Bước ra khỏi căn phòng nhỏ tối tăm, nét mặt của Euler chùng xuống. Cậu vuốt mặt, lộ ra vẻ châm biếm.

Nếu Sergei phủ nhận và bị đánh chết, cậu sẵn sàng giao người này cho Bộ chính trị. Mặc dù trong chuyện này người đáng trách là cậu, vì dù sao tự cậu đã đưa bản thảo cho Segrei. Cậu tin tưởng Segrei quá dễ dàng, chưa bao giờ suy đoán xem người bên cạnh mình có hai mặt hay không. Kết quả là chuyện thì đã rồi, mà cậu thì vứt hẳn sai lầm của mình ra sau đầu.

Không phải là muốn giết hắn ta nhưng cậu nghĩ mình không thể không làm vậy.

Bầu không khí ở căn cứ quá áp lực đến mức cậu phải rởi khỏi khu vực nhà máy và đi dọc theo bức tường bên ngoài. Cạnh khu dân cư, lúc này là lúc thờ phượng, cúng bái, phố xá vắng lặng. Tiếng nhạc của thánh đường Hồi giáo vọng vào từ xa.

Puli Khmuri chỉ có một nhà thờ Hồi giáo, không lớn bằng nhà máy đóng quân, khi đến gần nhìn kỹ có thể thấy nhưunxg lỗ hổng lớn nhỏ do xi măng khô để lại trong khe hở của những viên gạch màu nâu đỏ. Mái vòm của nó phủ màu xanh lá đã già, trên khung cột cửa là hoa văn rực rỡ kiểu kính vạn hoa, loang lổ, bất quy tắc.

Euler thơ thẩn đứng dưới chân cầu thang nghe nhạc một lúc. Đột nhiêng cánh cửa lớn kọt kẹt mở ra và những người phụ nữ mặc áo choàng đen bước ra từ sảnh, các cô rũ mắt, làn váy lặng lẽ thoang thoảng gió lướt qua Euler, không ai liếc mắt nhìn cậu lần nào. Vẻ mặt Euler hốt hoảng, hình dánh ma mị của những cô gái lạnh lùng đến đáng sợ, cậu kinh hãi đến mức sinh ra ảo giác ngay tắp lự, tưởng đây là lực lượng tôn giáo thần bí sẽ chiếm đoạt tinh thầnh và linh hồn của cậu khiến cậu đóng băng tại chỗ không dám nhúc nhích.

Cho đến khi mọi người đã đi hết, Euler toát hết mồ hôi lạnh, cậu rùng mình, vịn tường từ từ trở về.

“Chàng trai trẻ cẩn thận nào, tấm biển phía trên sắp bị cậu làm rơi rồi đấy. ” Giọng nói của ông già xuất hiện đằng sau cậu.

Euler rụt tay lại theo bản năng, nghe thấy âm thanh giòn giã dưới chân mình. Cậu khom lưng nhặt lên, là tảng đá khắc chữ,

Abramovich cầm cuốn sách lấy hòn đá trên tay cậu rồi đặt nó trở lại, “Đến lúc cần phải sửa nó rồi.”

“Đây là tiếng Nga?” Euler nhìn kỹ dòng chữ trên đó, “Berik Yekov. Đó có phải là tên người không?”

“Ừm.” Abramovich vuốt bề mặt gồ ghề của bức tường, “Tổng cộng có sáu mươi mốt tên.”

Euler lùi lại hai bước, toàn bộ bức tường hoàn chỉnh hiện ra trước mặt cậu. Những viên đá khắc tên người bị mặc kẹt giữa nhưng viên gạch nát theo dòng lịch sử, dường như rất nhiều. Cậu ngạc nhiên chạm vào chúng, bề mặt nhẵn nhụi, có dấu vềt cũng đã mờ dần nên không thấy rõ tên, có lẽ vì do bị sụp tường nên đã hư hại theo.

“Ban đầu là một bức tường khắc tên, kỷ niệm những người lính Liên Xô đầu tiên đến đây vào năm 79, tên của tất cả những người đã hy sinh trong trận Puli Khmuri đều ở trên bức tường này. Tên được khắc bởi đồng đội của họ., nhưng bây giờ đã bị hỏng nhiều rồi. Đã đến lúc phải cất những thứ này đi, có lẽ là mang chúng về nước trả lại cho gia đình bọn họ. Abramovich đưa tay về phía cậu, ” Xin chào.”

