Phượng Thừa tướng vội vã chạy vào Thanh Tâm Các, mới vừa tới cửa, Thanh Lam Thanh Diệp đã lập tức chạy ra đón, khẽ khom người, lãnh đạm mở miệng: “Tướng gia, tiểu thư nhà ta trong người khó chịu, ngài có việc gì thì để mai hãy nói!”

Phượng Thừa tướng bỗng chốc dừng bước ngẩn người, nhìn về phía Đông Noãn Các, chỉ thấy rèm màn được khép kín lại Đông Noãn Các của Phượng Hồng Loan, gấp giọng mở miệng: “Hồng Loan thế nào rồi?”

“Hôm qua tiểu thư nhiễm phong hàn, người thấy không thoải mái, vẫn ở trên giường nghỉ ngơi ạ!” Thanh Lam lập tức nói.

“Bị nhiễm phong hàn sao?” Nét mặt già nua của Phượng Thừa tướng lập tức biến đổi: “Đã mời đại phu chưa? Sao Hồng Loan lại bị nhiễm phong hàn chứ? Các ngươi chăm sóc kiểu gì vậy?”

Thanh Lam, Thanh Diệp không đáp lại.

“Để ta vào xem nàng một chút!” Phượng Thừa tướng lập tức cất bước đi vào bên trong.

“Tướng gia! Tiểu thư nhà ta nói, không muốn gặp bất cứ ai, cũng không cho phép bất cứ người nào quấy rầy nàng nghỉ ngơi. Nếu không sẽ tự gánh lấy hậu quả. Ngài chắc chắn vẫn mất chọc tiểu thư mất hứng, dù thế nào cũng phải đi vào đó sao?” Thanh Diệp lập tức đáp lại.

“Việc này…” Phượng Thừa tướng lập tức dừng bước, nhìn Thanh Lam, Thanh Diệp ở trước người có sắc mặt không tốt, gấp giọng mở miệng: “Sao Hồng Loan có thể bị nhiễm phong hàn ngay lúc này chứ? Người trong cung truyền tới báo, Thái Hoàng thái hậu muốn gặp mặt Hồng Loan, muốn ngay bây giờ ta đưa Hồng Loan vào trong cung!”

Khuôn mặt Thanh Lam, Thanh Diệp lập tức trắng nhợt.

“Nên làm gì cho phải bây giờ đây…” Nét mặt già nua của Phượng Thừa tướng có hơi nóng nảy: “Các ngươi mau vào xem lần nữa đi, nhìn xem nếu Hồng Loan không có chuyện gì thì mau theo ta vào cung. Trong cung cũng có thái y chẩn bệnh.”

“Tiểu thư bị nhiễm phong hàn sẽ lây bệnh. Tướng gia không sợ sẽ bị lây bệnh cho Thái Hoàng thái hậu sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nhợt của Thanh Lam bỗng chốc trở nên lạnh lùng. Nàng ta cũng đã nói là tiểu thư bị nhiễm phong hàn cả rồi, nếu Thừa tướng đại nhân vẫn còn muốn đưa tiểu thư vào cung thì đơn giản là…đáng ghét!

“Đúng vậy, Tướng gia, vạn nhất nếu như Thái Hoàng thái hậu bị lây bệnh từ tiểu thư, Hoàng thượng cũng sẽ trách tội xuống, ngài có thể sẽ gặp phiền phức.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Diệp cũng không tốt, nhìn Phượng thừa tướng. Sao tiểu thư lại gặp phải kiểu cha như vậy chứ. Nếu như không phải vừa rồi nàng thấy ông ta hỏi bệnh tình của tiểu thư thì có lẽ bây giờ nàng đã ném ông ta ra ngoài rồi.

Nét mặt già nua của Phượng thừa tướng lập tức trắng nhợt, gật đầu nhẹ: “Là ta cân nhắc chưa chu toàn rồi. Ta sẽ vào cung tường trình lại việc này với Thái Hoàng thái hậu, chờ khi Hồng Loan khá hơn rồi thì lại vào cung thỉnh an Thái Hoàng thái hậu sau.”

Nói xong câu đó thì ông ta lại nhìn tới Thanh Tâm Các đang được che kín, xoay người vội vã rời đi.

Bóng người Phượng Thừa tướng biến mất rồi Thanh Lam, Thanh Diệp mới quay ra nhìn nhau, xoay người trở về.

Ngự thư phòng trong hoàng cung.

Quân Tử Ngọc mặc một bộ long bào ngồi ngay ngắn trước bàn ngọc phê tấu chương. Kim quan hoàng kim trên đầu hắn tỏa ra một ánh sáng rực rỡ sáng chói, cùng với sắc vàng của cẩm bảo trên người chiếu rọi ánh hoàng kim. Nhan sắc anh tuấn như ngọc đã hơn nhiều so với trước đó, hiển nhiên thân thể khôi phục cũng không tệ.

Trước mặt hắn là một đống lớn tràn đầy các tấu chương, có mấy chiếc đã được mở ra nhưng cũng không được phê chuẩn. Tay hắn cầm bút, nhìn những tấu chương trước mắt, môi mỏng hơi mím lại khẽ, đôi mi dài nhàn nhàn ngưng động, một lúc lâu cũng không động đậy gì khác. Dáng vẻ giống như có việc gì đó không vừa lòng.

Nửa giờ sau, Quân Tử Ngọc phiền muộn để bút viết xuống, mở miệng nói với bên ngoài: “Vệ Đình!”

“Hoàng thượng, nô tài là Lý Văn, ngài lại nghĩ tới Vệ Đại tổng quản rồi.” Lý Văn vẫn luôn canh giữ bên ngoài cửa ngự thư phòng, nghe được âm thanh thì lập tức khom người đi vào.

Quân Tử Ngọc khạc miệng, mới nhớ ra Vệ Đình không có ở đây, nhớ tới tình hình nguy hiểm ngày hôm đó, thần sắc trên mặt lại có biểu tình không tốt mấy phần, ngay sau đó xoa xoa trán: “Đúng vậy, trẫm lại quên mất!”

“Hoàng thượng, Vệ Đại tổng quản vì bảo vệ Hoàng thượng mà chết. Hiện tại Hoàng thượng đã bình yên vô sự, Vệ Đại tổng quản ở trên trời có linh thiêng cũng an lòng rồi.” Lý Văn nhắc tới Vệ Đình với vẻ mặt đầy thương cảm. Lý Văn là được Vệ Đình đưa tới, rèn dũa để thay thế cho ông ta kề cạnh Hoàng Thượng khi ông ta cáo già. Cứ nghĩ rằng phải mấy năm nữa, không ngờ rằng Đại tổng quản cứ như vậy mà đi, giờ Lý Văn lại tiếp quản trước thời hạn. Chỉ là thật may mà Hoàng thượng không xảy ra chuyện gì.

“Được rồi.” Quân Tử Ngọc gật đầu nhẹ, nhớ tới cô gái trên xe ngựa hôm đó. mở miệng nói: “Tra ra thân phận của cô gái trên xe ngựa ngày hôm đó chưa?”

“Hồi bẩm Hoàng thượng, vẫn chưa ạ!” Lý Văn lập tức lắc đầu: “Chiếc xe ngựa kia cũng không xuất hiện lại trong kinh thành, cô gái mà Hoàng thượng vẽ chân dung kia cũng chưa xuất hiện lại, sợ là không phải người của nước Đông Ly chúng ta.”

“Không phải người của nước Đông Ly…” Quân Tử Ngọc lẩm bẩm mở miệng. Thiên hạ này lại có cô gái có tướng mạo như vậy sao? Hắn cũng có bức chân dung của công chúa Quỳnh Hoa của nước Tây Lương, chắc chắn là không phải, như vậy thì là ai đây…

Lý Văn đứng quy củ, không dám cắt đứt suy nghĩ của Hoàng thượng. Từ một lần Hoàng thượng hồi cung, đã vẽ bức chân dung của một cô gái cùng một chiếc xe ngựa rồi sai người tìm tung tích của cô gái kia. Nhưng người được phái đi cũng ra ngoài mấy ngày mà vẫn không tìm được tin tức gì cả. Cô gái này còn đẹp hơn so với công chúa Quỳnh Hoa của nước Tây Lương, nếu không phải Hoàng thượng vẽ ra bức chân dung đó thì ông ta quả thực không tưởng tượng được trên thế gian còn có cô gái đẹp như vậy. E rằng cũng không phải người của nước Đông Ly, mà là người ở núi rừng lánh đi sự đời, vẫn chưa được kinh truyền biết tới, cho nên mới không tra ra được.

Quân Tử Ngọc khoát tay: “Tiếp tục tra. Nếu như nàng ta đã xuất hiện ở Đông Ly thì sẽ còn tiếp tục xuất hiện lần nữa. Phái người theo sát kinh thành, nếu nàng xuất hiện thì không nên quấy rầy nàng, lập tức trở về bẩm báo với trẫm.”

“Vâng!” Lý Văn lập tức khom người.

“Ly vương phủ hôm nay có động tĩnh gì không?” Quân Tử Ngọc đứng dậy, thong thả bước tới bước lui hai bước.

“Hồi bẩm Hoàng thượng, Ly Vương điện hạ từ sau khi ở Phủ Thừa tướng gặp Phượng Tam tiểu thư, trở về đã tự nhốt mình trong thư phòng. Nghe nói hiện tại vẫn chưa ra ngoài.” Lý Văn lập tức nói. Cung đình có biến động nhỏ nào cũng truyền tới nhanh nhất, tất nhiên ông ta cũng biết Ly Vương điện hạ thích công chúa Quỳnh Hoa.

“À…” Quân Tử Ngọc nghe thấy vậy thì bỗng nhiên cười: “Giống như khoảng thời gian vừa rồi, hắn ngoài thư phòng thì cũng chỉ có thư phòng.”

“Vâng! Vương gia rất ít khi ra khỏi phủ.” Lý Văn nhanh chóng gật đầu.

“Vị Phượng Tam tiểu thư này… thật sự rất phi phàm.” Quân Tử Ngọc cười nhẹ: “Một người đàn bà lại khiến cho Đông Ly của ta như nổ tung, khiến cho hắn để ý tới vậy, đến trẫm cũng muốn gặp nàng ta một lần.”

“Hay nô tài tới phủ Thừa tướng tuyên chỉ, lệnh Phượng Tam tiểu thư vào cung?” Lý Văn lập tức hỏi ý, Hoàng thượng muốn gặp ai thì quá dễ dàng rồi, một thánh chỉ là được rồi.

“Không.” Quân Tử Ngọc lắc đầu: “Trẫm chỉ nói là muốn thôi, chứ cũng không có ý muốn gặp thật.”

“Hoàng thượng đây là…” Lý Văn nhìn Quân Tử Ngọc.

“Người trẫm thực sự muốn gặp không phải nàng ta, mà là người đàn bà kia…” Cái người đàn bà lòng dạ đen tối hôm đó biết rất rõ hắn là Hoàng thượng nhưng còn dám không cứu giúp, thậm chí dưới tình hình như vậy còn dám đạp hắn xuống xe. Người đàn bà như vậy…

Đôi mắt phượng của Quân Tử Ngọc ánh lên một tia sáng mờ, đẹp và chói mắt. Khóe miệng một lúc càng cong lên, nụ cười rất sâu. Ngay sau đó lại thoáng qua một tia ảo não: “Người đàn bà kia cứ như vậy để trẫm ở lại chùa Thanh Sơn. Ngay cả một cọng tóc cũng không để lại, thật là khiến trẫm phiền muộn.”

Lời còn chưa dứt, hắn đạp một cước vào chiếc ghế bên cạnh, bỗng chốc “A” hít một luồng khí lạnh, nhan sắc anh tuấn như ngọc bỗng ngưng kết lại, hiển nhiên là rất đau rồi.

“Hoàng thượng?” Lý Văn kinh ngạc, lập tức đỡ lấy Quân Tử Ngọc.

Ông ta luôn cảm thấy Hoàng thượng từ sau trận đại nạn ở chùa Thanh Sơn trở về cũng có chút gì đó không giống bình thường. Hắn thường xuyên ngẩn người không nói gì, còn thỉnh thoảng vừa cười vừa giận, giống như một đứa trẻ vậy. Chỉ là so với sự uy nghiêm ngột ngạt của trước kia mà nói thì Hoàng thượng như vậy rất có sức sống.

Quân Tử Ngọc đưa tay xoa chân lui lại hai bước, nửa ngày sau mới thấy dần không đau nữa, cau mày nhìn chiếc ghế hoàng kim được cố định trên mặt đất, bỗng nhiên cau mày: “Dùng chân đạp người cũng chẳng có cảm giác tốt đẹp gì. Chờ khi tìm thấy nàng, trẫm nhất định sẽ nói cho nàng biết, sau này đừng có đạp nguời nữa.”

