Lúc này là Nguyễn Tiêu nhờ Tông Tử Nhạc hỗ trợ, hiếm thấy mà chủ động mời nó uống cà phê.
Nay đã khác xưa, bởi vì trung gian ăn qua mấy bữa ngon rồi nên Nguyễn Tiêu cũng không thèm như trước kia nữa. Ngửi ngửi hương cà phê, ngẫu nhiên uống một ngụm nhỏ lãng phí một chút thần lực làm bộ làm dáng.
Tông Tử Nhạc ôm cà phê uống một ngụm, khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo ý cười, nói: "Ý của học trưởng là, anh gặp phải một sinh hồn muốn đưa người đó về, cố tình sinh hồn gì cũng không nhớ rõ, cho nên bảo em lên mạng tra thử, đúng không?"
Nguyễn Tiêu dựng thẳng lên ngón cái nói: "Tổng kết đúng chỗ."
Tông Tử Nhạc đáp ứng liên tục: "Không thành vấn đề." Lông mày nó nhướng lên một cái, lại nhịn không được nói, "Đúng rồi học trưởng, em nhớ rõ không phải anh làm giao dịch gì với đại ma vương sao, giống như không có tiến triển gì thì phải."
Nguyễn Tiêu sâu kín mà nhìn nó, nói: "Anh cảm thấy, cậu đã có thể yên ổn xây thần đường Thành Hoàng gia ở biệt thự học trưởng Tông rồi, làm gì cứ mãi bảo anh giúp anh ấy đổi mới thế giới quan? Cậu thấy được thì cậu làm đi chứ."
Tông Tử Nhạc nheo mắt: "Anh có biết em vì cái thần đường này trả giá bao lớn không?"
Nguyễn Tiêu tò mò, hỏi: "Bao lớn?"
Tông Tử Nhạc dựng thẳng lên một ngón tay.
Nguyễn Tiêu: "?"
Tông Tử Nhạc đau kịch liệt mà nói: "Một đống bài thi, thật sự một đống. Sáu môn, mỗi môn hai mươi bộ đề mới nhất, toàn bộ chồng chất lên nhau. Cho tới bây giờ em còn chưa làm xong, có thể ra đây là xin nghỉ với đại ma vương đó anh biết không?"
Nguyễn Tiêu vừa nghe, trong lòng bỗng nhiên có chút dự cảm không ổn.
"Xin nghỉ? Cậu dùng lý do gì xin nghỉ?"
Tông Tử Nhạc cười hắc hắc: "Nói qua tới tìm anh thôi chứ sao. Hôm nay thứ bảy, em còn mang theo bài thi lại đây, nói có mấy đề không biết làm nhờ anh phụ đạo cho em. Cho nên đợi chút em giúp anh tra thông tin xong, chúng ta ngồi đây làm bài thi đi, để em về còn báo cáo kết quả công tác với đại ma vương."
Nguyễn Tiêu im re.
Tại sao đã vào đại học rồi mà cậu còn không thoát khỏi địa ngục bài tập cấp ba?
Ánh mắt dừng ở ba lô to tướng phía sau Tông Tử Nhạc, cuối cùng cậu vẫn là thở dài, nói: "Được rồi."
·
Tông Tử Nhạc ngày thường nhiều chuyện, nhưng về phương diện máy tính xác thật có tay nghề, kỹ thuật cao minh cũng có thể so với hacker nho nhỏ. Nó đầu tiên là thông qua Nguyễn Tiêu miêu tả hợp thành một tấm ảnh chụp, hack vào hồ sơ học sinh đại học Đế Đô để tìm người. Đáng tiếc chính là, chẳng sợ nó đối lập trước sau hồ sơ trong mười năm cũng không tìm được người này. Sau đó nó lại căn cứ theo bức ảnh sàng chọn tin tức trên mạng, tìm kiếm tương tự, đáng tiếc chính là cũng không có kết quả. Cho dù có mấy người miễn cưỡng có điểm giống, nhưng thân cao không khớp thì chắc chắn không phải rồi —— không đến mức sinh hồn còn cưa chân đúng không?
