. Người vô tâm vô tình mà còn nói chuyện yêu! Chỉ làm ta cảm thấy ngươi ghê tởm.”

Cơ thể Vân Cẩm đột nhiên lảo đảo, lập tức nhìn Phượng Hồng Loan với khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy.

“Ngươi thừa kế Vân tộc, trời sinh vô tâm vô tình, càng vô tâm vô tình thì linh lực càng cao.” Phượng Hồng Loan cười lạnh nhìn Vân Cẩm, ánh mắt không thể che giấu vẻ chán ghét và lạnh lùng: “Vân thiếu chủ là truyền nhân thứ 32 đại thông thiên chú của Vân tộc. Có thể mở thiên nhãn. Được cho là người có linh lực cao nhất trong những người đứng đầu Vân tộc hàng trăm năm qua. Linh lực còn cao gấp đôi gia chủ Vân tộc hiện tại.”

Vân Cẩm đột nhiên không thể tin được nhìn Phượng Hồng Loan: “Loan Nhi...”

“Ta nói đúng rồi sao? Ngươi cho rằng chuyện bí mật như thế thì ta sẽ không biết sao?” Phượng Hồng Loan cười lạnh, khinh thường nhìn khuôn mặt trắng bệch và ánh mắt không thể tin nổi của Vân Cẩm: “Bây giờ ngươi nói yêu ta? Ngươi nói chuyện tình yêu với ta? Thật là buồn cười! Làm ta cười đến rụng răng!”

Vân Cẩm lại lui về phía sau một bước.

“Ta đã nói từ sớm rồi, ngươi đừng đến chọc ta. Ta không biết trên người ta có thứ gì ngươi muốn. Hay là phủ Thừa tướng có thứ gì ngươi muốn. Nếu ngươi nói ra điều kiện của ngươi thì ta sẽ lập tức trả cho ngươi ngay bây giờ, từ nay về sau ngươi hãy biến ra xa khỏi ta. Nước sông không phạm nước giếng. Nếu không bây giờ ngươi giết ta đi, không thì ta sẽ giết ngươi!”

“Ta sẽ không giết ngươi.” Vân Cẩm lập tức lắc đầu.

“Đúng vậy! Không phải ta còn hữu dụng sao?” Phượng Hồng Loan lạnh như băng nhìn hắn: “Nói đi! Rốt cuộc ngươi muốn gì? Đừng để ta phải hỏi lần thứ hai!”

“Loan Nhi, nếu ta nói ta không có mục đích thì nàng có tin không?” Vân Cẩm đột nhiên tiến lên một bước, nhưng khi thấy đôi mắt lạnh băng của Phượng Hồng Loan thì lại dừng bước chân nhìn nàng, duỗi tay sờ vào ngực mình: “Ta thật sự cảm thấy tim ta đang nhảy lên. Sao có thể không có tình yêu chứ? Ta đối với nàng không giống người thường. Sao không phải ta đã rung động? Lúc ta hôn nàng, tim ta đập rất mạnh. Vậy không phải yêu sao?”

Phượng Hồng Loan lạnh lùng nhìn hắn.

“Nếu ta không rung động với nàng thì không phải trái tim ta luôn tĩnh mịch sao? Giống như mấy năm qua, cho dù có chuyện gì, nơi này đều không nhảy lên. Chỉ khi gặp nàng. Ta thật sự...” Vân Cẩm ôm ngực, sau đó đột nhiên nắm lấy tay Phượng Hồng Loan: “Loan Nhi, nàng sờ xem, nó thật sự đang đập.”

“Nếu nó không đập thì ngươi là người chết à!” Phượng Hồng Loan lạnh lùng ném tay hắn ra: “Ta không có hứng thú với ngươi! Tim ngươi có đập hay không thì liên quan gì đến ta? Mặc dù ngươi xuất hiện kỳ tích có tình có ái thì cũng không có nửa phần liên quan!”

Sau khi nói xong Phượng Hồng Loan cất bước quay về. Khuôn mặt nhỏ lạnh lùng. Miễn cưỡng kìm nén không ra tay giết hắn. Bởi vì nàng còn nợ hắn một điều kiện.

“Loan Nhi...” Vân Cẩm đột nhiên duỗi tay túm chặt tay nàng, gấp giọng nói: “Sao có thể không liên quan đến nàng chứ? Rõ ràng trái tim ta đập nhanh vì nàng, rõ ràng ta chỉ có cảm giác này với nàng, mấy năm nay, ngoài nàng chưa từng có ai làm ta như thế, đau như thế, nhớ nàng như thế...”

“Hoá ra ngươi muốn tìm tim của ngươi trên người ta à?” Phượng Hồng Loan xoay người nhìn chằm chằm vào Vân Cẩm, ánh mắt âm trầm khí lạnh, nàng di chuyển cổ tay, Vân Cẩm không túm chặt, nàng tháo trâm cài trên đầu xuống đâm vào ngực Vân Cẩm nhanh như tia chớp.

