Tôi từ bỏ

đoản


2 năm


''Này, tôi muốn hỏi anh việc này''
''Chuyện gì?''
''Hiện tại tôi là gì đối với anh?''
''...là phụ tá đắc lực''
''Chỉ là phụ tá thôi sao?'' 
  Giọng nói của cậu mang theo sự hụt hẫng
''Ừm''
''Tôi...có quan trọng đối với anh không?''
''.....để mà nói thì cậu thật sự đối với tôi khá quan trọng''
''Thật sao?''
'' Ừm''
''Trong công việc...hay trong chuyện tình cảm?''
''... là trong công việc'' 
  Anh bình thản đáp lại cậu
''Hiện tại tôi không thể thiếu cậu''
''....hiện tại có lẽ tôi có khá nhiều giá trị lợi dụng đối với anh...nhưng sau này...tôi từ một kẻ mạnh..bỗng trở nên yếu đi không con giá trị nào đối với anh nữa...vậy anh có còn xem tôi là trợ thủ của anh nữa không?''
''.....''
   Anh im lặng không lên tiếng, không gian xung quanh bỗng chốc trầm xuống mấy phần
''.....tôi hiểu rồi...con người anh ác thật đấy. Một khi thứ gì đó đối với anh đã vô dụng...anh sẽ vứt bỏ không thương tiếc''
  Cậu cười khổ hướng đôi mắt như sắp rơi lệ mà nhìn về phía anh
''Cậu....''
''....vậy tôi phải cố gắng hơn nữa rồi, không thể biến thành một kẻ vô dụng đối với anh được''
''.. vì sao?''
''Lí do là gì anh còn không rõ sao?''
''...tôi chỉ muốn nói với cậu...tôi sẽ không bao giờ mở lòng... vì vậy đừng phí công vô ích''
  Cậu cười hì hì, nụ cười đẹp đến ngây dại. Nhưng trong nụ cười đó ẩn chứa tâm tư khó nói
''Nếu sau nay....tôi thật sự chịu không nổi nữa...tôi sẽ tự động rút lui...''
''....ừm...tốt nhất là vậy. ''
  Cậu xoay người bước ra khỏi phòng 
  Sáng ngày hôm sau, cậu như không có gì xảy ra. Quấn quýt, lải nhải bên anh không thôi. Ngày qua ngày cứ trôi đi như vậy. Cho đến một ngày cậu bỗng mất tích không lý do, anh tìm mọi cách để liên lạc nhưng cũng không được. Mọi chuyện bẵng quá một tháng. Anh bỗng nhận được một cuộc gọi. Không ai khác đó chính là cậu. Anh bắt máy
''Alo, có chuyện gì''