Tìm kiếm vài lần vẫn không có, Tông Tử Nhạc có chút cạn lời, nói: "Tìm không thấy, người này trước kia phỏng chừng không đăng ảnh lên mạng phát, không tìm kiếm ra được. Nếu còn muốn tìm, hoặc là em xâm lấn hồ sơ của mỗi một trường đại học, hoặc là liền đi xâm lấn cơ sở dữ liệu của cục cảnh sát, nhưng này đều không được. Nếu xem hồ sơ đại học thì em còn có thể nói chuyện gấp mà linh động, nhưng nếu không kiêng nể gì mà xâm lấn khắp nơi thì chính là biết pháp phạm pháp, động tĩnh cũng lớn. Không nói lỡ như bị phát hiện em sẽ thế nào, chỉ nói chính em, trong lòng cũng không chịu được. Hơn nữa cho dù em thuyết phục chính mình đi tìm, tiêu phí thời gian cũng là…… hiện tại là chó cày lớp 12, sắp thi đại học đến nơi, không có làm chuyện này thời gian dài được."
Nguyễn Tiêu hiểu sự khó xử của Tông Tử Nhạc, sự thật cũng là như thế này, chỉ bằng cậu miêu tả hợp thành ảnh chụp liền muốn tìm người, trừ phi giống như suy đoán của bọn họ vào tối qua, sinh hồn kia vừa lúc là đại học Đế Đô, hoặc là trước kia là một người trẻ tuổi nghiện post ảnh lên mạng, bằng không chẳng khác gì biển rộng mò kim.
Nghĩ đến đây, cậu thở dài.
Tông Tử Nhạc thấy cậu như vậy, hạ giọng hỏi: "Học trưởng, có phải anh còn chuyện gì chưa nói hay không?"
Nguyễn Tiêu liếc nó một cái, nói: "Anh ta có khả năng bị người khác đoạt xá."
Đồng tử Tông Tử Nhạc co rụt lại: "Cái gì?!"
Nguyễn Tiêu dứt khoát nói hết với ní một lần, chỉ là không đề cập đến việc liên quan Miêu Tiểu Hằng mà thôi.
Sắc mặt Tông Tử Nhạc cũng có chút khó coi: "Còn có tà thuật sĩ dám làm loại chuyện này? Không thể để chúng nhởn nhơ! Chúng ta phải giúp đỡ sinh hồn kia trở về mới được, bằng không, ngẫm lại hậu quả…… Thật làm người chịu không nổi."
Có phải nó vẫn nên rút nhiều thời gian hơn để tìm hay không….
Nguyễn Tiêu nhìn ra ý tưởng của Tông Tử Nhạc, vỗ nó một cái nói: "Đừng suy nghĩ lung tung nữa, dù cậu giành thời gian đi tìm cũng lãng phí thời gian quá, đợi khi tìm được là nấm kim châm cũng lạnh rồi."
Tông Tử Nhạc nhíu mày: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Nguyễn Tiêu ngẫm lại nói: "Còn có một biện pháp, cũng cần cậu hỗ trợ."
Tông Tử Nhạc cũng là một thiếu niên rất thiện lương, thật đồng tình sinh hồn kia, bèn hỏi: "Giúp như thế nào?"
Nguyễn Tiêu nói: "Cậu giúp anh tổ hợp thành một hình ảnh đi, tìm tung tích thứ này xem."
Tông Tử Nhạc nghe Nguyễn Tiêu, lấy laptop qua liền bắt đầu làm. Dựa theo Nguyễn Tiêu miêu tả, không bao lâu liền làm ra một tấm hình, là hình ảnh một loài thực vật kỳ lạ, ngoại trừ này ra còn ghi chú một danh sách, bên trên liệt ra rất nhiều dược liệu, hương liệu, có vài loại nó đều biết đến.
"Học trưởng anh nhìn xem, có phải cái này không?" Nó xoay laptop lại, "Có sót gì không?"
Nguyễn Tiêu nhanh chóng nhìn quét một lần, gật gật đầu nói: "Khá tốt, sinh động như thật, cũng không bỏ sót gì."
Tông Tử Nhạc chuẩn bị in chúng ra, lại nói: "Đây là chuẩn bị làm gì vậy anh, giúp được sinh hồn đó đúng không? Hình ảnh này em có thể lại tìm trên mạng xem sao, dược liệu hương liệu gì đó, Tông gia có sản nghiệp liên quan, trực tiếp lấy là được."
Nguyễn Tiêu trả lời: "Này đó là dùng để làm nhang phản hồn."