Lý Văn sững sờ nhìn Quân Tử Ngọc, rất muốn nhắc nhở hắn là thứ ngài đạp không phải là người, mà là chiếc ghế hoàng kim được đặc chế. Cảm giác có thể là gì chứ? Không đau mới là lạ. Nhưng nhìn thấy một chút thần sắc tỉnh ngộ mà Quân Tử Ngọc cũng không có, ông ta cũng chắc chắn không dám nhắc nhở. Hoàng thượng là thần vũ anh minh, sao lại để một nô tài như ông ta nhắc nhở Hoàng thượng hồ đồ chứ? Nếu như lời đó làm Hoàng thượng giận thì mạng nhỏ của ông ta cũng không giữ lại được.

Nhưng nhìn thấy thần sắc của Hoàng thượng vậy thì phỏng đoán rằng có nói thì người cũng không nghe. Trong lòng chỉ muốn gặp cô gái kia thôi.

Lúc lâu sau Quân Tử Ngọc mới hoàn hồn trở lại, đẩy Lý Văn ra, khâp khễnh đi lại hai bước, cau mày nói: “Sứ thần chúc mừng của các nước sẽ vào kinh trong bao lâu nữa.”

“Hồi bẩm Hoàng thượng, đội danh dự của nước Lam Tuyết đã tới Phong thành hôm nay rồi. Nếu như không có gì bất ngờ thì hai ngày sau sẽ tiến vào kinh thành.” Lý Văn lo lắng nhìn Quân Tử Ngọc khập khễnh đi bộ, sợ rằng hắn sẽ bị ngã.

“Được rồi.” Quân Tử Ngọc đáp lại một tiếng, đi thêm hai bước nữa mới khôi phục lại bình thường. Người đứng vững lại, cười lạnh nói: “Đội danh dự chẳng qua cũng chỉ để trưng bày mà thôi. Sợ là Lam Triệt cũng đã tới kinh thành nhiều ngày rồi.”

Lý Văn không đáp lại. Nhìn chân của Quân Tử Ngọc đã ổn định mới thở phào nhẹ nhõm.

“Còn nước Tây Lương thì sao?” Quân Tử Ngọc lại hỏi. Ngôn Tình Sủng

“Đội danh dự của nước Tây Lương so với nước Lam Tuyết có chậm hơn một chút. Mặc dù lần này Thái tử Tây Lương tự mình tới nhưng quốc chủ Tây Lương đặc biệt cho phép công chúa Quỳnh Hoa tương trợ. Dọc đường di công chúa Quỳnh Hoa muốn thưởng thức cảnh sắc nên dĩ nhiên hành trình cũng chậm lại. Hôm nay mới tới biên giới của nước ta. Nếu tới thì sợ cũng sẽ chậm hơn nước Lam Tuyết mấy ngày.” Lý Văn lập tức đáp lại.

Nghe vậy, Quân Tử Ngọc nhíu mày lại, cười với ý sâu xa: “Nếu nàng tới thì kinh thành này càng thú vị rồi.”

Lý Văn cúi thấp đầu, khóe miệng hơi giật giật. Nếu công chúa Quỳnh Hoa tới thì đúng là rất náo nhiệt đây. Ông ta nhìn trộm Quân Tử Ngọc, chỉ thấy mi mắt của hắn như chờ xem kịch vui. Hiện tại kinh thanh cũng như nổ tung rồi, vẫn sôi sùng sục. Hoàng thượng giống như không có một chút lo lắng nào khiến cho triều cục không yên.

“Nước Tây Lương lần này ngược lại chịu thua dưới viên minh châu trong tay công chúa Quỳnh Hoa, ha…” Khóe miệng Quân Tử Ngọc hé lên một nụ cười, lạnh lùng mấy phần: “Tra được nơi trú lại của Ngọc Ngân chưa?”

“Hồi bẩm Hoàng thượng, vẫn chưa!” Lý Văn lập tức đáp lại.

“Nếu như có thể tra được hành tung của hắn thì hắn cũng không phải Ngọc Ngân rồi.” Mắt phượng của Quân Tử Ngọc thoáng qua một tia thâm thúy, khoát tay: “Được rồi, ngươi mau lui xuống đi. Toàn lực tra người đàn bà kia cho ta.”

“Vâng!” Lý Văn lập tức khom người. Quân Tử Ngọc đưa tay lên xoa xoa trán, giống như ảo não lẩm bẩm mấy tiếng về người đàn bà lòng dạ đen tối kia. Sau đó nhanh chóng ngồi lại về bàn ngọc, cầm tấu chương trước mặt lên bắt đầu phê duyệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play