Lúc này trời đã gần sáng, Hàn Trang cáo từ phải đi, người Lương gia giữ lại không được, gấp gáp vội đưa lên một cái bao lì xì đỏ, bên trong có một tấm thẻ ngân hàng, đúng là thù lao cấp cho Hàn Trang.

Hàn Trang không cự tuyệt, lúc này đây y suýt chút nữa chết trong tay quỷ tướng quân, cảm giác lấy là chuyện theo lý thường, chỉ là quay đầu lại y cũng phải cảm tạ Thành Hoàng gia một phen, biểu đạt tâm ý mới phải…… Hơn nữa, chuyện lớn như nhìn thấy Thành Hoàng gia này y cũng muốn về nhanh chóng nói với sư phụ mới được.

Bác cả Lương gia vốn dĩ muốn tự mình tiễn Hàn Trang, lại bị Hàn Trang uyển chuyển từ chối, sau đó liền phái một tài xế tiễn người đi. Sau đó, mọi người Lương gia đứng ở mép giường, nhìn sắc mặt Lương Lệ Uyển dần dần hồng hào khỏe mạnh lên, trong lòng đều sinh ra ưu sầu nồng đậm.

Đừng nhìn mạng Lương Lệ Uyển là được cứu về rồi, nhưng chuyện sau đó phải làm sao bây giờ?

Có nên…. nói cho cô nghe chân tướng cơn bệnh này hay không?

Tất cả mọi người đều rất do dự.

Bác hai nói: "Bằng không…… Đừng nói đi. Chỉ coi như con bé bị bệnh cấp tính, chúng ta mời đến bác sĩ trị liệu khỏi rồi, nếu thật nói ra, tôi sợ nó chịu không nổi đả kích này."

Lương Lực lại phản bác nói: "Ba, chúng ta không thể gạt cô út. Tên họ La kia ghê tởm như vậy, nào xứng với cảm tình chân thành của cô út? Cô út vì hắn suýt chút nữa bị thương thân thể, hắn thì ngược lại, trực tiếp bán cô út luôn. Nếu chúng ta không nói, cô út còn phải cúng thất cho hắn, còn phải vì hắn thương tâm, nói không chừng về sau sẽ không tìm bạn trai khác nữa, này không phải hại cô út sao?"

Lương phu nhân thở dài: "Dù có nói, Lệ Uyển cũng có thể không tin……"

Lương Lực lại lắc đầu, kiên trì quan điểm của mình: "Tin hay không cũng phải nói, lại nói cô út tuy rằng cảm tình sâu với họ La, nhưng cảm tình với chúng ta cũng sâu mà, cô cũng chắc chắn hiểu rõ, chúng ta cũng đâu phải hạng ăn no rửng mỡ, không có việc gì tự nhiên kiếm chuyện người chết? Dù không tin con, cô cũng chắc chắn sẽ tin ông nội với ba, rốt cuộc hai người lớn trăm công ngàn việc, cũng sẽ không nói dối chuyện này, không phải sao ạ?"

Lương phu nhân nói: "Tiểu Lực, con vẫn là không hiểu, phụ nữ rất nhiều thời điểm đều ngốc, là nguyện ý tự mình lừa mình."

Lương Lực nghẹn, cậu ta thật ra cũng nghe nói qua……

Lương lão gia tử dùng gậy thụi thật mạnh trên mặt đất, ngưng trọng nói: "Ông tin tưởng Lệ Uyển không phải cái loại tính cách yếu ớt, nói, cần phải nói hết cho nó nghe! Nó là người trưởng thành rồi, không thể tự cho là đúng mà giấu giếm nó." Ông nhìn về phía Lương Lực, "Con là người trẻ tuổi trí nhớ tốt, đem tất cả chi tiết ngọn nguồn kể hết một lần cho cô con, nó tin là tốt nhất, cho dù không tin, chung quy có thể gieo một hạt giống hoài nghi vào trong lòng, giảm bớt đau xót của nó, để nó sớm một chút thoát ra. Chỉ cần nó thoát ra, tin hay không thì thế nào? Không chậm trễ hạnh phúc sau này là được rồi. Lần sau chúng ta phải đánh bóng đôi mắt, lại điều tra nhiều hơn, chuyện như lễ cổ trước đó cũng không bao giờ mắc phải nữa."

Lương gia trước mắt vẫn là lão gia tử định đoạt, nếu như vậy thì đã quyết định rồi.

Bác cả Lương gia hỏi: "Hai người La gia kia nên xử lý như thế nào ạ?"

Lương lão gia tử nói: "Chuyện La Hạo làm bọn họ cũng không biết, trực tiếp nói một lần với bọn họ rồi tiễn người đi đi. Nhưng nếu đã nuôi ra con trai như vậy, duyên thân thích sui gia cũng cắt đứt, sau này cũng đừng đến đây nữa."