Tông Tử Nhạc mãnh liệt ngẩng đầu nói: "Nhang phản hồn trong truyền thuyết hả anh?"
Nguyễn Tiêu gật đầu: "Chính là cái đó. Để anh làm cho sinh hồn ngửi ngửi mấy cái là anh ta có thể tự mình quay về theo hướng cơ thể, đến lúc đó anh đi theo anh ta là có thể tìm được rồi. Hơn nữa anh ta ngửi được mùi nhang này về sau, dù hồn phách còn chưa thể khôi phục, nhưng chỉ cần nương theo mùi nhang đi vào thân thể của mình, theo bản năng liền sẽ tranh đấu với ác quỷ. Chỉ cần anh cũng có thể ngăn lại tà thuật sĩ, ác quỷ là đấu không lại anh ta."
Tông Tử Nhạc bừng tỉnh: "Biện pháp tốt đó học trưởng."
Nguyễn Tiêu nói: "Những dược liệu hương liệu linh tinh đó, tính xem cần bao nhiêu tiền anh đưa cậu."
Tông Tử Nhạc xua xua tay nói: "Đây là muốn làm khó em hả? Trước kia em cứ quấy rầy học trưởng, anh cũng không đòi em phí cố vấn mà. Lại nói này vẫn là vì giúp một sinh hồn xa lạ, coi như làm việc thiện thôi à."
Nguyễn Tiêu sờ sờ cái mũi nói: "Sinh hồn kia có khả năng có một chút quan hệ với một con tiểu quỷ anh nuôi, cũng không thể nói là hoàn toàn không quan hệ với anh."
Tông Tử Nhạc: "Vậy cũng không có gì ghê gớm."
Nguyễn Tiêu: "Mấy cái khác cũng tạm, mấu chốt là cần tìm cái cây trong hình này. Tên thật của nó chính là phản hồn hương, hiếm thấy trên đời, anh không thể chiếm tiện nghi của em nhiều như vậy được."
Tra tìm kết quả trên mạng quả thật như Nguyễn Tiêu suy nghĩ, ngẫu nhiên có mấy chỗ cũng tương tự, nhưng mở ra xem đều không phải, cho nên cách tìm này cũng là uổng phí.
Tông Tử Nhạc giương mắt dòm Nguyễn Tiêu.
Nguyễn Tiêu có phần ngượng ngùng, do dự một chút mới nói: "Kỳ thật anh nghĩ, nhà các cậu gia nghiệp lớn vậy, kiến thức rộng rãi, có lẽ có ai nhìn thấy rồi cũng nên……"
Tông Tử Nhạc hiểu rõ, dứt khoát mà đáp ứng.
"Yên tâm đi, em về liền hỏi giúp anh, cần phải mau chóng tìm được."
Sau khi Tông Tử Nhạc trở về liền lập tức liên hệ với các người lớn trong nhà, share ảnh nhang phản hồn cho bọn họ, hỏi một chút có gặp qua thực vật nào cùng loại hay không vân vân. Nhưng mà kết quả cũng không tốt, các trưởng bối cũng chưa thấy qua, làm nó có phần uể oải —— Trước kia học trưởng giúp nó không ít, hiện tại thật vất vả nó có thể ra sức giúp lại, kết quả bằng chút ít bản lĩnh này của nó tìm trên mạng không thấy, về hỏi người nhà vẫn là tìm không thấy. Còn mớ dược liệu hương liệu đó, chút ít nhỏ nhoi vậy lại tính cái gì? Tùy tiện dặn dò một tiếng là có thể gom đủ, căn bản không tính là ra sức.
Sau khi Tông Tuế Trọng về nhà, nhìn thấy chính là Tông Tử Nhạc như cà tím phơi sương, anh cởi áo khoác ra treo bên cạnh trước, đi qua hỏi: "Làm sao vậy?" Anh nhớ rõ, em họ hôm nay là đi gặp học đệ Nguyễn, lại nói, "Đề thi làm xong rồi lấy ra anh nhìn xem."
Tông Tử Nhạc buồn bã ỉu xìu mà móc ra một chồng bài thi đưa cho anh, nói: "Học trưởng phụ đạo cho em đó."
Chuyện này là sự thật, tuy rằng nó không làm nên công cán gì, nhưng học trưởng vẫn là thật sự giải giải bài khó cho nó, không hổ là học bá, trật tự rất rõ ràng.
Tông Tuế Trọng nhanh chóng lật xem xong bài thi, được làm rất nghiêm túc, cũng có dấu vết có chữ viết khác xóa và sửa dấu, biết bọn họ đích xác không lười biếng, khẽ gật đầu. Sau đó anh nói: "Có chuyện gì cứ nói ra, đừng để ảnh hưởng đến học tập."
Tông Tử Nhạc kéo kéo khóe miệng, thở ngắn than dài mà nói: "Là chuyện mà anh không tin đó……"
Biểu cảm của Tông Tuế Trọng trống rỗng trong một giây.
Tông Tử Nhạc đưa điện thoại cho anh, trong đó là ảnh của thực vật kia, nói: "Học trưởng muốn tìm thứ này, mời em hỗ trợ đó, nhưng em tìm trên mạng không thấy, người trong nhà cũng chưa thấy qua, không có cách nào ăn nói với ảnh."
Tông Tuế Trọng nhìn thoáng qua ảnh chụp, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc.
"Cái này?" Anh nói, "Anh có."
Tông Tử Nhạc xoay người một cái ngồi dậy, thất thanh nói: "Cái gì?!"
Tông Tuế Trọng bình tĩnh mà nói: "Tiêu bản do bạn làm ăn đưa đến, hình thái không tồi, đang trong phòng cất chứa đó."
Quả thực là quanh co……
Tông Tử Nhạc lập tức muốn nhào về phía phòng cất chứa, bị Tông Tuế Trọng giữ chặt một phen.
Sau đó, Tông Tuế Trọng cầm chìa khóa dẫn nó đi vào.
·
Tông Tuế Trọng cũng không phải người gỗ, ngoại trừ công việc ra thì anh cũng sở thích khác, một trong số đó tương đối càng thích chính là cất chứa. Anh cũng không phải cái loại người một hai phải cất chứa đồ cổ có giá trị cao, chỉ cần có hứng thú là anh đều sẽ thu một ít.
Bởi vậy, tòa biệt thự thường trú này liền có phòng cất chứa phòng hộ đầy đủ hết, diện tích còn không nhỏ, bên trong có rất nhiều đồ vật Tông Tuế Trọng lục tục thu vào.
Tông Tuế Trọng đi vào phòng cất chứa, hơi hơi suy tư, mang theo Tông Tử Nhạc đi đến quầy bên trái. Hai phút sau, ở chỗ ngoặt thấy được một cái bình vuông vức trong suốt, bên trong có một gốc cây kỳ lạ tùy ý duỗi thân cành lá, tư thái khá là bắt mắt.
Tông Tử Nhạc lập tức nhào qua, để sát vào đối lập một hồi lâu với ảnh trên điện thoại, lộ ra một nụ cười tươi rói: "Chính là nó! Không sai!" Sau đó nó đột nhiên xoay người, mặt đầy vẻ lấy lòng, "Tuế Trọng ca, nhường cái này cho em được không? Bao nhiêu tiền em đưa anh, được không ạ?"
Mặt Tông Tuế Trọng hơi trầm xuống: "Đứng thẳng lên."
Tông Tử Nhạc lập tức đứng nghiêm.
Tông Tuế Trọng mới nói: "Thi đậu đại học Đế Đô, có thể khen thưởng cho em."
Tông Tử Nhạc đầu tiên là cao hứng, sau đó mặt mày liền suy sụp xuống: "Dự chi được không anh? Học trưởng đang chờ, cần dùng gấp đó."
Tông Tuế Trọng: "Cần dùng gấp?"
Tông Tử Nhạc muốn nói lại thôi, rốt cuộc nói: "Chính là cần dùng gấp cho chuyện mà anh không tin đó……"
Tông Tuế Trọng: "……"
"Nếu không phải em muốn, cứ để học đệ Nguyễn tự đến nói chuyện với anh đi."
"A?"
"Dạ."
Tông Tử Nhạc xám xịt mà đi gọi điện thoại cho Nguyễn Tiêu.
·
Chạng vạng, Nguyễn Tiêu thành thật mà ngồi đối diện với Tông Tuế Trọng.
"Học trưởng Tông, chào buổi tối."
Hết chương 50.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT