Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa. - Edit: KaoruRits

Hai người bị gã đạo sĩ nọ làm hỏng tâm trạng, nhưng đồ đã chọn xong rồi, tiền vẫn phải thanh toán.

Vì thế Nguyễn Tiêu quay đầu lại, đi tìm lão quỷ…… Không tìm được.

Đây là đang làm cái quỷ gì? Chung quy không đến mức để lại cửa hàng lớn như vậy ở đây, chính mình thì chạy mất đó chứ?

Nguyễn Tiêu không nói gì mà đứng lên, tìm một vòng, nhớ tới trước đó lão quỷ hình như là đi đến sau quầy, liền vòng qua đi nhìn nhìn, mà mới vừa nhìn liền làm khóe miệng cậu giật giật.

Còn ở sau quầy, chỉ là lão quỷ co rúm ở một góc phía dưới quầy, dáng vẻ nửa điểm cũng không muốn ngoi đầu ra.

Nguyễn Tiêu: “……” Cậu gõ gõ quầy nói, “Chủ quán, tính tiền.”

Giọng nói lão quỷ chậm chạp truyền đến từ bên dưới: “Không cần, coi như là tiểu lão nhân đưa cho hai vị……”

Nguyễn Tiêu nhìn về phía Tông Tuế Trọng.

Tông Tuế Trọng vững vàng mà nói: “Chi trả như thế nào?”

Nguyễn Tiêu cũng nói theo: “Đúng vậy, lão chủ tiệm, nếu ông không thu tiền, vậy không phải trào phúng hai ta cướp bóc sao? Vị này bên người tôi không thiếu tiền, nếu ông có muốn cái gì, chúng tôi cũng có thể ngẫm lại biện pháp mà. Tốt xấu cũng là tiền Ngũ Đế, nếu lúc này chúng tôi không trả, sau này còn dám tới thăm à?”

Lão quỷ trầm mặc trong chốc lát, mới cẩn thận thò đầu ra.

“Chợ quỷ chúng tôi thu âm châu cho âm khí kết thành, thu tế phẩm, thu tiền giấy……” Lão cố gắng nói, chậm rì rì: “Hai vị trả bằng gì thấy tiện thì trả cái đó đi.”

Nguyễn Tiêu liếc mắt nhìn Tông Tuế Trọng một cái, làm khẩu hình: “Học trưởng, anh ra nói chuyện nhé?”

Dù sao cũng là vị này trả tiền, cậu cũng không tiện bao biện làm thay.

Tông Tuế Trọng nhìn về phía lão quỷ.

Đầu lão quỷ chậm rãi rụt rụt xuống.

Tông Tuế Trọng nói: “Âm châu tôi không có, tế phẩm và tiền giấy đều có thể, ông muốn bao nhiêu, phương thức trả tiền là…?” Anh dừng một chút, “Hiện giờ tôi không mang theo, nhưng ông có phương pháp gì thì có thể đưa ra.”

Lão quỷ có vẻ như đang tự hỏi.

Một lát sau, lão mới lại thử mà nói: “Vậy lấy tế phẩm đi. Một đồng tiểu Ngũ Đế một bữa cơm ngon, một đồng đại Ngũ Đế ba bữa cơm ngon, mỗi tuần một bữa, mỗi bữa ít nhất hai mặn một chay một canh, được chứ?”

Nguyễn Tiêu âm thầm gật đầu, giá cả này không tính là đắt, nhưng giá trị cụ thể còn phải xem một bữa cơm ngon là cơm ngon đến tầm nào.

Tông Tuế Trọng dứt khoát đáp ứng, nói: “Có thể, tôi sẽ mời đại sư tới làm, mỗi bữa cơm cho ông hương vị khác nhau, giá khoảng một ngàn. Ông thấy thế nào?”

Nguyễn Tiêu tính tính, cảm thấy giá cả đáng tin cậy.

Tiền cổ mà, đừng nhìn đại Ngũ Đế tiểu Ngũ Đế rất có lời, cũng đích xác có thể làm thành pháp khí không tệ, nhưng xét đến cùng, đồng tiền cổ vẫn cần phải xem phẩm tướng, tỉ lệ vân vân, cho dù là tiền tệ cùng một triều đại, giá cả cũng khác nhau rất lớn. Huống chi, tiền tiểu Ngũ Đế từ khi xuất hiện đến hiện nay thời gian không quá lâu, số lượng đúc cũng nhiều, cho nên giá cả thường thường không tính cao —— Có đôi khi một đồng cũng chỉ mấy chục tệ. Nhưng nếu là đại Ngũ Đế thì khác, càng sớm càng đáng giá, đặc biệt là đồng tiền sớm nhất, có đôi khi một đồng phẩm tướng tốt có thể bán đấu giá ra mấy trăm vạn kia kìa, đương nhiên không phải vài bữa cơm có thể đổi lấy.

Trung hoà một chút, đại khái cũng rất thích hợp.

Lão quỷ bên đó vừa nghe lời này, vội gật đầu không ngừng đáp ứng, lại nhanh chóng cấp ra một cái linh vị nhỏ bằng gỗ hòe, đưa cho Tông…… quẹo một cái đưa cho Nguyễn Tiêu.

“Mỗi tuần một bữa cúng cho linh vị này là được, tôi nhất định đúng giờ lại đây ăn.”

Trong lòng Nguyễn Tiêu thấy buồn cười, trên tay vẫn chuẩn xác nhận lấy linh vị, sau đó cậu cùng Tông Tuế Trọng rời khỏi cửa hàng.

·

Tuy rằng kiếm được vài xâu tiền tiểu Ngũ Đế và một xâu đại Ngũ Đế ở chỗ lão quỷ, nhưng nhà Tông Tuế Trọng nhiều thân thích, mấy xâu như vậy là không đủ dùng. Cho nên còn phải đi một chuyến đến các cửa tiệm khác nhau trên phố, tìm một chút.

Hai người cứ như vậy, vừa đi vừa tìm kiếm, dần dần cũng gặp được một vài người sống khác, hơn nữa lúc đang tìm tiền Ngũ Đế cũng gặp phải người trong Huyền môn cũng cùng chung mục đích —— Này không kỳ quái, tiền đồng đối với đệ tử Huyền môn mà nói là pháp khí rất hữu dụng, nhưng người một nghèo hai trắng thì ngày thường không chỗ để tìm, có tiền cổ truyền thừa tồn trữ nhiều đời thì đã dùng từ sớm rồi, nếu muốn chân chính tìm được pháp khí tốt thì hoặc là cơ duyên xảo hợp được đến, hoặc là trưởng bối đời đời tương truyền, hoặc là tự mình tìm.

Chợ quỷ là một nơi tốt, trong tay quỷ quái trữ hàng nhiều nha, ngẫm lại xem, rất nhiều tiền cổ đều là bị phú hào cất chứa, đặc biệt là những cái hiệu quả tốt, trân quý, ngẫu nhiên có một ít trong tay bá tánh bình thường truyền lưu ra, cũng không phải mỗi một người trong Huyền môn đều có thể gặp phải đúng không? Cho nên chân chính muốn đào mấy thứ này, chợ quỷ cỡ lớn chính là nơi tìm tốt nhất.

Chợ quỷ trước mắt là loại quy mô không nhỏ đây —— mọi người đều muốn đào tiền Ngũ Đế, muốn tìm đồng tiền tốt, còn không phải bị đụng hàng nhau ư? May mắn là ai cũng biết chợ quỷ chỉ mở có một đêm, hừng đông liền tan, rất ít có người bằng lòng lãng phí thời gian tranh đoạt với những người khác. Vì thế, nếu Nguyễn Tiêu cùng Tông Tuế Trọng tìm trước, người đến sau hơn phân nửa là đổi một rổ khác hoặc là dứt khoát chạy lấy người, trái lại Nguyễn Tiêu cũng hiểu quy tắc, thấy có người nhanh chân đến trước là lôi kéo Tông Tuế Trọng đi sang chỗ khác.

Cứ như vậy, hai người lại đi dạo hơn một giờ, vẫn là lấy được đến mười tám xâu tiểu Ngũ Đế, ba xâu đại Ngũ Đế.

Bởi vậy có thể thấy được, tiền tiểu Ngũ Đế còn tính dễ dàng lấy được, đại Ngũ Đế chính là vô cùng hiếm thấy —— Trong tay lão quỷ nhiều năm, có thể gom đủ thành chuỗi cũng không nhiều lắm nha.

Nguyễn Tiêu duỗi người nói: “Học trưởng, eo anh có nhức mỏi không?”

Tông Tuế Trọng: “…… Không có việc gì.”

Nguyễn Tiêu cảm thấy đêm nay qua đi, chính mình cùng học trưởng càng thân thiết hơn, bèn cười nói: “Nếu có nhức thì đừng gạt em đó, chúng ta có thể tìm một chỗ nghỉ ngơi trước một chút.”

Tông Tuế Trọng tuy rằng nghe ra đối phương trêu chọc, vẫn là gật gật đầu, có chút bất đắc dĩ nói: “Ừ.”

—— Anh từng huấn luyện qua, chỉ là dạo con phố tìm chút đồng xu mà thôi, sẽ không mệt.

Sau khi tìm được cũng tương đối đủ tiền Ngũ Đế ở chợ quỷ, Nguyễn Tiêu cảm thấy kế tiếp không có mục đích lớn nào nữa, tùy tiện đi dạo lung tung là được. Cho nên hai người bọn họ đi khá chậm, lần lượt nhìn khắp nơi từng thứ một, nếu là gặp phải gì đó thú vị thì từ Tông Tuế Trọng ra tay mua về. Còn phương thức giao dịch…… trong tay Nguyễn Tiêu đã xách một chuỗi các linh vị nhỏ. Về nhà nếu Tông Tuế Trọng chuẩn bị xong rồi, nên đốt tiền giấy thì đốt tiền giấy, nên gọi quỷ lại ăn cơm thì gọi, còn có vài yêu cầu trực tiếp đưa tiền mặt cho con cháu đời sau, tóm lại là còn tính thuận lợi.

Nhưng dạo xong một hồi sau, Nguyễn Tiêu đột nhiên phản ứng lại.

Tới chợ quỷ một chuyến, hình như cậu chưa mua gì cả, chỉ làm dẫn đường cho học trưởng thôi hả? Giờ khắc này, cậu hẳn là muốn sinh ra một chút cảm giác nghẹn khuất mới đúng, nhưng mà…… Thôi, cậu nghèo mà, vẫn là dòm học trưởng tiêu phí đi.

Tông Tuế Trọng thật ra có mấy lần muốn mua cái gì đó cảm tạ một chút Nguyễn Tiêu, nhưng Nguyễn Tiêu cũng chưa chịu. Trên thực tế cũng thật không có gì cậu muốn cả, lại không phải thứ như nhang phản hồn, đại đa số các thứ khác cậu đều có thể dùng thần lực thay thế, lấy cũng lãng phí.

Lại dạo qua khoảng mấy cửa hàng mặt tiền, tầm mắt Nguyễn Tiêu dừng ở quầy hàng từ một ổ chồn đang bày quán, trên vải bạt bày vài loại quả dại khác nhau, làm cậu cảm thấy rất hứng thú. Cậu có thể nhận ra, có một hai loại hẳn là chứa đựng huyết mạch thực vật thời thượng cổ nào đó vô cùng ít ỏi, dẫu cho không có tác dụng gì với rất nhiều yêu quái, nhưng đối với người thường và một ít đạo sĩ tu vi kém mà nói, vẫn là có thể bổ dưỡng —— dược hiệu ôn hòa, còn sẽ không hại thân, tốt hơn rất nhiều nhân sâm núi hoang dã.

Cho nên Nguyễn Tiêu liền nghĩ, liệu cậu có nên mua một ít mang cho mấy thằng bạn cùng phòng hay không. Từ sau khi vào đại học cậu đã được bọn lão đại chăm sóc không ít, nếu đụng phải thứ tốt như vậy, chung quy nên biểu đạt tâm ý một chút. Cũng không biết trao đổi như thế nào, nếu đắt quá, vậy có phải… Tốt nhất đừng đắt đến buộc cậu tìm học trưởng vay tiền nha, cậu ngại lắm đó.

Đám chồn này rất kiêu ngạo, nghe Nguyễn Tiêu hỏi giá cả, bèn nói chuyện giọng cao chót vót: “Một quả một vạn, không trả giá! Trái cây Hoàng gia nhà bọn ta ôn hòa bổ nhất, còn tốt hơn nhân sâm nữa, không phải giá này là không bán!”

Nguyễn Tiêu nhẹ nhàng “Shhhh” hít hà một tiếng, thật đau thịt.

Nói thực ra, này không tính là công phu sư tử ngoạm, nhưng cậu thật sự cũng mua không nổi mấy quả. Dò một chút tiền tiết kiệm của mình…… Lúc này cậu cũng chỉ có thể may mắn trước đó đã tiếp đơn của Lỗ Tử Huyên, sau đó cô ấy lại dựa theo ước định đánh lại đây 10 vạn đồng tiền, thật ra có thể làm cậu mua nổi.