Bác cả Lương gia đáp ứng.

Nguyễn Tiêu thu hết thảy vào mắt, trong lòng cảm khái.

Thật là đáng thương lòng cha mẹ trong thiên hạ, gặp phải loại tình thế khó xử này.

Hy vọng Lương Lệ Uyển đừng cô phụ một mảnh tâm ý này, sớm một chút thoát ra……

Sau đó, Nguyễn Tiêu cũng mang theo nhóm nữ quỷ rời đi.

·

Về đến ký túc xá đã tờ mờ sáng.

Cũng may còn chưa đến thời gian các bạn cùng phòng rời giường, cũng không ai phát hiện xác Nguyễn Tiêu nằm trên giường.

Nguyễn Tiêu tháo xuống hai cái bình trên đầu giường, trước tiên đem quỷ tướng quân cùng La Hạo phân biệt nhét vào mỗi bình một cái. Còn những quỷ binh, nữ ác quỷ còn lại…… cậu nghĩ nghĩ, quỷ binh thì nhét cùng nhau, nữ quỷ nhét cùng nhau, lại chiếm thêm hai cái bình.

Sau khi nhét xong rồi, cậu dùng thần lực phong kín, lại lần nữa nhét vào Ấn Thành Hoàng.

Vì thế, bình treo trên đầu giường… chỉ còn lại bốn cái.

Có chút không đủ dùng nha, có gì lại đi mua thêm một ít trở về.

Nguyễn Tiêu nhìn về phía hai cấp dưới nói: "Bình trống còn mỗi một cái thôi, các chị tự sắp xếp đi."

Đàm Tố cùng Lý Tam Nương liếc nhau, lẩm nhẩm lầm nhầm thương lượng lên, mà những nữ quỷ kia…… các cô xếp hàng đứng ở góc tường, chờ phân phối.

Nguyễn Tiêu nhảy lên giường, trở lại thi thể, bắt đầu xem xét công đức mới có được.

Không thể không nói, gặp được quỷ tướng quân làm nhiều việc ác này, tiêu diệt hang ổ của gã, được đến công đức cũng không ít.

Quỷ tướng quân sinh thời không có làm chuyện tốt, sau khi chết hại mấy mạng người, cưỡng bách nữ quỷ vô tội làm thiếp, còn từng cắn nuốt quỷ Vô Thường, lạm dụng xiềng xích câu hồn, chỉ mỗi mình gã thôi cộng lại đã có 3000 công đức!

Sau đó là những quỷ binh thuộc hạ trợ Trụ vi ngược của gã, tổng số hơn hai trăm, hợp nhau lại được 2500 công đức.

Mấy nữ quỷ ác, cộng một trăm công đức.

Lại là thẩm phán La Hạo, khi hắn còn sống chưa làm qua chuyện ác gì, sau khi chết bán thê làm thiếp tuy rằng ghê tởm, nhưng cấp công đức cũng chỉ có 10 giờ. Ngược lại Lương gia làm nhiều việc thiện, trên người Lương Lệ Uyển là có thừa ấm, cho 50 công đức.

Cứu đạo sĩ Mao Sơn Hàn Trang, vậy mà cũng cho một trăm công đức —— xem ra y thật sự là một đạo sĩ tích lũy thiện công.

Tiễn mười bảy nữ quỷ không làm việc ác đi đầu thai, cộng lại được 170 công đức.

Tính xong, Nguyễn Tiêu sợ ngây người —— 5930 công đức!

Như vậy cậu hiện tại tích lũy xuống…… sắp… sắp 7000 công đức?

Quả thực chính là một đêm phất nhanh!

Giờ khắc này, Nguyễn Tiêu đột nhiên sinh ra một xúc động.

Giết người phóng hỏa mang đai lưng vàng…… Không đúng, là diệt phỉ trừ ác kiếm bộn nhất, cái này làm cho cậu đều hận không thể lại đi khắp nơi tìm xem có chỗ nào có tên đại quỷ là ác quỷ chiếm núi làm vua hay không, diệt trừ bọn chúng kiếm công đức!

Nhưng xúc động này tới nhanh đi cũng nhanh, Nguyễn Tiêu chậm rãi bình phục tâm tình lại.

Tuy rằng diệt phỉ xác thật kiếm bộn, nhưng muốn tìm đến ổ quỷ như vậy cũng không dễ dàng, các đại quỷ còn tồn tại cơ bản đều có thể giấu mình rất khá, hơn nữa phần lớn đều rất ước thúc chính mình, dù có tìm được rồi, có thể dùng luật pháp hiện nay thẩm phán quỷ trước kia hay không là một vấn đề, đánh thắng được hay không lại là một vấn đề khác.

…… Hơn nữa đêm nay công đức kiếm được nhiều, đáng tiếc tín ngưỡng cũng dùng đến đáy, Nguyễn Tiêu nghĩ, vẫn là đừng quá xúc động, đụng phải thì đụng phải, không đụng phải cũng không cần cố tình đi tìm làm gì.

Hay là nên tuần thành đi, chuyện này mới là chức vị chính.

·

Hàn Trang về đến nhà, mặt đầy thịt đau mà dùng một viên đan dược, ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ điều trị thân thể.

Một đêm này làm y mệt quá chừng…. Toàn Chân Đạo đan dược đều đắt đỏ muốn chết, nhưng lúc này không dùng cũng không được, chắc chắn bị thương căn cơ, y còn sinh hồn rời xác nữa chứ, quá hố.

Đại khái qua hơn hai giờ, Hàn Trang phun ra một luồng trọc khí từ mũi, chậm rãi thu công.

Tiếp theo y vội vàng gọi điện thoại cho sư phụ, âm thầm đếm: Một, hai, ba!

Sau ba tiếng, đầu kia điện thoại truyền đến tiếng nói trung khí mười phần: "Đồ đệ hả, sáng tinh mơ tìm thầy làm gì? Thầy đang ngủ đây!"

Hàn Trang hưng phấn mà nói: "Sư phụ, con có chuyện quan trọng nói cho thầy nè!"

Bên kia lớn giọng hơn nữa: "Chuyện gì!"

Giọng Hàn Trang lại càng lớn hơn nữa: "Con thấy Thành Hoàng gia! Sống! Thật sự! Còn cứu con một mạng ——"

Yên tĩnh một phút.

Bên kia truyền đến một giọng nói vững vàng khác: "Hàn sư điệt, cẩn thận nói lại chuyện này xem nào?"

Hàn Trang che miệng, giọng nói nhỏ rất nhiều, nói: "…… Chưởng môn sư bá, con đây liền từ đầu nói lên ha. Lúc này con tiếp một cái đơn, Lương gia đó ngài biết chứ? Con gái nhà bọn họ xảy ra chuyện……"

·

Bên trong phái Mao Sơn.

Mậu Ngọ tức đại chưởng môn cúp điện thoại, cau mày, nhìn về phía các đồng môn bất tri bất giác tụ tập lại đây, nói: "Chư vị sư huynh sư đệ, về chuyện Thành Hoàng gia, mọi người thấy thế nào?"

·

Về chuyện các thần linh sớm đã tiêu vong, từ hơn trăm năm trước bắt đầu, đời đời chỉ tuyển trong tai từ thế hệ trước.

Hiện tại Huyền môn đã suy thoái, đạo pháp Huyền môn lại phần lớn đều phải thông thần, sau khi các thần linh ngã xuống, tu luyện lên khó khăn gia tăng rất nhiều —— bọn họ hiện tại tu hành, mượn dùng đều là thần lực từ các tượng thần được cung phụng hương khói lượng lớn, còn sót lại thần lực —— tu luyện bước đầu tiên chính là cảm giác chính mình có cảm giác thân cận tượng thần, sau đó cần thường thường tu hành trước tượng thần kia, tranh thủ cùng tượng thần cộng minh, làm cho bọn họ có thể sử dụng đạo pháp. Cảm giác thân cận càng mạnh, tốc độ tu luyện cũng sẽ càng nhanh, mượn dùng thần lực có xác suất thành công càng cao.

Môn phái lớn cũ kĩ truyền thừa mấy ngàn còn ổn, tượng thần môn phái nào mà không phải đời đời tương truyền? Tượng thần nào lại không trải qua mấy chục lần thậm chí càng nhiều lần thần hàng*? Thần hàng số lần càng nhiều, tượng thần sẽ càng có thần, thần lực còn sót lại cũng càng nhiều. Vì tránh cho những tượng tháng có thể nói là chí bảo này mất đi, Huyền môn bắt kịp thời đại, tu luyện trong nội miếu, đem tượng thần thỉnh nhập vào bên trong, mà ngoại miếu - nơi vốn dĩ đặt tượng thần thì các phái đặt các phân thân có liên kết với tượng thần chính, vẫn như cũ hấp thu hương khói, tín ngưỡng tụ tập đến tượng thần trong nội miếu chuyển hóa thành thần lực, chỉ là tượng thần rốt cuộc không phải chân thần, hiệu suất chuyển hóa khá thấp, nhiều nhất chỉ có nửa thành, một thành** mà thôi.

(*thần buông xuống nhập vào tượng)

(*nửa thành là 5%, một thành là 10%)

Đạo gia có số người tin tưởng đông đảo, theo lý thuyết thì thần lực sẽ sung túc đúng không? Thực tế là không, hơn phân nửa thần lực còn có tác dụng khác, chẳng hạn như duy trì bản thân tượng thần, kinh sợ quỷ quái linh tinh. Chỉ có một bộ phận nhỏ có thể chia cho người Huyền môn mượn dùng trong tu luyện, hoàn toàn không giàu có nổi.

Mà không giống như các môn phái, người trong Huyền Môn thay đổi giữa chừng lại thảm hại hơn, bọn họ tu hành chỉ có thể mượn trong thần lực tự do còn chưa tan hết trong thiên địa, thời gian cũng đã qua nhiều năm như vậy, một chút ít thần lực này thật là thiếu đến đáng thương, cho nên đạo pháp của bọn họ lúc thì linh lúc thì không linh, đại đa số đều trở thành bọn giang hồ bịp bợm.

Gặp được loại này, Huyền môn đứng đắn cũng sẽ lựa chọn một ít người phẩm hạnh tốt nạp vào môn phái của mình.

Cũng là vì Huyền môn hiện trạng, vốn dĩ truyền thừa gian nan, thế hệ trước lo lắng không thể tuyển nhận được đệ tử nữa, cho nên có điều giấu giếm, đồng lứa sấp nhỏ cũng không biết chuyện trong thiên địa đã không tồn tại thần linh nữa.

Hàn Trang là đệ tử xuất sắc của thế hệ trẻ tuổi phái Mao Sơn hiện tại, nhưng y đồng dạng không biết chuyện thần linh tiêu vong, khi y thấy Thành Hoàng gia, trước tiên là cao hứng kích động chính mình tu luyện lâu như vậy rốt cuộc nhìn thấy thần tiên sống, tất nhiên là gấp không chờ nổi mà muốn chia sẻ một phen với sư phụ.

·

Nghe xong chưởng môn hỏi chuyện, các lão tiền bối Mao Sơn hai mặt nhìn nhau, trong lòng đều sinh ra rất nhiều ý tưởng.

Trước tiên có một cụ già nhíu mày nói: "Hàn sư điệt thiên tư rất tốt, năm đó cùng tượng thần cộng minh cũng là nhanh nhất, phái Mao Sơn chúng ta cung phụng tượng thần Thành Hoàng, tuy rằng nó không phải cùng Thành Hoàng cộng minh, nhưng không có khả năng không phân biệt ra thần lực là thật hay giả."

Lại có người nói: "Chẳng lẽ thần kiếp năm đó Thành Hoàng gia cũng không có biến mất, chỉ là trọng thương ẩn giấu đi thôi?"

Sư phụ Hàn Trang sờ sờ râu ngắn lún phún, lớn giọng nói: "Tôi cảm thấy có khả năng. Đạo giáo chúng ta cung phụng nhiều thần, đại đa số thần chức đều chỉ có một, chính là Sơn Thần, Thổ Địa, Thành Hoàng, một cái thần chức đảm đương vô số việc, nói không chừng có thần nào mạng lớn, vừa hay lại sống sót thì sao? Hiện tại đột nhiên xuất hiện, cũng có khả năng chứ bộ!"

Chưởng môn phái Mao Sơn biết đến càng nhiều thứ hơn, ông thận trọng mà nói: "Thần linh rầm rộ, đời đời phát triển là bắt đầu từ vương triều phong kiến, liên kết chặt chẽ với các triều đại, càng có rất nhiều thần đều bị đế vương sắc phong mới có thể phát triển không ngừng, phát triển lớn mạnh. Hơn trăm năm trước, vương triều đoạn tuyệt, long mạch cũng đoạn tuyệt, thần linh đồng dạng bị đào gốc rễ, cứ như vậy mà đoạn tuyệt. Thành Hoàng là quỷ thần, cả quỷ sai ở địa phủ cũng không thể tránh được, không có đạo lý Thành Hoàng còn có thể thoát thân."

"Vậy chưởng môn thấy thế nào?"

"Nếu không phải là Thành Hoàng trước kia may mắn bảo tồn được, chẳng lẽ là xuất hiện Thành Hoàng mới?"

"Thành Hoàng chưởng quản an nguy của một thành, vương triều tuy rằng đã chặt đứt, chính là thành trì trước sau đều còn tồn tại, nói không chừng thật đúng là……"

"Nếu là nói như vậy, thổ địa, ngọn núi cũng đều còn, Thổ Địa gia và Sơn Thần cũng nên xuất hiện mới?"

"Có lẽ xuất hiện rồi mà chúng ta không biết, có lẽ là hiện tại thành thị càng ngày càng rộng lớn, lãnh địa của Thành Hoàng cũng càng lúc càng lớn, trong thiên địa mới có thể một lần nữa xuất hiện loại thần linh này chăng…"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play