Vân Cẩm không định né tránh, chiếc trâm cài đã xuyên qua ngực hắn, hắn kêu lên một tiếng, phần ngực lập tức nhiễm đỏ một mảng lớn. Hắn nhìn nhìn Phượng Hồng Loan với khuôn mặt tuấn tú trắng bệch, mắt phượng không chớp mắt.

Phượng Hồng Loan không ngờ hắn sẽ không né, nhìn hắn bằng đôi mắt phượng lạnh lùng, không chút do dự đẩy mạnh trâm cài thêm một đoạn, cho đến khi nguyên cây trâm cài xuyên vào ngực Vân Cẩm, Phượng Hồng Loan đột nhiên buông tay, quay người rời đi mà không thèm nhìn lại.

Mới vừa đi hai bước, Vân Cẩm đột nhiên vươn tay bắt lấy tay Phượng Hồng Loan tay: “Loan Nhi... Hiện giờ nàng đã giải hận chưa?”

“Hận? Không yêu nào có hận?” Phượng Hồng Loan lạnh giọng mở miệng, đạm mạc không có chút cảm xúc nào.

Sắc mặt Vân Cẩm trắng bệch, hắn cắn chặt cánh môi nhìn Phượng Hồng Loan, không để ý chút nào?

Vào Thanh Tâm Các, Phượng Hồng Loan vén màn ra rồi đi vào phòng. Căn phòng đã được dọn dẹp từ sớm. Tất cả mọi thứ đều được đổi mới. Không còn chút dấu vết lộn xộn nào của ngày hôm đó.

Sau khi ném quần áo dính máu trên người xuống đất rồi thay một bộ quần áo sạch sẽ, Phượng Hồng Loan đi đến bên giường nằm xuống, nhắm hai mắt lại, dung nhan tuyệt mỹ đầy vẻ đạm mạc.

Một lát sau Đỗ Hải bước vào Thanh Tâm Các, ở ngoài cửa khom người với Phượng Hồng Loan: “Tiểu thư!”

“Ngươi vào đi, đóng cửa lại!” Phượng Hồng Loan vẫn nhắm mắt không mở ra, giọng nói lạnh lẽo truyền ra ngoài: “Thanh Lam, Thanh Diệp, bảo vệ nơi này cho tốt, không cho bất cứ kẻ nào đến gần Thanh Tâm Các trong vòng trăm bước!”

“Vâng, tiểu thư!” Thanh Lam, Thanh Diệp mới vừa đi ra cửa lập tức lên tiếng.

Đỗ Hải lập tức đi đến, cung kính đứng trong phòng.

“Ta muốn biết vì sao trong người ta lại có hàn độc, còn có phong ấn nội lực?” Phượng Hồng Loan mở miệng.

“Tiểu thư?” Đỗ Hải lập tức kinh ngạc: “Tiểu thư... Đã biết? Ngọc công tử nói cho ngài sao?”

“Ừ!” Phượng Hồng Loan nhàn nhạt lên tiếng.

“Tiểu thư có thể nói cho lão nô biết ngày ấy ngài bị làm sao không... Sao lại té xỉu? Có phải cả người đều lạnh lẽo không? Vậy nên mới...” Đỗ Hải nhìn Phượng Hồng Loan với khuôn mặt già trắng bệch.

“Ừ! Ta chỉ nhớ rõ sau khi cảm thấy rất lạnh thì ta không biết gì nữa.” Phượng Hồng Loan nhớ đến ngày ấy thì nhíu mày. Theo lý thuyết một nụ hôn của Vân Cẩm vốn sẽ không ảnh hưởng đến nàng. Vậy mà tính mạng của nàng lại bị đe dọa chết ngất ba ngày.

“Đó là do hàn độc phát tác trong cơ thể tiểu thư.” Đỗ Hải lập tức run rẩy nói: “Nhưng lão nô nghe phu nhân nói, chỉ cần tiểu thư không phá bỏ phong ấn thì hàn độc sẽ không phát tác. Nhưng... Nhưng vì sao lại... Chẳng lẽ phong ấn trong cơ thể tiểu thư không kiềm chế hàn độc được...”

Phượng Hồng Loan mở to mắt nhìn Đỗ Hải.

“May là... May là Ngọc công tử đã cứu tiểu thư. Nếu không lão nô vạn lần chết cũng không thể thoái thác tội của mình...” Đỗ Hải đau đớn nhìn Phượng Hồng Loan: “Vốn dĩ lão nô muốn nói cho tiểu thư biết từ sớm, nhưng lại nghĩ bây giờ tiểu thư vẫn tốt. Còn có giao phó của phu nhân. Nói rằng có một số việc tiểu thư không nên biết thì tốt hơn nên mới không nói. Hiện giờ lão nô đã nói cho tiểu thư.”

“Ừ!” Phượng Hồng Loan gật gật đầu, sắc mặt thờ ơ: “Mấy ngày nay ngươi cũng không nghỉ ngơi rồi, ngồi nói đi!”

