Nữ quỷ cuộn tròn thành một đoàn: "Tôi… tôi sùng bái học trưởng Nhan, trước kia anh ấy từng giúp tôi, tôi nghe nói có một con quỷ muốn tới hù dọa anh ấy, chờ học trưởng bị dọa đến hồn phách không xong thì… con quỷ kia muốn nhập vào học trưởng……"
Nguyễn Tiêu đầu tiên là giận dữ, sau đó hồ nghi mà nhìn chằm chằm nữ quỷ, vọng khí* cho cô—— không có tội nghiệt —— vẻ mặt của cậu mới hòa hoãn xuống: "Cô biết chuyện này từ đâu?"
(*trước mình ghi xem khí, nhưng từ này dùng nhiều chuyên ngành linh dị này nguyên luôn nha (ʘᴗʘ✿)
Nữ quỷ run rẩy giọng nói: "Sau khi tôi chết vẫn luôn trộm đi theo học trưởng Nhan……" Cô thấy Nguyễn Tiêu không lộ ra vẻ mặt tức giận mới thật cẩn thận mà tiếp tục nói, "Có một lần, tôi trộm thấy có lệ quỷ lại đây, sợ bị ăn luôn, đành lặng lẽ nấp đi, kết quả nghe thấy hắn nói cái gì học trưởng Nhan có mệnh cách rất hợp với hắn, chờ dọa mất hồn học trưởng Nhan xong thì hắn có thể bám vào người anh ấy rồi đi báo thù. Học trưởng Nhan là người tốt, tôi không biết con quỷ kia khi nào mới lại đây, đành phải mỗi ngày đều canh giữ ngoài cửa sổ……"
Nguyễn Tiêu một bên nghe nữ quỷ nói, một bên cẩn thận quan sát cô.
Nữ quỷ hẳn là không chết bao lâu, không có oán khí, không phải lệ quỷ, quỷ khí trên người còn yếu hơn cả Miêu Tiểu Hằng, cô có thể giữ thần trí tỉnh táo đến bây giờ, là bởi vì chấp niệm? Cô quan tâm tam ca như vậy, chẳng lẽ chấp niệm là tam ca? Nhưng quan sát mặt ngoài cũng không thể thuyết minh cái gì, còn phải hỏi kĩ càng cô nàng một chút mới được.
Chờ nữ quỷ lắp bắp nói xong, Nguyễn Tiêu cố ý làm ra bộ dáng thực nghiêm khắc, hỏi: "Cô chết đã bao lâu, chết như thế nào?"
Nữ quỷ thật khẩn trương, khẩn trương thì càng nói lắp.
"Nửa… nửa năm. Tai nạn xe cộ."
Nguyễn Tiêu: "Lộ quỷ tương* của cô ra đi."
Nữ quỷ run run lộ ra dáng vẻ của mình lúc chết, xác thật là tai nạn xe cộ.
"Đàn em cùng trường ư?"
"Không phải, trường… trường trung học phụ thuộc."
"Tên gọi là gì?"
"Mạnh Vũ."
Nguyễn Tiêu nhớ lại trước kia, cậu chưa từng nghe qua tên này từ miệng tam ca.
"Thân với tam ca không?"
"Tôi… tôi biết học trưởng, học trưởng không biết tôi."
"Yêu thầm?"
"…… Thật xin lỗi."
"Cô canh giữ ở đây bao lâu rồi?"
"Ba ngày."
Mạnh Vũ cũng không nghĩ tới bạn cùng phòng của học trưởng mình yêu thầm sẽ đột nhiên biến thành Thành Hoàng gia, trước kia lúc cô lại đây thăm học trưởng, bạn cùng phòng của học trưởng rõ ràng đều là người thường, chỉ có lúc này, cô còn chưa kịp phản ứng đã bị bắt. Nhưng nghĩ lại ngẫm lại, cô lại cảm thấy như vậy cũng rất tốt, vốn dĩ cô là ôm quyết tâm sẽ hồn phi phách tán đến bảo vệ học trưởng, nhưng chính cô cũng biết, dù cô dùng bất cứ giá nào cũng cũng chỉ có thể hơi chắn được một chút mà thôi. Hiện tại thì khác rồi…… Có Thành Hoàng gia ở đây, học trưởng hẳn là sẽ an toàn nhỉ?
Biểu cảm như trút được gánh nặng này quá rõ ràng, hiển nhiên Mạnh Vũ không am hiểu che giấu tâm tư, Nguyễn Tiêu liếc mắt một cái liền nhìn ra ý tưởng của cô. Nhưng cũng bởi vì như vậy, quan cảm của cậu đối với Mạnh Vũ tốt hơn rất nhiều. Kế tiếp cậu lại hỏi một ít chi tiết về con lệ quỷ kia, đáng tiếc Mạnh Vũ toàn dựa vào quỷ khí mỏng manh của mình mới có thể khá may mắn mà nghe được một chút, cho nên tạm thời cũng không có biện pháp biết nhiều hơn……
Nguyễn Tiêu nghĩ nghĩ, chỉ vào treo xâu bình nhỏ treo ở đầu giường, nói: "Cô cũng đừng ở bên ngoài làm bia ngắm nữa, trước tiên chọn một cái bình vào ở đi, tạm thời cùng Tam Nương, Tiểu Hằng bảo vệ người trong ký túc xá. Nếu phát hiện lệ quỷ kia đến thì nói với tôi một tiếng, nếu tôi không ở……" Cậu bay từ trên giường bay xuống, lấy Ấn Thành Hoàng đóng cho bạn cùng phòng mỗi người một con dấu có thể che chở cho bọn họ mười ngày, "Mọi người chú ý phối hợp với thần lực của mấy con dấu này, cùng nhau lên."
Ba cậu bạn cùng phòng đối xử với Nguyễn Tiêu vẫn luôn không tồi, Nguyễn Tiêu đã sớm coi bọn họ là anh em tốt, đối với sự an toàn của bọn họ đương nhiên cũng rất để ý. Vốn dĩ bởi vì nghiệp vụ chưa thuần thục còn không có nghĩ nhiều như vậy, hiện tại nghe Mạnh Vũ nói, quyết đoán đóng dấu cho bọn nó luôn. Chỉ vậy thôi cũng chưa làm cậu hoàn toàn yên tâm được, cậu lại lấy ra ba lá bùa Trấn đã sớm vẽ xong, trừ tín ngưỡng, quán chú thần lực vào bùa.
Nguyễn Tiêu phát cho ba quỷ mỗi quỷ một lá bùa, dặn dò nói: "Nếu là lệ quỷ hung hãn quá, bùa Trấn tác dụng có hạn, nếu mọi người cùng nhau lên cũng đánh không lại thì tìm cơ hội lợi dụng bùa Trấn ghim hắn lại, tuy rằng không ghim được bao lâu, nhưng có thể nắm chặt thời gian nuốt bớt quỷ khí của hắn. Tam Nương, chị có kinh nghiệm nhiều nhất, dạy cho bọn họ biết một hai điều."
Lý Tam Nương vỗ vỗ bộ ngực bảo đảm: "Thành Hoàng gia yên tâm, tôi nhất định sẽ dạy kĩ lưỡng."
Nguyễn Tiêu cảm thấy cô còn tính đáng tin cậy, gật gật đầu nói: "Bây giờ tôi muốn đi ra ngoài một chuyến, mọi người người cẩn thận nhé." cậu bỗng nhiên nhớ tới mình còn chưa trưng cầu ý kiến Mạnh Vũ, lại hỏi cô, "Học muội* Mạnh, em cảm thấy sao?"
(*đàn em lớp dưới, tương tự học đệ, vì giữ chữ học trưởng nên học đệ học muội mình giữ luôn. Với lại chỗ này Nguyễn Tiêu cũng tin tưởng cô bé rồi nên giọng điệu không còn xa lạ nữa)
Mạnh Vũ mãnh lắc đầu: "Không ý kiến ạ."
Có thể ở trong ký túc xá canh cho học trưởng, cô cầu mà không được ấy chứ.
Nguyễn Tiêu lúc này mới hoàn toàn rời đi thi thể của mình, bay ra ngoài cửa sổ.
Chờ cậu đi rồi, Mạnh Vũ nhút nhát sợ sệt mà giơ tay lên, giọng nói cực kỳ cực kỳ nhỏ.
"Chị thủy quỷ ơi, có thể buông em ra được không……" chị ơi.
Lý Tam Nương phản ứng lại đây, tóc dài ướt dầm dề vung ra, một lần nữa kéo về phía sau, cô lộ ra một nụ cười trắng bệch thê thảm: "Em gái đến đây, chị dạy em làm sao dùng bùa Trấn này." Lại xoa xoa đầu nhỏ Miêu Tiểu Hằng mới chui ra, "Nhóc cũng không được lười biếng đâu đó."
Mạnh Vũ: "Dạ, rõ ạ."
Miêu Tiểu Hằng ngọt ngào mà cười: "Dạ!"