''Giọng điệu anh vẫn lạnh nhạt như vậy nhỉ. Không gặp một tháng, anh không nhớ tôi sao?''
   Đầu dây bên kia vọng lại tiếng nói khản đặc của cậu 
''...cậu....bị ốm? ''
'' Ừm...tôi ốm rôi. Anh đến nhà thăm tôi được không?''
''Thăm? Cậu nghĩ cậu là ai...cậu đã một tháng không đi làm, nghỉ làm không hề thông báo một tiếng, điện thoại cũng không nghe... Cậu...''
''Nhớ tôi sao?''
''Nhớ cái đầu cậu''
''Nhanh chóng nghỉ ngơi sau đó quay lại làm việc cho tôi''
''Thật ra hôm nay tôi gọi cho anh cũng là có chuyện muốn nói với anh''
''Chuyện gì?''
''Tôi muốn xin nghỉ việc....‘’
   Đầu dây bên kia yên ắng một hồi lâu. Mặc dù không nhìn thấy người đó nhưng cậu vẫn mơ hồ cảm thấy người ở đầu dây bên kia đang lo sợ. Cậu không chắc rằng anh ta đối với việc cậu nghỉ là đang lo sợ sẽ mất đi trợ thủ đắc lực..hay là sợ mất đi cậu nữa.
''Cho tôi một lí do....''
   Cậu vờ như không nghe thấy câu hỏi đó liền nói
''Anh có thể tới thăm tôi được không?''
''......''
''Được không?''
'' Ừm... ngày mai tôi...''
''Tôi muốn hôm nay...hôm nay luôn được không?''
''Hôm nay...tôi có rất nhiều việc..''
''..vậy sao...một chút thời gian..cũng không thể dành cho tôi được sao....''
''.....''
''Thôi được rồi, không làm khó anh nữa...khụ....khụ. Tôi tắt máy đây.''
''Ừm''
  Sau khi làm việc đến tối muộn mới về. Trên đường về nhà, anh nhớ lại lời nói của cậu. Lưỡng lự một lúc anh quyết định phóng xe đến nhà cậu. Anh cũng không hiểu tại sao sau cuộc nói chuyện với cậu lúc sáng, tâm trạng anh thật sự rối như tơ vò...anh đang lo sợ
  Đến nhà cậu, thấy một chiếc xe đứng trước cửa nha cậu. Nhưng anh cũng không để tâm lắm liền đi vào nhà.
 Bước vào nhà thì anh thấy một nam một nữ tuổi trung niên đang ngồi trong nhà..vẻ mặt rất đau buồn 
  Anh liền chào hỏi một tiếng
''Bác trai, bác gái''
''A... là cháu sao. ''
  Mẹ của cậu lau nước mắt đáp lại anh
''Bác gái...đã xảy ra chuyện gi?'' 
  Vẻ mặt anh vẫn lãnh đạm như vậy. Nhưng trong lòng đã không thể thoát khỏi cảm giác lo lắng
''Cháu đến thăm thằng bé sao''
''Vâng...''
'' Ừm..thằng bé đang nằm trong phòng....''
''Cháu cảm ơn'' 
  Anh không nói nhiều liền một mạch đi thẳng đến phòng của cậu. Bước chân anh càng ngày càng nhanh. Không khống chế được mà vội vàng chạy đến phòng cậu. Như sợ rằng nếu anh không nhanh...thực sự sẽ không gặp được cậu nữa...
  Đến trước phong cậu, anh nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào. Đập vào mắt anh chính là một thiếu niên gầy gò ốm yếu sắc mặt tái xanh đang nằm trên giường...bao xung quanh cậu là máy trợ thở, máy đo điện tim...
  Thoáng chốc tim anh như bị ai bóp nghẹt... Cậu thanh niên luôn tràn đầy sức sống, tươi cười rạng rỡ như ánh ban mai...hiện tại lại là một người yếu ớt đến mức có thể chết bất cứ lúc nào.
  Không kìm được anh chạy đến bên cậu
''Là cậu sao...tại sao lại trở nên như vậy''
  Người trên giường như cảm nhận được có người nói chuyện liền từ từ mở mắt ra..
''Anh...đến rồi."
  Cậu cười
''Tôi con tưởng không...khụ...khụ...''
''Cậu....''
  Anh chợt nhíu may đau khổ nhìn con người trước mắt"
''Tôi còn tưởng không gặp được anh nữa chứ haha''
''Cậu con cười. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Không phải mọi chuyện vẫn rất bình thường sao''
"Anh....giận tôi sao?''
  Cậu nở nụ cươi nhàn nhạt có phần như đang trêu chọc anh
''.....cậu....''
''Tôi...bỏ cuộc rồi ''
   Câu nói của cậu khiến anh đờ người ra
''Ý cậu là....''
''Tôi sẽ không bám lấy anh nữa....tôi trả tự do cho anh''
''Cậu nói cái gì....''
   Anh không tự chủ mà nắm lấy bàn tay người trên giường siết chặt một cái
'' Ừm...tôi tư bỏ...khụ...khụ..không đeo bám theo anh nữa''
''......''
''Tôi...có lẽ không qua được đêm nay....''
''Cái gì!''


''Tôi...bị ung thư phổi...''
''...cậu...''
  Anh như bị lời nói của cậu làm hoảng sợ. Bàn tay không tự chủ được mà khẽ run lên. Nhìn người trước mặt anh liền siết chặt bàn tay đang nắm lấy đôi tay thon dài ấy
''Cậu...đang đùa đúng chứ..cậu sao có thể...''
''...haha...anh đang khóc sao. Đừng khóc mà...tôi đau lòng lắm đấy. Sau này không có tôi quấy rầy nữa chắc anh cũng bớt đi được một gánh nặng đấy''
''..phải...đúng là bớt đi một gánh nặng thật. Một tháng cậu vắng mặt tôi thật sự cảm thấy cực kì nhẹ nhõm''
''Tôi biết mà....thấy anh như vậy tôi cũng yên tâm rôif''
‘’Cậu yên tâm cái rắm gì''
  Anh lấy tay quẹt quẹt nước mắt đang lăn dài trên má hệt như đứa trẻ 5 tuổi
''Tôi sợ anh lụy tôi đấy..haha khụ...khụ...khụ...''
  Thấy cậu ho không ngừng anh liền hoảng hốt 
''......tôi gọi bác sĩ..''
  Lúc anh định chạy ra ngoài liền có một bàn tay kéo anh lại
''...khụ...không cần đâu. Anh ở lại với tôi...được không?''
''......ừm.....''
''..khụ...ôm tôi được không''
''......''
   Anh khựng lại một lát sau đó liền ôm chầm lấy người trên giường
''...thời gian bên anh..tôi thật sự không hối tiếc....chỉ có một điều làm tôi rất tiếc...đó chính là...tôi chưa thể chiếm được tình cảm của anh...có lẽ tôi vẫn chưa đủ khả năng để mở khóa trái tim đã đóng băng kia của anh''
''.......''
  Hai người cứ ôm nhau như vậy cho đến khi cảm giác được thân thể dần dần nguội lạnh của người trong lòng. Anh cố gắng ôm thật chặt...cố gắng giữ lại chút hơi ấm cuối cùng trên cơ thể người đó. Sau một lúc không thể nào cảm giác được hơi ấm của ngươi kia nữa anh mới bật khóc thật to
''......cậu...đã thành công chiếm lấy trái tim của tôi rồi....nhưng cậu cũng ác lắm...cậu ác lắm.... Đúng là một tháng qua không có cậu quấy rầy thực sự rất an tĩnh...nhưng tôi thật sự không quen với việc đó...... Tôi yêu cậu... Hiện tại mới nhận ra tình cảm của mình...có phải tôi ngốc lắm không?''

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play