Euler do dự bắt tay ông, “Xin chào.”

“Thật không dễ dàng nhìn thấy Người Liên Xô ở đây.” Abramovich nói thẳng thắn, “Đặc biệt là người Liên Xô không phải là quân nhân.”

Euler kinh ngạc, ánh mắt trở nên cảnh giác.

“Cậu không cần nhìn tôi vậy đâu.” Abramovich bật cười, “Tôi đánh nhau với quân nhân cả đời rồi, đương nhiên sẽ biết. Cậu bị lạc à? Có cần tôi đưa cậu về căn cứ đóng quân không? Ở nhà máy, phải không?”

“Không, tôi chỉ muốn ra ngoài đi dạo chút thôi. “

Abramovich cười to, “Trời sắp tối rồi, bên ngoài khônag an toàn. Mau trở về đi.”

Euler gật gật đầu, “Ngài là…”

“Tôi là thư ký ở đây.”

Có ít nhất một trăm thư ký ở Kabul, một thị trấn như thế cũng có tầm mười mấy người. Euler không đặt ông già nhỏ bé này trong lòng, “Xin chào.”

“Xin chào,” Abramovich xua tay, “Tên cậu là?”

“Tôi là Euler.”

“Euler. Abramovich.” Ông tự giới thiệu bản thân ngắn gọn, “Nào, tôi sẽ đưa cậu về.”

Abramovich là người rất thích nói chuyện, ông giống như một hướng dẫn viên du lịch, ông biết rõ từng ngóc ngách của Puli Khmuri. Mọi người đi ngang qua chào ông bằng tiếng bản địa Afghanistan, ông cũng có thể đáp lại. Euler thầm nghĩ, thư ký này cũng không phải hạng tầm thường.

Hai người đi bộ trở về từ con dường chính ở Puli Khmuri, và dừng lại khi đi ngang qua một cửa hàng tạp hóa.

“Chờ một chút, tôi muốn mua một thứ.” Abramovich nói. Ông nhanh chóng đi vào và mua một cây bút.

Euler hơi tò mò, “Chẳng lẽ phòng hậu cần không cấp bút sao?”

Abramovich cười, “Nếu đợi đến khi bọn họ đưa vật tư thì tôi sẽ chết già ở chỗ này mất.”

Sắc trời hơi nặng nề, Euler cảm thấy tầm nhìn của minh chao đảo, cậu dụi mắt dừng lại. Đó là ngã ba đường, cậu nhớ mình đã dừng lại giữa đường. Vị trí đó quá dế thế. Abramovich đứng cách cậu ba bước, ông quay đầu lại và mỉm cười nhẹ nhàng với Euler. Làm cho Euler cảm thấy ông mang khí chất khiến người ta tôn kính trời sinh.

Sự thay đổi xảy ra vào thời điểm Euler buông tay xuống, viên đạn có lẽ bắn từ phía sau cậu, vì cậu rõ ràng cảm thấy có thứ gì đang sượt qua tay áo mình, nên cậu nhìn xuống. Lúc này Abramovich kêu lên, tim Euler đập thình thịch, não cậu còn chưa kịp liên kết giữa tiếng rên rỉ này với một vụ ám sát.

Cuốn sách của Abramovich rơi xuống đất và phát ra tiếng lạch cạch. Lúc này Euler mới ngẩng đầu, đồng tử nhìn thấy vệt máu tươi trên cánh tay ông già. Cậu ngẩn ra và nhìn Abramovich. Ông già nheo mắt lại, “Chạy!”

Máu đọng lại rất nhiều trong căn phòng nhỏ tối tăm, đôi mắt đỏ ngầu của tên tù nhân nhìn chằm chằm người hành hình với vẻ dữ tợn.

“Làm sao?” Oleg cởi áo khoác ra và lau vết máu trên tay áo. Hắn tiếc rẻ nói, “Lâu lắm rồi không chơi trò này, thỉnh thoảng chơi lại cũng thú vị lắm.”

Sergei phun ra một ngụm máu, hắn co người lại, không thở nổi, “Anh không thể giết tôi…”

Oleg huýt sáo, “Ừm hứm, nhưng tôi có thể khiến cậu sống không bằng chết.”

Sergei nhìn cửa, vệt sáng yếu ớt lọ ra từ khe cửa, “Bây giờ…là ban ngày hay… ban đêm?”

