Lãnh Tu Minh ngẩng đầu nhìn người đàn ông phía trên bậc

thang, trong mắt không giấu được sự tán thưởng. Cụ Lãnh nghĩ

đến lời cô nhóc giả trai vừa nói, không khỏi nhìn Vương Chiêu

Mưu thêm vài lần.

Nay nhà họ Trương xảy ra chuyện, vẫn chưa rõ mức độ cụ thể

thế nào, người nhà họ Doãn trước nay luôn thân thiết với nhà họ

Trương không khỏi lau mồ hôi trên trán, cảm thấy hoảng hốt.

Người nhà họ Doãn từng nghe nói tới những việc mà nhà họ

Trương từng làm với tập đoàn Vương Thị, thậm chí còn cười trên

nỗi đau của người khác, nhưng họ không ngờ nhà họ Vương lại

ghê gớm đến mức có thể lần theo bàn tay bẩn thỉu của nhà họ

Trương đến tận Chử Thành, rồi nhổ bật gốc đối thủ.

Mọi người đều có thể thấy Vương Chiêu Mưu uống rượu với

trăng thực chất là đang công khai ăn mừng.

Mạnh Tiểu Đồng quyết làm đến cùng, khai luôn ra vị trí của bọn

tay sai nhà họ Trương, gã trung niên khi bị bắt đã trừng mắt

hung ác nhìn cô. Mạnh Tiểu Đồng mặt vô cảm, trong lòng thậm

chí còn có cảm giác thoải mái nhẹ nhõm đã lâu không thấy. Chỉ

cần cô khai ra hết thế lực của nhà họ Trương thì cha cô sẽ an

toàn hơn.

Sau bữa tiệc, Vương Chiêu Mưu đến đồn cảnh sát, mang cho

Mạnh Tiểu Đồng luật sư giỏi nhất tỉnh Ôn Giang.

Về đến nhà thì trời đã khuya, Vương Chiêu Mưu nhẹ nhàng mở

cửa biệt thự, ngước mắt lên đã thấy thiếu niên đang ngủ gục

trên bàn ăn.

Vương Chiêu Mưu lặng lẽ cởi áo khoác, thay giày rồi lại gần Quý

Liên Hoắc. Trong phòng khách, một dãy đèn phụ sáng lờ mờ,

bên tay thiếu niên có một ly nước, ngón tay anh chạm vào thành

ly thì phát hiện nước đã nguội hẳn. Quý Liên Hoắc đã chờ anh

rất lâu rồi.

Vương Chiêu Mưu khẽ cong môi cười, cúi đầu nhìn thiếu niên.

Thiếu niên sau khi ngủ rất yên tĩnh, như một chú chó lớn vô hại,

lưng phập phồng lên xuống theo từng hơi thở dài và đều. Nếu

đến gần hơn một chút, có thể thấy nửa bên mặt của cậu. Làn da

của người còn trẻ thật đáng ghen tị, mịn màng lại trắng trẻo,

dường như không có một khuyết điểm nào. Lông mi của Quý

Liên Hoắc có màu sẫm, rũ xuống nhẹ nhàng khi nhắm mắt, che

đi mí mắt dưới.

Vương Chiêu Mưu hơi cúi người xuống, nhìn thấy phần tóc bù xù

của Quý Liên Hoắc trên trán.

Ánh trăng đêm nay rất đẹp, giống hệt như vầng trăng sáng treo

cao trong con hẻm lần trước. Vương Chiêu Mưu còn nhớ dáng vẻ

Quý Liên Hoắc mất quá nhiều máu ngã vào lòng anh như thế

nào, sắc mặt tái nhợt, mắt nhắm nghiền, không còn ý thức, tay

lạnh ngắt. Gọi cấp cứu xong, anh ấn lên vết thương của cậu,

một tay ôm chặt cậu rồi chờ ở đó, Quý Liên Hoắc vẫn đang chảy

máu, chất lỏng ấm nóng chảy xuôi xuống theo ngón tay anh,

như sinh lực đang trôi tuột qua từng kẽ ngón tay, dù có khép

chặt ngón tay vào nhau thế nào cũng không thể ngăn cản được.

Nó như những lời nói thầm lặng và chân thành của thiếu niên,

nói với anh rằng máu của cậu nóng. Nóng bỏng như ánh mắt

đang nhìn anh.

Vương Chiêu Mưu khẽ nheo mắt, dùng đầu ngón tay vuốt mớ

tóc rối bù trước trán của Quý Liên Hoắc, để lộ vầng trán mịn

màng. Anh chậm rãi nghiêng người, một giây trước khi môi chạm

vào trán thiếu niên, thì dừng lại. Di chuyển xuống một chút, rơi

vào cuối mắt cậu. Xung quanh im lặng, ngoại trừ tiếng "tích tắc"

nhẹ nhàng của đồng hồ treo tường. Vương Chiêu Mưu đứng

thẳng dậy, thấy lông mi của cậu lay động như cánh bướm, rung

lên rồi từ từ thức dậy.

Quý Liên Hoắc mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy người đàn ông

đang đứng trước mặt mình.

"Anh Chiêu Mưu!" Quý Liên Hoắc chợt tỉnh dậy, nhìn quanh rồi

nhìn giờ, không nhớ mình đã ngủ lúc nào và tỉnh dậy như thế

nào.

"Anh Chiêu Mưu có khát không." Quý Liên Hoắc lấy ly nước trên

bàn, nhanh chóng đổ nước đã nguội đi, thay nước ấm rồi đưa

bằng cả hai tay cho Vương Chiêu Mưu.

"Cũng không khát lắm." Vương Chiêu Mưu cầm ly nước, mỉm

cười uống mấy ngụm: "Trong bữa tiệc có uống chút."

Quý Liên Hoắc ngoan ngoãn gật đầu, nhìn anh giơ tay cởi hai

cúc áo, trái cổ trượt nhẹ, chính cậu cũng lén nuốt hai cái.

"Bây giờ đã rất muộn rồi." Vương Chiêu Mưu liếc nhìn đồng hồ:

"Nhưng ngày mai là cuối tuần, cậu có thể ngủ thêm, tôi nhắc chị

Trình gọi cậu sau sáu tiếng nữa."

"Anh Chiêu Mưu, ngày mai không tới công ty sao?" Quý Liên

Hoắc mong đợi nhìn Vương Chiêu Mưu, cậu rất muốn ở cùng với

Chiêu Chiêu một ngày cuối tuần.

Nhìn ánh mắt của thiếu niên, Vương Chiêu Mưu khẽ cười: "Nếu

không có việc gì đặc biệt, có thể nghỉ một ngày."

Mắt Quý Liên Hoắc lập tức sáng lên, cậu cố nén niềm vui, chúc

Vương Chiêu Mưu ngủ ngon rồi sải bước lên lầu, khi bước vào

phòng, cậu không khỏi quay đầu nhìn về phía phòng khách,

nhưng lại bất ngờ bắt gặp ánh mắt của người đàn ông đó. Đèn

phụ trong phòng khách mờ ảo, người nọ mặc áo sơ mi trắng dựa

vào bàn ăn, hơi ngẩng đầu nhìn cậu, hai cúc áo được cởi để lộ

vùng cổ trắng ngần và một phần xương quai xanh, những đường

nét duyên dáng thanh thoát, đẹp đến nghẹt thở.

Quý Liên Hoắc lập tức đỏ mặt, trong lòng như có một nồi nước

đang sôi sùng sục. Chiêu Chiêu đang nhìn mình!

Thấy thiếu niên dừng ở cửa một lúc không vào, Vương Chiêu

Mưu mỉm cười thu lại ánh mắt, nhìn xuống, cầm ly nước lên.

Quý Liên Hoắc không muốn vào phòng, chỉ muốn ở đây nhìn anh

mãi, theo dõi từng cử động của anh, chỉ cần thỉnh thoảng ánh

mắt có thể gặp nhau thì đã là hạnh phúc lớn rồi.

Vương Chiêu Mưu uống nước xong đặt ly xuống, ngẩng đầu lên

thấy thiếu niên vẫn đứng ở cửa phòng, đỏ mặt vô thức tránh

ánh mắt của anh rồi lại lấy hết can đảm nhìn lên.

"Ngủ ngon?" Mắt Vương Chiêu Mưu lấp lánh như đang cười.

"Anh Chiêu Mưu ngủ ngon." Quý Liên Hoắc mở cửa phòng, trên

mặt càng lúc càng nóng bừng.

Một đêm mất ngủ, Quý Liên Hoắc nửa tỉnh nửa mơ, còn nằm mơ

thấy mình đang gục trên bàn ăn, người ấy chậm rãi cúi xuống

hôn lên khóe mắt mình. Khi Quý Liên Hoắc mở mắt ra, cậu vẫn

nghe được nhịp tim của chính mình đập thình thịch như tiếng

trống.

Thật tốt.

Quý Liên Hoắc nhìn trần nhà trắng như tuyết, không nhịn được

cười.

Hôm nay có thể dành cả ngày với Chiêu Chiêu!

×××

Trước mặt Lãnh Tu Minh là hơn ba mươi bức ảnh đồ nội thất làm

từ gỗ óc chó đen, hôm qua trong bữa tiệc, gã gặp hai doanh

nhân sở hữu đồ nội thất bằng gỗ óc chó đen ở Tô Thành. Sau

khi đưa ra yêu cầu một cách khéo léo, bên kia rất thoải mái

đồng ý, chụp ảnh bộ bàn ghế trong nhà rồi gửi ảnh qua.

Cho đến nay, vẫn còn hai nhà sở hữu đồ nội thất bằng gỗ óc chó

đen, một trong số họ đã đặt riêng trọn bộ bàn ăn và ghế bằng

gỗ óc chó đen cách đây ba năm, tuy tên để lại không phải là

Vương Chiêu Mưu, nhưng địa chỉ giao hàng ghi rõ là ở khu biệt

thự nơi gã từng đến. Có một nhà khác không tìm được tên

nhưng gần đây mới đặt, xuất hiện muộn hơn ngọc bàn long nên

có thể bỏ qua.

Gã đã có được ảnh chụp toàn bộ đồ nội thất bằng gỗ óc chó đen

ở Tô Thành, bước tiếp theo là so sánh vân gỗ, việc này con

người không thể làm thủ công nhưng bằng máy tính thì được.

Trích xuất hình ảnh vân gỗ từ hình nền ngọc bàn long, so sánh

từng cái một với vân gỗ của từng món đồ nội thất này.

Trong khi chờ đợi kết quả, Lãnh Tu Minh không ngừng cầu

nguyện, mong rằng thớ gỗ trong số đồ nội thất này có cái trùng

khớp, hy vọng Vương Chiêu Mưu sẽ không dính líu đến cái chết

của chú thím. Nhưng vài giờ sau, đã có tin từ nhân viên. Vân gỗ

trên nền bức ảnh chụp ngọc bàn long không trùng khớp với bất

kỳ món đồ nội thất nào trong số này.

Lãnh Tu Minh nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.

Gã loại trừ tất cả mọi người, trừ Vương Chiêu Mưu.

Sao lại thế được.

Khi nhìn thấy ảnh chụp ngọc bàn long, Vương Chiêu Mưu rất

bình tĩnh, khi nghe gã nói lý do đến thăm, vẻ mặt anh cũng rất

bình tĩnh, không hề hoảng sợ lúng túng, cũng không tỏ ra là

người trong cuộc.

Lãnh Tu Minh cau mày, có lẽ do gã chưa điều tra kỹ càng, bỏ sót

những người sở hữu đồ nội thất bằng gỗ óc chó đen chăng?

Lãnh Tu Minh lại dẫn người đi chợ nội thất ở Tô Thành. Trong lần

điều tra thứ hai, gã bất ngờ được biết một số cửa hàng sẽ dùng

loại gỗ khác để giả làm gỗ óc chó đen, chỉ dán một lớp vỏ ngoài

là gỗ óc chó đen thật, rồi đem bán với giá cao. Điều này có

nghĩa là gã rất có thể sẽ bỏ lỡ rất nhiều đồ nội thất bằng gỗ

nguyên khối khác có lớp vỏ ngoài là gỗ óc chó đen.

Lãnh Tu Minh đang định thở phào nhẹ nhõm thì bất ngờ nhìn

thấy trong tờ rơi trưng bày của một cửa hàng nội thất cao cấp

theo yêu cầu có hình ảnh chiếc bàn ăn bằng gỗ óc chó đen

giống hệt cái trong nhà Vương Chiêu Mưu.

"Bàn ăn này bán được nhiều chưa?" Lãnh Tu Minh thử hỏi cửa

hàng.

"Cái này được đặt riêng, rất tốn kém." Chủ cửa hàng nhiệt tình

đáp lại: "Vì đồ quá tốt nên tôi chụp ảnh để trưng bày thôi, không

bán ra ngoài."

"Có thể cho tôi mượn bức ảnh này được không?" Lãnh Tu Minh

nhìn chủ tiệm: "Tôi có thể hỏi ai đã đặt bàn ăn này không?"

Chủ tiệm nhìn quanh không nói gì, Lãnh Tu Minh mơ hồ đoán

được nhưng vẫn không bỏ cuộc: "Không cần nói tên người, có

thể giúp tôi tìm xem bàn ăn này được giao ra ngoài khi nào

không?"

Chủ tiệm lật lại sổ cái, cho Lãnh Tu Minh biết ngày tháng của ba

năm trước, tình cờ trùng khớp với kết quả điều tra của gã. Bàn

ăn này đúng là cái được đặt trong biệt thự của Vương Chiêu

Mưu.

Lãnh Tu Minh lại đưa ảnh cho kỹ thuật viên, lần này chỉ đợi mười

phút là có kết quả. Vân gỗ nền trong ảnh chụp ngọc bàn long

trùng khớp với vân gỗ của mặt bàn trước ghế ngồi đầu tiên bên

trái ảnh này.

Lãnh Tu Minh nghiến răng nghiến lợi, lửa giận trong lòng dâng

trào.

Hay cho Vương Chiêu Mưu!!!

"Nghe nói đã có kết quả so sánh nền của ảnh chụp ngọc bàn

long rồi?" Lãnh Uyển Âm nóng lòng đi tìm Lãnh Tu Minh: "Ai

đang cầm ngọc bàn long?"

Sắc mặt Lãnh Tu Minh phức tạp, cơ hồ không mở miệng nổi. Sau

một thời gian dài như vậy mà gã vẫn không nhận ra Vương

Chiêu Mưu có điều gì không ổn!

"Là... Vương Chiêu Mưu." Lãnh Tu Minh nói xong, Lãnh Uyển Âm

cũng đầy vẻ kinh ngạc.

"Chính là Vương Chiêu Mưu mà con chọn làm đối tác đầu tiên, lại

còn khen ngợi không dứt miệng?"

Lãnh Tu Minh nghiến răng gật đầu.

×××

Trong biệt thự, Vương Chiêu Mưu và Quý Liên Hoắc đang ngồi ở

phòng khách, mỗi người cầm nửa xấp bài poker, tung hứng trên

bàn, chơi trò mèo con câu cá.

Quý Đại Bảo ngồi một bên, thấy trong mắt chú út nhà mình chỉ

có người đàn ông đối diện, ánh mắt như dán chặt vào đó, thậm

chí còn không nhận ra mình đã thắng bài.

"Liên Hoắc." Vương Chiêu Mưu lên tiếng nhắc nhở, Quý Liên

Hoắc vội vàng cúi đầu nhìn bài, đỏ mặt tìm hai ba lần mà không

thấy lá bài của mình trùng với lá bài nào.

Vương Chiêu Mưu giơ tay chỉ vào một lá bài, Quý Liên Hoắc mới

để ý, đỏ mặt cất chiến lợi phẩm của mình đi.

Quý Liên Hoắc thắng nhiều bài, trong tay Vương Chiêu Mưu còn

lại rất ít. Quý Liên Hoắc lén đẩy số bài mình giành được về phía

Vương Chiêu Mưu, dần dần đẩy vào tay anh. Hành động của cậu

quá rõ ràng, Vương Chiêu Mưu mỉm cười đặt bài lại trước mặt

Quý Liên Hoắc.

"Của em thắng được đều cho anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc đỏ

mặt, một lần nữa đặt số bài thắng được của mình về bên Vương

Chiêu Mưu.

"Nhưng đó không phải là cách chơi, có thắng thì phải có thua,

chuyện bình thường." Vương Chiêu Mưu cầm trong tay mấy lá

bài còn sót lại, mỉm cười nhìn thiếu niên đối diện.

"Em sẽ không để anh Chiêu Mưu thua." Quý Liên Hoắc mặt nóng

bừng: "Mọi thứ em sở hữu đều thuộc về anh Chiêu Mưu."

Quý Đại Bảo đang chơi đồ chơi, nghe vậy thì lặng lẽ trợn mắt.

Sao đây, nó không còn quyền thừa kế nữa.

"Nhưng ba trận trước tôi đã thắng cậu rồi." Vương Chiêu Mưu

mỉm cười nói ra sự thật.

"Em tự nguyện." Quý Liên Hoắc ngước mắt lên, đôi mắt đen láy

nhìn Vương Chiêu Mưu: "Anh Chiêu Mưu thắng, em cũng vui

lắm."

Vương Chiêu Mưu cười, dưới cái nhìn của Quý Liên Hoắc, giơ tay

lấy một nửa số bài mà cậu đẩy sang, nửa còn lại đẩy về phía

cậu. "Chơi tiếp?"

"Dạ." Thấy anh Chiêu Mưu lấy bài của mình, Quý Liên Hoắc vui

vẻ tiếp tục rút bài, nhét vào cuối lá bài tiếp theo.

Tiếng động cơ xe hơi chợt vang lên từ bên ngoài, Vương Chiêu

Mưu nhìn ra ngoài thì thấy hàng chục chiếc xe hơi dừng lại gần

biệt thự, gần như bao vây lấy biệt thự.

Lãnh Tu Minh xuống một xe, bước nhanh ra phía sau, mở cửa xe

còn lại, Vương Chiêu Mưu liếc cái là thấy cụ Lãnh to cao vạm vỡ

nhanh chóng xuống xe.

"Liên Hoắc." Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Liên Hoắc, nét mặt

nghiêm lại: "Đưa Đại Bảo lên lầu!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play