“Vâng!” Đỗ Hải ngồi xuống ghế, từ từ nói: “Vì phu nhân đã vô tình bị thương nặng trong lúc mang thai tiểu thư, hơn nữa trong người phu nhân đã có cực hàn độc nguy hiểm đến tính mạng, sau đó may mắn được Trí Duyên đại sư cứu, nên mới cứu được hai mẹ con.”

“Nói cách khác hàn độc trong cơ thể ta là từ ta trong người nương ta truyền lại sao?” Phượng Hồng Loan nhướng mày.

“Phải!” Đỗ Hải gật gật đầu: “Vất vả lắm phu nhân mới giữ thai được mười tháng rồi sinh tiểu thư ra, nhưng khi sinh ra thể chất của tiểu thư lại khác hẳn với người thường, cực âm cực hàn. Còn kế thừa hàn độc trong cơ thể phu nhân. Chỉ cần ngừng thở một hơi thì sẽ chết non bất cứ lúc nào. Sống sót là việc rất khó. Sau này càng không thể tập võ.” “Lúc ấy chỉ có một cách là luyện nội công có thiên hạ chí dương chí thuần truyền toàn bộ tu vi cho tiểu thư, khống chế hàn độc trong cơ thể tiểu thư.” Đỗ Hải dừng một chút rồi nói: “Nhưng cơ thể tiểu thư chỉ là một đứa trẻ mới sinh nên căn bản không chịu nổi nội lực xâm nhập vào cơ thể, vậy nên phu nhân đã phong ấn tiểu thư. Ngăn chặn thuần dương nội lực trong cơ thể, đồng thời ngăn chặn cả hàn độc, mới bảo vệ được mạng sống của tiểu thư.”

“Ừm!” Phượng Hồng Loan gật đầu, nội lực dương chí thuần rất khó có được. Huống chi người luyện võ ai lại nguyện ý tặng tu vi của bản thân cho người khác? Nhíu mày: “Nội lực của ai đã cứu ta?”

Nghe vậy, cơ thể Đỗ Hải lập tức run lên, khuôn mặt già nua hiện lên vẻ đau đớn: “Là phu nhân, phu nhân đã luyện thuần dương nội lực. Nếu không thì lúc ấy sẽ không có khả năng tránh được cực hàn độc để sinh tiểu thư.”

“Nói cách khác mẹ của ta đã truyền hết công lực của bản thân cho ta sao?” Phượng Hồng Loan ngẩn ra.

“Phải!” Đỗ Hải lập tức gật đầu, đôi mắt già nua xuất hiện nước mắt: “Vốn dĩ cơ thể phu nhân thân không bị thương nhiều, nếu không truyền tu vi của bản thân cho tiểu thư, thì cơ thể nàng sẽ không bị hàn độc khống chế và ăn mòn, nàng cũng sẽ không mất sớm như vậy. Nếu không có Trí Duyên đại sư dùng tiên đan diệu dược bảo vệ tính mạng của phu nhân mấy năm thì sợ là tiểu thư vừa ra đời phu nhân đã đi...”

Nghe vậy sắc mặt Phượng Hồng Loan hơi trắng bệch.

Trong trí nhớ của Phượng Hồng Loan, nương của nàng vẫn luôn lạnh mặt răn dạy nàng học này học kia, nhưng hiện giờ nghe Đỗ Hải nói, nương của nàng rất yêu nàng. Người học võ quan trọng tu vi của bản thân nhất. Mà vì sinh ra Phượng Hồng Loan, không cần nghĩ dưới tình huống như vậy, muốn giữ được hơi thở thoi thóp của trẻ mới sinh, nhất định nương của nàng đã hao hết tâm huyết.

“Trong trí nhớ của ta, mẹ ta vẫn luôn đánh ta mắng ta.” Phượng Hồng Loan im lặng nửa ngày mới mở miệng.

“Do phu nhân biết mình không sống được bao lâu nên muốn dạy mọi thứ cho tiểu thư, để sau này tiểu thư có thể sống tốt, ký thác một phần hy vọng của nàng.” Đỗ Hải đã nước mắt giàn giụa: “Đáng tiếc phu nhân chỉ sống được năm năm.”

“Phu nhân nói với lão nô để tiểu thư tự trưởng thành, không cần nuông chiều, còn nói tuy những nữ nhân kia đáng giận nhưng không dám lấy mạng tiểu thư. Bởi vì các nàng ghen tị với phu nhân thì sẽ càng để tiểu thư sống tốt để mỗi ngày các nàng có chỗ phát tiết. Tuy tiểu thư sẽ sống khổ một chút nhưng sẽ cứng cỏi hơn. Dù con đường sau này có chông gai, khó khăn đến đâu, dù số phận có bất công đến đâu, chỉ cần có một trái tim ngoan cường thì sẽ có thể vượt qua.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play