“Sắp tối rồi, năm giờ hai mươi.”

Tù nhân trở mình, gãy cả hai chân, không dùng sức được. Hắn xoay người giống như một con rùa ngu ngốc cục cựa thân hình, cuối cùng cũng phơi cái bụng lên trên không khí. Hắn thở phào nhẹ nhõm rồi nhắm đôi mắt xanh tuyệt đẹp lại, nước mắt chảy ra.

Giọng nói như ác quỷ dưới địa ngục của Oleg vẳng bên tai hắn, “Cậu đang đợi ai?”

Hắn chợt mở mắt ra, quay đầu nhìn Oleg chòng chọc.

“Đánh cược đi. Xem người cứu cậu có tới không?” Oleg nói, “Tôi sẽ rời khỏi đây, đi trong một giờ, để mọi người đi hết, sẽ không có người tới, tin hay không?”

Sergei lắc đầu, “Tôi không chờ…”

“Lúc học trường quân đội chúng tôi đi thăm KGB, bên trong có rất nhiều thứ có rất đáng sợ, đúng là mở mang tầm mắt. Nhưng bí ẩn và giá trí nhất là điệp viên của họ. Giáo viên của tôi từng nói các điệp viên KGB rất mạnh, nhưng tuyệt vời nhất là gián điệp giỏi nhất có thể ngang với người chết trận. Ngay cả khi bị bắt, cũng không bảo giờ mong chờ cơ hội sống sót. Thà chết một cách anh dũng chính là ý chí cao nhất của một người lính, nhân vật anh hùng được ca tụng nhiều nhất Liên Xô” Oleg chế giễu, “Vì đức tin và lý tưởng mà hiến thân, thanh lọc linh hồn mình trong cái chết, nhưng tại sao lại có rất ít người có thể làm được điều đó?”

Sergei cười, “Nỗi sợ hãi và ghê tởm của con người đối với cái chết chưa bao giờ nghiêm trọng như ngày hôm nay, và ý chí và tham lam của cuộc sống chưa bao giờ bị bóp méo như ngày hôm nay. Người Trung Quốc có câu “Nếu một người không mong muốn gì hơn ngoài sự sống, thì tại sao những người có thể sống lại không làm?” Vì sinh tồn mà không tiếc bất cứ giá nào, khiến cho ‘dù thế nào đi nữa cũng phải sống sót’ là tín ngưỡng còn sót lại, lý tưởng ở trước mặt thì cái chết có là gì đâu?”

“Còn cậu thì sao?” Oleg chậm rãi nói, “Có muốn đột phá điểm mấu chốt của nhân loại không?”

“Vậy cũng phải xem tôi có cơ hội này hay không. Tiếc là bây giờ tôi phải sống, ít nhất không thể chết vào lúc này được. Tôi chết thì không ai chịu trách nhiệm về tờ báo cả.”

“Không hẳn.” Oleg lấy con dao găm bên hông ném vào tay hắn, “Cho cậu một cơ hội, cậu có thể tự sát.”

“Anh không lo lắng cho Euler à?” Sergei nói, “Tôi chết thì ai gánh tội cho cậu ta.”

“Ai nói, chẳng phải còn có tôi à.”

Sergei sửng sốt, sau đó phá lên cười, “Tôi hiểu rồi, anh mới là kẻ thảm hại”

Oleg không để ý tới hắn, chờ hắn cười xong, “Chỉ có một cơ hội, hết rồi là thôi đấy. Suy nghĩ đi.”

Sergei nhặt con dao găm lên và lắc đầu, “Tôi biết anh đang nghĩ gì. Nhưng tốt hơn hết là anh nên ở lại và bảo vệ cậu ta.”

“Ừm hửm?”

Con dao găm bị ném sang một bên. Sergei xụi lơ trên sàn nhà và thở dài. Một lúc lâu sau, hắn đột nhiên mở miệng, “Báo chí chỉ là một tín hiệu.”

Sắc mặt của Oleg nặng nề, “Ý anh là sao?”

“Hoa tulip đen, không phải để mọi người thấy nó viết cái gì, mà để mọi người biết đã đến lúc ra tay. ” Sergei lộ ra biểu tình kỳ quái, “Anh đoán xem, hành động lần này là gì? Nhưng dù sao tôi cũng sắp chết đến nơi, nếu không, tại sao anh nghĩ tôi phải đợi tới bây giờ mới nói?”