·
Sau khi rời khỏi đại học, Nguyễn Tiêu lấy ra Ấn Thành Hoàng, trước tiên trừ tín ngưỡng lại phóng thích thần lực, rất tự nhiên mà bắt đầu tìm kiếm phương hướng của thiện nhân mà ban ngày cậu đã đóng dấu thần. Nhưng ngoài dự kiến của cậu chính là, thần lực thế mà không có kéo dài đến bất luận phương hướng nào, ngược lại có chút mê mang mà quanh quẩn tại chỗ…… Chỉ một thoáng, mặt quỷ của cậu xanh mét, mồ hôi lạnh cũng muốn đổ ra.
Đây là do sức mạnh của thần ấn dùng xong hết rồi? Không thể, vì để ngừa bất trắc, cậu chính là trừ tín ngưỡng có thể duy trì mười ngày trong tình huống bình thường, mà cậu và thiện nhân tách ra cũng mới chưa đầy mười cái giờ đồng hồ mà thôi! Tiêu hao nhanh như thế, vậy nơi phát ra khí đen rốt cuộc là cái gì? Mạnh đến quá mức rồi!
Nguyễn Tiêu sốt ruột trong lòng, Ấn Thành Hoàng nhoáng lên, trực tiếp triệu hồi ra một lá cờ đen âm khí dày đặc, đem chính mình treo lên —— giây tiếp theo, cờ đen bọc lấy cậu, biến thành một luồng gió xoáy, dọc theo đường phố đế đô nhanh chóng bay ra ngoài.
Gió xoáy bay nhanh thổi qua từng ngõ đường phố, Nguyễn Tiêu một bên nỗ lực tìm kiếm thiện nhân tồn tại, một bên cảm thấy khá chóng mặt xây xẩm, mà tín ngưỡng nhanh chóng xói mòn càng làm cậu đau lòng đến muốn hộc máu!
—— mỗi phút một tín ngưỡng, nếu là thổi bay suốt một đêm, vậy trừ trừ đến hỏng mất luôn.
Càng đừng nói đế đô quá lớn dân cư cũng quá nhiều, Nguyễn Tiêu đang bay nhanh chuyển động trong gió lốc cũng không có khả năng thấy rõ ràng dáng vẻ mỗi người, thần lực càng không đủ để trực tiếp bao trùm toàn bộ thành thị tiến hành tìm kiếm…… Cho nên cậu chỉ có thể vọng khí tới tìm vị trí ánh sáng vàng công đức và khí đen tồn tại, tín ngưỡng là trừ rồi lại trừ, càng trừ càng nghèo……
Nhưng mà Nguyễn Tiêu vẫn là thất sách, thiện nhân chân chính không thường có, nhưng kim quang công đức vẫn rất thường thấy.
Người chịu khó làm từ thiện ở đế đô quá nhiều, chỉ cần làm việc thiện liền có kim quang công đức, nhân tâm đều là hai mặt, rất nhiều người sở dĩ ham thích làm từ thiện chính là vì triệt tiêu tội nghiệt của mình, cho nên ánh đỏ khí đen và ánh vàng công đức thường thường đều trộn lẫn vào nhau, có đôi khi một tiểu khu trộn lẫn một tảng lớn, sao có thể phân rõ ai là ai?
Sau khi liên tục "thổi qua" vài con đường cái, xem qua một ít khu nhà, Nguyễn Tiêu cảm thấy đôi mắt cậu muốn đui luôn rồi.
Xong, toàn, bộ, tìm, không, ra.
Hơn nữa căn bản trừ không nổi nữa á, chỉ vọng khí thôi đã vọng đi vài trăm rồi!
Mắt thấy tín ngưỡng lấy từ chỗ nhà giàu đã đi hơn phân nửa, còn lại còn phải giữ làm gốc, Nguyễn Tiêu vẫn hậm hực mà ngừng lại. Không có cách nào, cậu mua vui trong đau khổ mà nghĩ, dùng biện pháp ngốc đỡ đi, mỗi ban đêm đều giành một chút thời gian ra tuần phố, đi thử đến nơi có kim quang và khí đen hỗn hợp xác nhận từng nhà vậy, nói không chừng còn có thể gặp gỡ mối làm ăn mới thì sao……
Nguyễn Tiêu thở ngắn than dài, ôm chút tín ngưỡng còn sót lại của mình, vừa bay bay vừa nhìn nhìn tiểu khu nhà giàu gần nhất….. Quào, ở đây có mấy chỗ kim quang khí đen lộn xộn, thử thời vận xem sao.