“Tôi dùng sinh hồn ra đây, không mang theo tiền mặt, làm sao đưa tiền?” Cậu hỏi.

Mấy con chồn ghé vào nhau ríu rít nói một hồi, mới xoay chuyển mắt nhỏ nói: “Ngươi cho chúng ta địa chỉ, chúng ta đưa qua cho ngươi, ngươi giáp mặt trả tiền! Giáp mặt trả tiền!”

Nguyễn Tiêu nghĩ nghĩ, đáp ứng rồi.

“Không thành vấn đề.” Dù sao cậu cũng không sợ cái đám này quấy phá.

Mối làm ăn chốt lại, Tông Tuế Trọng vẫn luôn đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn, chờ Nguyễn Tiêu nhịn đau đặt mười quả rồi, anh liền bao hết số còn lại.

Nguyễn Tiêu: “……”

Tông Tuế Trọng cũng chốt đơn đưa hàng đến tận nhà cùng đối phương, đưa ra địa chỉ chính là căn biệt thự anh đang ở kia.

Thái độ của mấy con chồn đối đãi Tông Tuế Trọng chẳng khác đối với Nguyễn Tiêu là bao, cứ như cũng không có cảm giác được cái gì…… Không đúng, Nguyễn Tiêu phát hiện, có một con chồn tuổi nhỏ nhất, linh tính mạnh nhất run rẩy bộ lông, có chút sợ hãi Tông Tuế Trọng, chính là đôi mắt nhỏ của nó chuyển chuyển xoay xoay, đầy mặt đều là tham lam, còn tranh nhau hỏi địa chỉ nhà Tông Tuế Trọng, hiển nhiên là tham lam áp chế sợ hãi, hết thảy đều nhìn vào tiền tài.

Nguyễn Tiêu như suy tư gì.

Kỳ thật cậu có phát hiện, ngay từ đầu lỗ đen có lực chấn nhiếp rất mạnh, nhưng đi một vòng xong, dường như đám quỷ quái gặp phải không còn sợ hãi như lúc đầu nữa. Nếu nói lỗ đen đột nhiên vô dụng, chắc chắn cũng không phải, vậy thì……

Haydoctruyentrenwattpad𝐊𝐚𝐨𝐫𝐮𝐫𝐢𝐭𝐬vawordpress𝐇𝐢𝐤𝐚𝐫𝐢𝐚𝐫𝐞

Nguyễn Tiêu hạ giọng hỏi Tông Tuế Trọng: “Học trưởng, anh có thể khống chế cái kia hả?”

Tông Tuế Trọng nói trước một câu: “Không hẳn đâu.” Lại bổ sung, “Nhưng tôi vẫn luôn nghĩ đến thu bớt nó lại, mơ hồ có chút cảm ứng.”

Nguyễn Tiêu đánh nhịp nói: “Vậy đúng rồi, học trưởng anh thử tương tác với nó nhiều hơn xem. Em cảm thấy á, sớm hay muộn anh cũng có thể khống chế nó thôi.”

Tông Tuế Trọng cũng có loại cảm giác này, khẽ gật đầu.

Hai người mới vừa nói xong đề tài này, ổ chồn kia bỗng nhiên kêu kêu quát quát nhảy dựng lên.

“Không xong không xong!”

“Đánh nhau rồi! Đi xem náo nhiệt đi!”

“Hì hì hì hì ——”

“Thú vị thú vị!”

Nguyễn Tiêu sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại, đám chồn nhóm đã vọt tới phía trước như ong vỡ tổ.

Cậu nhìn theo đám tiểu yêu quái này, chợt thấy rất xa có một luồng yêu khí bùng nổ, cùng thời khắc đó, có mùi máu tươi thoảng truyền tới, làm cậu nhịn không được khẽ biến sắc mặt.

Tông Tuế Trọng nhìn thấy biểu cảm của Nguyễn Tiêu, biểu cảm của anh cũng hơi trầm xuống, nói: “Học đệ Nguyễn, làm sao vậy?”

Nguyễn Tiêu thấp giọng nói: “Xảy ra sự cố rồi, là mùi máu người.” Nói đến đây, cậu lôi kéo Tông Tuế Trọng chạy về phía đó: “Chúng ta mau qua đó nhìn xem! Chợ quỷ ước định là không được gây chuyện, không biết sao nữa……”

Hết chương 91.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play