Oleg tát một cái vào mặt hắn, “Hóa ra cậu đã nghĩ kỹ bước đi này rồi nhỉ.”

“Ngay từ đầu đã không liên quan gì đến anh, anh cứ trung thực thì sẽ không xảy ra chuyện gì hết.” Sergei nói, “Tôi chỉ có thể nói đến thế thôi, xem như để trả lời anh. Anh yên tâm là tôi sẽ tự sát, nhưng không phải bây giờ. Tôi vẫn còn việc phải làm.”

Oleg gật đầu đứng lên, “Được vậy cậu ở lại đây.” Hắn bước tới cửa và nói thêm, “Sống để chuộc tội, không phải vì thứ gì khác.”

Sergei thở dài và quấn mình trong bóng tối hoàn toàn.

Đã sáu giờ, Oleg trở lại văn phòng. Binh lính túc trực ở cửa đang chờ hắn, “Trung đoàn trưởng, đóng cửa điểm danh.”

Oleg tiếp nhận danh sách ký tên, thuận miệng hỏi, “Có ai tới không?”

Người lính nói, “Có một.”

“Ai?”

“Bạn của anh, Euler Kuvshnikov.”

Euler chạy trốn thở hồng hộc, trong khi thể lực Abramovich lại tốt hơn, bọn họ băng qua con hẻm thật dài, Euler cảm thấy bụng cồn cào, trong khi sắc mặt của người thư ký lại không ổn định. Ông quan sát từng người qua đường một cách thận trọng và cẩn thận, nhạy cảm với âm thanh và mùi trong không khí như động vật hoang dã. Euler gần nhưu khẳng định đây là dáng vẻ thuộc về quân nhân chuyên nghiệp.

Sau lưng bọn họ có ít nhất hơn mười người, vũ khí đầy đủ, về phần họ muốn giết ai thì Euler không rõ lắm.

“Không phải người Afghanistan.” Abramovich dừng lại và tựa lưng vào một cây cột.

Sắc mặt của Euler trắng bệch, thở không ra hơi, “Vì sao phải đuổi giết chúng ta?”

Thư ký không trả lời cậu, ông lấy một chiếc xe máy đang đậu bên kia đường. “Cậu có vũ khí không?”

Euler mò mãi mới rút được con dao găm mà Oleg đưa cho câu, “Chỉ có cái này.”

“Biết lái xe máy không?”

Euler gật đầu, “Từng lái xe lúc học đại học, đi du xuân.”

“Rất tốt. Cậu đừng sợ, bọn họ không phải muốn giết cậu đâu, mục tiêu là tôi. Bây giờ chúng ta cần chiếc xe máy đó.” thư ký kéo tay cậu,” chờ cậu lái xe, tôi ngồi phía sau, để xem cậu có thoát khỏi chúng hay không.”

Euler không chắc chắn, “Tôi không biết mình có thể …”

“Cậu có thể.” Ông đáp chắc nịch, “Đi!”

Vừa mới nhấc chân, kẻ thù đã đuổi kịp theo phía sau, viên đạn sượt qua đế giày của Euler đóng đinh giày cậu xuống đất. Euler lảo đảo một bước, thư ký vững vàng đỡ cậu dậy, cậu phóng lên xe máy, “Tôi…không thể vặn chìa khóa!”

Abramovich đẩy cậu xuống và né một viên đạn. Ông rút bút vừa mới mua ra, lôi lõi bút rồi cắm qua lại tỏng lỗ khóa, vặn vặn vài cái, Euler tá hỏa, “Không! Mau xuống rồi chạy đi!”

Ông thư ký cắn răng, ôm eo cậu đạp đề, xe máy phát ra tiếng ầm ầm, “Được rồi!”

Euler há hốc mồm, nhưng ông không kịp ngạc nhiên, chân đã đạp ga phóng xe. Chiếc kim màu đỏ trên đồng hồ xoay mạnh sang bên phải, khiến cậu sợ đến mức suýt nữa hụt chân, một ông giá kéo xe đối diện đang băng qua. Euler hoảng sợ kêu lên, thư ký rồ tay ga của cậu rẽ một cái. Euler nghiến răng, cậu nhấn mạnh chân ga và chiếc xe lao về phía trước.

“Lái xe về phía trước! Đến căn cứ của cậu!” Abramovich ôm eo cậu, “Đi đường bên trong!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play