·
Người ở Cẩm Tú Hoa Uyển không phú thì cũng quý, mỗi một căn hộ diện tích đều rất lớn, còn thiết trí có khá nhiều căn hộ biệt thự đơn hoặc là song song, tính riêng tư vô cùng tốt, phong cảnh hoàn cảnh cũng đều rất không tồi. Có điều đại khái bởi vì kẻ có tiền đều có nhiều nhà, hộ gia đình chân chính thường trú ở đây không đến một nửa.
Nguyễn Tiêu đi thẳng đến biệt thự hắc khí dày nhất kia, lặng yên không một tiếng động xuyên tường tiến vào.
Mới vừa đi vào cậu liền che kín đôi mắt —— suýt chút nữa lại muốn đui rồi!
Lúc này không phải bị các loại ánh sáng lóe mù, mà là quá cay mắt, cay đến muốn đui luôn.
Đại khái bên trong đang cử hành party gì đó kỳ kỳ quái quái, trên mặt đất, trên sô pha, cầu thang vân vân… nơi nơi đều là cơ thể trắng bóng, các loại rượu các loại ma túy, một đám cả trai lẫn gái một bên lắc đầu quẩy một bên bạch bạch bạch, các loại âm thanh và động tác dâm | uế quả thực là khó coi.
Nguyễn Tiêu che đôi mắt lại liên tục lui về phía sau, bây giờ cậu thấy may mắn duy nhất chính là, quỷ hồn ngửi không đến đại đa số mùi vị ở dương gian, bằng không cậu có khả năng đều phải bị xông đến phun ra mất.
Thật sự không nghĩ lại tiếp tục ở đây, tầm mắt Nguyễn Tiêu nhanh chóng đảo qua trên người những người nơi này, không phát hiện bất luận một ai có quan hệ với thiện nhân, bèn gấp không chờ nổi mà xuyên tường bay ra, nằm xoài ra mặt cỏ trên bên ngoài thở dốc từng ngụm từng ngụm quỷ khí.
Đánh sâu vào tinh thần như này…. Quá lớn.
Rốt cuộc hoãn lại xong, Nguyễn Tiêu cố gắng nhớ lại, khí đen trong biệt thự dày đặc như vậy cũng không phải tới từ cùng một cá nhân, mà là hơi thở mặt trái trên người cả trai lẫn gái trong đó tụ tập mà thành, nhưng cũng không có tà dị gì. Khí đen và kim quang điểm điểm, cũng không nhiều, hẳn là xuất từ việc bọn họ cố ý vô tình làm từ thiện, không có chỗ nào đặc biệt.
Nguyễn Tiêu lau mặt, ấn trái tim vốn không có đang nhảy trên ngực mình, kinh hồn phủ định bay đến một căn biệt thự khác.
Không có, không có……
Căn thứ hai thứ ba, thứ tư thứ năm, cậu tìm từng căn biệt thự, tất cả đều không phải nhà thiện nhân còn chưa nói, ngược lại thường thường liền thấy các loại cảnh tượng kỳ quái, cuối cùng chỉ có thể thầm than xui xẻo, mang theo một bụng khó chịu rời Cẩm Tú Hoa Uyển.
Nguyễn Tiêu cứ như vậy mà bài tra từng tiểu khu một, bất tri bất giác trôi qua vài tiếng đồng hồ, lại trước sau không thu hoạch được gì. Cậu thất vọng mà ngồi trước cửa tiểu khu mới vừa gặp phải, buồn bã ỉu xìu, khóc không ra nước mắt.
Đột nhiên, có tiếng xe tư gia đang chạy dần dần tiếp cận, ngừng dưới cây đại thụ ở đường đối diện.
Có một cô gái từ trong xe đi ra, mặc một thân váy chiffon, duyên dáng yêu kiều, đã thanh thuần lại xinh đẹp.
Nguyễn Tiêu nâng nâng mắt, cho dù có em gái xinh đẹp cũng không thể trấn an tâm linh bị thương của cậu.
Nhưng cậu không nghĩ tới chính là, cô gái khí chất thanh thuần kia mới vừa xuống xe đã mặt đầy không kiên nhẫn mà đem đầu với vào cửa sổ xe, hướng bên trong nói: "Được rồi được rồi ông đi mau đi, đừng phá hủy kế hoạch của tôi."
Nguyễn Tiêu sửng sốt.
—— kế hoạch?
Hết chương 12.
- ------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------
Xưng hô của Nguyễn Tiêu với mọi người cũng dần dần đổi, lúc làm theo phép công thì vẫn uy nghiêm của Thành Hoàng, còn bình thường cậu cũng xưng hô bình thường với Tam Nương hay bé quỷ Tiểu Hằng thôi nha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT