Vương Chiêu Mưu hầu như không cần phải suy nghĩ cũng biết

Quý Liên Hoắc đã trải qua những gì.

Ông cha già hiểu lầm mối quan hệ của anh với Quý Liên Hoắc,

theo logic quen thuộc trong Hợp đồng trăm tỷ, sếp Lãnh nuông

chiều nhẹ nhàng thôi, bậc cha mẹ của bên giàu có thường ném

tấm séc trị giá hàng chục triệu hoặc hàng tỷ vào mặt đứa trẻ

nghèo ở đối diện: "Tôi cho cậu X chục triệu/X trăm triệu, rời xa

con trai tôi!"

Vì đối tượng hôn nhân thương mại của Lãnh Diệp trong tương lai

không thiếu tiền, Quý Liên Hoắc là người giám hộ của Lãnh Diệp

trong sách được miêu tả là sống ẩn dật, hành tung bí ẩn, càng

không thể làm cái trò ném séc vào mặt người khác, thế nên tình

tiết tương tự lại trở thành màn diễn của mẹ nữ chính nhắm vào

người tình trong mộng của Lãnh Diệp: "Con gái và con rể của tôi

yêu nhau thắm thiết, chúng đã kết hôn rồi, tốt nhất là cô nên

biết điều, tôi cho cô 30 triệu, tránh xa khỏi gia đình con gái tôi!"

Vị thế của Lãnh Diệp lúc bấy giờ có giá trị hàng trăm tỷ đồng,

người tình trong mộng còn giỏi tính toán, khoảng cách từ 100 tỷ

đến 30 triệu, tất nhiên là cô ả chọn đánh liều một phen để biến

xe đạp thành xe máy. Thế là người tình trong mộng khóc lóc từ

chối mẹ nữ chính, cố tình làm mình bị thương, sau đó thêm mắm

dặm muối trước mặt Lãnh Diệp khiến Lãnh Diệp càng thêm chán

ghét đối tượng hôn nhân thương mại của mình.

Theo Vương Chiêu Mưu, mẹ của nữ chính quả thật là cho hơi ít,

kẻ phá hoại gia đình con gái bà nên được tặng một chuyến du

lịch trọn đời đến Bắc Cực. Còn tổng giám đốc Lãnh đầu óc không

mấy sáng sủa, mong rằng giáo trình phát triển trí tuệ hiện tại sẽ

giúp hắn nhìn thấy rõ tương lai hơn.

Vương Chiêu Mưu đang nghĩ xem ông cha già sẽ cho Quý Liên

Hoắc bao nhiêu tiền để cậu rời xa mình thì cửa phòng làm việc bị

gõ ba lần, không nhẹ cũng không mạnh, bên ngoài vang lên

giọng nói thận trọng của thiếu niên.

"Anh Chiêu Mưu."

"Vào đi." Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Liên Hoắc vặn tay nắm

cửa, đẩy cửa vào, trở tay đóng chặt cửa lại, nhìn mình bằng đôi

mắt đen sáng bóng.

"Chiêu Chiêu."

Vương Chiêu Mưu mỉm cười, ngoắc tay với cậu. "Đến đây."

Quý Liên Hoắc lập tức bước nhanh tới, chăm chú nhìn người

trước mặt không rời.

"Ba tôi tìm cậu à?" Vương Chiêu Mưu tựa lưng vào ghế, ngước

mắt nhìn Quý Liên Hoắc với tư thế tự nhiên.

Quý Liên Hoắc gật đầu như gà mổ thóc, ánh mắt không tự chủ

rơi vào vùng cổ trắng ngần lộ ra ngoài của anh. Áo sơ mi của

anh Chiêu Mưu luôn cài đến cúc trên cùng, không lộ bất kỳ vùng

da nào, khắc khổ mà nghiêm cẩn. Nhưng trong tư thế hiện tại,

Quý Liên Hoắc có thể nhìn thấy trái cổ xinh đẹp phía trên cổ áo

anh, ngoài ra còn có đường nét duyên dáng như chiếc cổ thiên

nga, thanh nhã và quyến rũ khiến người ta không thể rời mắt.

Thấy thiếu niên gật đầu, Vương Chiêu Mưu không mấy ngạc

nhiên, dùng đốt ngón tay gõ nhẹ vào tay cầm ghế gỗ, trong mắt

hiện lên nụ cười. "Ông ấy cho cậu bao nhiêu tiền để rời khỏi

tôi?"

Quý Liên Hoắc giật mình tỉnh táo lại khi nghe thấy tiếng khớp

ngón tay gõ nhẹ, nhìn vào đôi mắt đang cười dưới tròng kính

của anh, mặt hơi nóng bừng lên, kể lại đầu đuôi mọi chuyện.

"Lúc đầu là 10 triệu, sau đó là 50 triệu, cuối cùng là 100 triệu."

Vương Chiêu Mưu cúi đầu, không nhịn được cười.

Ở một khía cạnh nào đó, ông cha già quả thật rất công bằng, có

thể cho chị hai 100 triệu để cô trở lại con đường đúng đắn, cũng

có thể cho Quý Liên Hoắc 100 triệu để cậu rời xa anh. Nhưng

cuối cùng, chẳng ai thèm lấy tiền của ông. Ai cũng có mục tiêu

vững chắc của riêng mình. Nếu 100 triệu này giao cho Vương

Chiêu Vân thì muốn cậu ta làm gì cũng được cả, nhưng đáng tiếc

là ông cha già sẽ không đưa cho cậu ta.

"100 triệu không ít đâu." Vương Chiêu Mưu ngước mắt nhìn

thiếu niên bên cạnh, giọng điệu vẫn khá vui vẻ. "Tại sao cậu

không nhận?"

"Em sẽ không nhận đâu." Quý Liên Hoắc nhìn thẳng người trước

mặt, lắc đầu kiên quyết: "Bác yêu cầu em rời khỏi anh Chiêu

Mưu, em không thể làm được."

"Rời khỏi một người thôi, khó đến thế sao?" Vương Chiêu Mưu

mỉm cười, hơi nghiêng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn thiếu niên

trước mặt.

Bị người kia chăm chú nhìn như thế, nhiệt độ trên mặt Quý Liên

Hoắc không thể hạ xuống được, nắm tay ở hai bên người bất

giác siết chặt, lòng càng kiên quyết hơn, dũng khí không ngừng

dâng cao. "Bảo em rời xa anh Chiêu Mưu còn khó hơn là từ bỏ

mạng sống của em."

Vương Chiêu Mưu lặng lẽ nhìn Quý Liên Hoắc. Có thể sau này

cũng sẽ có người vì anh mà từ bỏ tiền tài, nhưng thiếu niên

trước mặt dường như đã làm rất xuất sắc. Cậu có lòng dũng cảm

và sự liều lĩnh của riêng người trẻ tuổi, có thể dứt khoát từ chối

100 triệu, chọc cho ông cha già giận dữ nhảy dựng lên; cậu cũng

có một sự non nớt và nhiệt tình rất kiềm chế, khiến cậu luôn giữ

im lặng, giữ tấm chân tình tuyệt đối trong lòng, không tiết lộ ra

ngoài chút nào.

Đây là một sự kết hợp kỳ lạ, lạ đến mức khiến Vương Chiêu Mưu

nhớ đến chính mình, nhớ đến một tỷ đô la Mỹ tiền đầu tư sẽ trôi

sông.

Vương Chiêu Mưu nghĩ tới một lời thề mình từng được nghe.

"Đứng trên thói ích kỷ của loài người, đối xử với em như cách tôi

đối xử với chính mình."

Nó dường như là bức chân dung thích hợp nhất của thời điểm

này.

"Cậu từ chối ông ấy, ông ấy không nói gì sao?" Vương Chiêu

Mưu đưa ánh mắt rời khỏi thiếu niên, bình thản nhìn xuống bàn.

Vương Chiêu Mưu không nhắc tới thì thôi, nhắc lại là Quý Liên

Hoắc liền nhớ tới giọng nói giận dữ của ông Vương.

"Tôi sẽ không bao giờ đồng ý chuyện của cậu với Chiêu Mưu, cả

đời này!"

Quý Liên Hoắc hơi đau lòng nhìn người trước mặt, lại không biết

nên nói thế nào. Cậu và anh Chiêu Mưu chưa từng yêu nhau, thì

nói gì đến bước người lớn tán thành chứ. Khi cha của anh Chiêu

Mưu hiểu lầm mối quan hệ của cậu và anh, cậu thậm chí còn

thấy vui mừng.

Nhìn vẻ mặt thất vọng của cậu, Vương Chiêu Mưu cũng hiểu

rằng sau khi bị Quý Liên Hoắc từ chối, ông cha già chắc chắn

không nói lời dễ nghe.

"Cậu không cần lo lắng về ông ấy." Vương Chiêu Mưu đứng lên,

an ủi thiếu niên bằng giọng nói ấm áp. "Tôi đã trưởng thành,

không chịu sự sắp đặt của ông ấy, cho dù có dùng tập đoàn

Vương Thị đe dọa tôi, tôi cũng không thỏa hiệp với ông ấy. Tôi

đưa cậu đến đây, đã nói sẽ chịu trách nhiệm với cậu, thì tôi sẽ

chịu trách nhiệm đến cùng."

Vương Chiêu Mưu mỉm cười, nhìn thiếu niên trước mặt. "Về phần

ba tôi, cậu có thể xem ông ấy như một con mèo mập nằm phơi

nắng trong góc tường, mèo sẽ khè cậu, gào thét chửi rủa cậu,

nhưng sẽ không gây ra tổn hại gì đáng kể cho cậu, tôi sẽ bảo vệ

cậu."

Quý Liên Hoắc nhìn Vương Chiêu Mưu không chớp mắt, lòng

thấy ấm áp vô cùng, như nhìn thấy anh thì lo lắng sợ hãi đều tan

biến.

"Chiêu Chiêu..." Giọng Quý Liên Hoắc trầm thấp khàn khàn, cẩn

thận thốt lên cái tên mãi vương vấn trong lòng.

Vương Chiêu Mưu im lặng nhìn thiếu niên trước mặt, lòng bỗng

rung động, anh chậm rãi ngẩng đầu lên, như chuồn chuồn chạm

vào nước, nghiêng người hôn lên trán cậu.

Quý Liên Hoắc ngơ ngác ngước mắt lên, trong lòng vang lên một

tiếng "uỳnh", như ngọn lửa bỗng bốc lên ngút trời, biến hành vi

bình thường này của người lớn tuổi dành cho thế hệ trẻ thành

khát khao nồng cháy.

Chiêu Chiêu hôn mình kìa.

Quý Liên Hoắc không biết mình trở về phòng bằng cách nào, chỉ

nhớ cái chạm nhẹ nhàng và ấm áp lướt qua trên trán, mang theo

hơi thở của Chiêu Chiêu, thân mật và yêu thương. Cậu hy vọng

nụ hôn này đi xuống, rơi xuống giữa lông mày, rơi xuống chóp

mũi, rơi xuống má, rơi xuống bất cứ nơi nào trên cơ thể. Ở đâu

cũng được, cậu vẫn sẽ chào đón với niềm vui và rung động, sẽ

đáp lại bằng tình yêu mãnh liệt gấp mười, gấp trăm lần.

Nhưng Chiêu Chiêu chỉ hôn nhẹ lên trán cậu, đây là lễ nghi nơi

công cộng, dường như không pha lẫn chút ham muốn nào, chỉ là

tình yêu thương và sự quan tâm của người lớn dành cho trẻ nhỏ

mà thôi.

Quý Liên Hoắc thấy trong lòng dường như có hàng trăm móng

vuốt cào xé, rõ ràng là cậu đã có được thứ mà trước đây mình

chưa từng có, nhưng cậu không hài lòng, mà lại càng khao khát

nhiều hơn, như một người lạc đường khát nước trong sa mạc

nhìn thấy ảo ảnh của một ốc đảo. Dòng nước ngọt ngào đang ở

ngay trước mặt, phải làm sao để có thể với tới được!

Quý Liên Hoắc ôm chặt vùng trái tim, cảm thấy mình đang bị

bệnh nan y.

Tình yêu tuyệt vọng và mãnh liệt muốn lấy đi mạng sống của

chàng trai trẻ.

×××

"Cô phải nói với ba chuyện này." Lãnh Uyển Âm cầm chiếc điện

thoại di động màu đỏ trong tay với ánh mắt kiên quyết: "Cô thực

sự đã nhìn thấy!"

"Cô!" Lãnh Tu Minh tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Cô à, cô còn nhớ không?

Chuyện tương tự đã từng xảy ra rồi, cô nhìn thấy một người đàn

ông trông rất giống chú út đã chết, cô nói với ông nội, ông nội ra

sức tìm kiếm nhưng cuối cùng chỉ tìm thấy một người đàn ông

có ngoại hình giống con trai mình. Lúc đó cô đã khóc rất nhiều,

tuy ông nội không nói một lời nhưng nỗi đau trong lòng cũng

không kém gì cô đâu!"

"Lần này là sự thật, cô thề! Cô có cảm giác đó!" Đôi mắt Lãnh

Uyển Âm đầy kiên quyết: "Đó là cháu trai nhỏ của cô, em họ của

con, cô có thể bảo đảm bằng mạng sống của mình!"

"Cô!" Lãnh Tu Minh bất đắc dĩ đến cùng cực: "Cô đã quên tình

hình hiện tại của ông nội rồi à? Ông thực sự không thể chịu

đựng được một trò hề khác đâu, cô báo một tiếng về, ông nội sẽ

nhất quyết từ Mỹ về đây, nếu lại chịu thêm cú sốc nữa, sức khỏe

của ông có thể sẽ không chống đỡ nổi!"

Lãnh Uyển Âm im lặng một lúc rồi đột nhiên đứng dậy nhìn

thẳng vào Lãnh Tu Minh: "Con sợ hai đứa em họ quay lại đe dọa

quyền thừa kế nhà họ Lãnh sao?"

"Cô, họ đã qua đời." Lãnh Tu Minh cau mày: "Cho dù bọn họ còn

sống, chúng con cũng sẽ cạnh tranh công bằng!"

"Công bằng?" Lãnh Uyển Âm cười khẩy: "Nếu chúng còn sống,

thì trong khi con được những thầy giáo nổi tiếng của Mỹ dạy dỗ,

chúng có thể phải liều mạng để giành giật một miếng ăn; khi

con đang học đấu kiếm, cưỡi ngựa, tiêu tiền để nuôi dưỡng

những sở thích khác nhau, chúng thậm chí không đủ khả năng đi

học; ba mẹ con vẫn còn sống, sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ

con, nhưng ba mẹ chúng đã trở thành nắm xương từ lâu... con

nói thử xem, công bằng ở đâu?!"

Nhìn người cô với đôi mắt đỏ hoe, Lãnh Tu Minh trầm mặc hồi

lâu, không nói được gì.

"Con không cho cô báo về Mỹ, sợ cô làm cho họ vui mừng vô

ích, cô hiểu." Lãnh Uyển Âm nhìn chằm chằm vào Lãnh Tu Minh:

"Cô sẽ tìm ra chứng cứ, chờ cô tìm được chứng cứ, con sẽ không

có lý do gì để ngăn cản!"

"Nếu thật sự có bằng chứng." Lãnh Tu Minh bình tĩnh nói:

"Đương nhiên con sẽ không ngăn cản."

Lãnh Uyển Âm không nói gì nữa, bước ra khỏi phòng. Một lúc

sau, Lãnh Tu Minh nghe thấy tiếng rất đông người đi lại ở hành

lang khách sạn.

Lãnh Tu Minh vô cùng bất lực, ngồi trên giường vuốt ve chiếc

điện thoại di động, suy nghĩ hồi lâu, cúi đầu bấm một dãy số.

Sau vài tiếng tút tút, Lãnh Tu Minh nghe thấy giọng nói từ bên

kia.

"Tổng giám đốc Lãnh, có việc gì không?"

"Tổng giám đốc Vương." Lãnh Tu Minh cong môi: "Có thời gian

không, hình như cô tôi đã nhìn thấy gì đó."

×××

Lãnh Uyển Âm mặc áo khoác đỏ dẫn đầu một nhóm vệ sĩ đông

đảo, đến hiện trường vụ tai nạn hơn chục năm trước. Trước đó

đã đến để cúng tế rồi nên lần này cũng quen đường, bà ta quan

sát địa hình xung quanh, bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về tuyến

đường hành động mà bọn trẻ có thể lựa chọn. Có thể giữa vụ tai

nạn và vụ nổ có một khoảng trống thời gian đủ để hai đứa cháu

tận dụng trèo ra khỏi xe, sau đó thoát khỏi vụ nổ và sống sót.

Vậy thì chúng sẽ đi đâu sau khi xuống xe?

Nhìn quanh những con dốc cằn cỗi quanh đường, Lãnh Uyển Âm

nhận ra một vấn đề khác, hơn mười năm đã trôi qua, địa hình

xung quanh chắc chắn đã thay đổi, những gì bà ta nhìn thấy bây

giờ có thể không giống những gì bọn trẻ nhìn thấy trước đây.

Lãnh Uyển Âm đang trầm ngâm thì một vệ sĩ bất ngờ di chuyển,

nhìn về phía sau.

"Be ~"

"Be be~"

Một bầy dê đi theo con đầu đàn tới, trên cổ con đầu đàn còn

đeo chuông, khi đi lại phát ra âm thanh "leng keng leng keng".

Một ông già chăn dê đi ngang qua, tò mò nhìn đám người nước

ngoài ở đằng trước, người phụ nữ mặc áo khoác đỏ trông lại

càng nổi bật trong nhóm.

"Ông ơi!" Lãnh Uyển Âm bước tới gọi ông già chăn dê: "Ông

sống gần đây à?"

"Tôi sống gần đây, ở ngay thôn bên kia." Ông lão nhìn người phụ

nữ trung niên trước mặt, nói hơi rụt rè.

"Ông chăn dê ở đây bao nhiêu năm rồi?" Lãnh Uyển Âm thử hỏi.

"Hơn hai mươi năm rồi." Ông lão nhìn đàn dê của mình, nhặt

một hòn đá dưới đất ném vào con đầu đàn đang đi chệch

đường.

"Vậy ông còn nhớ nơi này hơn mười năm trước xảy ra một vụ tai

nạn không?" Lãnh Uyển Âm không khỏi lo lắng.

"Trời đất, lúc đó có người hỏi chuyện này, tôi đã nói không biết

rồi mà!" Ông lão tỏ ra mất kiên nhẫn, cầm theo roi dùng để chăn

dê định đi.

Lãnh Uyển Âm hơi đảo mắt, vội vàng lấy ví trong túi ra, lấy ra vài

tờ tiền một trăm nhét vào tay ông lão: "Ông còn biết có ai biết

về việc này không?"

Ông lão nhìn mấy đồng tiền trong tay, lập tức dừng lại, cảnh giác

nhìn xung quanh vài lần, đếm tiền một lần, mắt sáng ngời.

"Tôi cũng nghe nói vậy thôi." Ông lão nhét tiền vào túi trong của

chiếc áo khoác bông mỏng.

"Ông nói đi." Lãnh Uyển Âm nín thở.

"Thôn Rạch Đá có mấy người vào thành phố, hình như đã nhìn

thấy một vụ tai nạn, còn nói nghe thấy nhiều tiếng ầm ầm nữa."

Ông lão hạ giọng: "Lúc đó người ta tưởng trời quang mà lại có

sấm sét, sợ chết khiếp."

"Thôn Rạch Đá?" Lãnh Uyển Âm lập tức nhìn vệ sĩ bên cạnh, vệ

sĩ lấy bản đồ ra tìm kiếm hồi lâu nhưng không thấy thôn Rạch Đá

nào cả.

"Ôi chao, trên bản đồ không có đâu, thôn đó quá ít người, bây

giờ người trẻ đều lên thành phố làm việc cả rồi, chỉ còn lại vài

ông bà già thôi." Ông lão chăn dê phất tay.

"Ông này, có thể đưa chúng tôi đến đó được không?" Lãnh Uyển

Âm chân thành nhìn ông lão: "Việc này đối với tôi thực sự rất

quan trọng."

"Tôi còn phải chăn dê." Ông lão lắc đầu liên tục.

Lãnh Uyển Âm ngẩng đầu liếc nhìn đàn dê rồi nhìn lại ông già:

"Tôi mua hết số dê của ông với giá gấp ba lần được không?"

"Hầy, cái cô này toàn nói lung tung, tôi có hơn ba mươi con dê,

một con đã lên tới 300 đồng rồi, cô mua với giá gấp ba lần, có

biết là giá bao nhiêu không?" Ông lão phì cười: "Rất nhiều tiền

đấy!"

Lãnh Uyển Âm nhìn vệ sĩ, vệ sĩ lập tức đem một cái vali tới, bà ta

lấy ra mấy xấp tiền đưa thẳng cho ông lão.

"Đây là 40.000 tệ, có đủ mua dê của ông không?"

Ông lão sững sờ tại chỗ, không buồn giữ roi trong tay, nhận lấy

bốn xấp tiền, thấm nước miếng lên đầu ngón tay đếm hai ba lần,

chắc chắn là 40.000 tệ. Run rẩy nhét bốn xấp tiền vào túi áo

khoác bông, ông lão không nhịn được nhìn vào cái vali lớn mà

những người này dùng đựng tiền. Ông trời của tôi ơi, bốn xấp là

40.000, một vali thế này thì là bao nhiêu!

"Ông lão, ông dẫn đường cho đàng hoàng, càng làm nhiều thì

càng được nhiều." Lãnh Uyển Âm thản nhiên lấy trong vali một

xấp tiền nữa, vẫy vẫy trước mặt ông lão.

"Đi thôi đi thôi! Bây giờ tôi đưa các người đi thôn Rạch Đá!" Ông

lão bỗng nhiên đầy sức sống, cầm lấy roi chăn dê trên mặt đất,

đi trước dẫn đường.

Đường vào thôn Rạch Đá vắng vẻ hoang vu, Lãnh Uyển Âm từng

nghi ngờ ông già dắt mình đi lung tung thôi, nhưng thấy đối

phương tựa hồ có mục đích, bà ta vẫn nhịn không nói gì.

Đi bộ gần hai tiếng đồng hồ, ông lão chỉ vào đống đổ nát trước

mặt: "Đó là thôn Rạch Đá."

Lãnh Uyển Âm dẫn mọi người vào nơi hoang vắng này trong sự

hoài nghi, nơi đây được bao bọc bởi những bức tường đất, hình

như không ai có thể sinh sống ở đó. Mãi cho đến khi nghe thấy

nhiều tiếng chó sủa, nhìn thấy con chó bị xích vào cọc gỗ thì bà

ta mới chắc chắn rằng thực sự có người đang sống ở nơi này.

Một vài ông bà già sống trong một thôn nhỏ không có tên trên

bản đồ, mặt đầy bụi đất, quần áo tồi tàn, ngồi ở góc tường sưởi

nắng.

Hầu hết người già đều lãng tai, Lãnh Uyển Âm kiên nhẫn hỏi hơn

chục lần, cộng thêm có ông lão chăn dê giúp đỡ dịch ra tiếng địa

phương, cuối cùng mới có người hiểu rõ được.

"Tai nạn xe hơi hơn mười năm trước?" Một cụ già suy nghĩ một

lúc rồi nói: "Hình như đã xảy ra chuyện này, nghe nói hôm đó có

người nhặt được hai đứa trẻ."

Ông lão chăn dê dịch lại lời nói của cụ già cho Lãnh Uyển Âm

nghe.

Trong mắt Lãnh Uyển Âm hiện lên vẻ hưng phấn, bà ta vội hỏi:

"Hai đứa trẻ đó trông thế nào?"

"Hai đứa bé trai, một đứa năm sáu tuổi, một đứa gần ba tuổi."

Cụ già cố gắng nhớ lại: "Đứa lớn hình như bị đụng vào đầu, còn

đứa nhỏ sợ ngây ra rồi, hỏi gì cũng không biết."

Ông lão chăn dê lại dịch ra những lời này, Lãnh Uyển Âm nghe

xong mắt lập tức đỏ hoe, mũi cay lên không nói thành lời được.

"Các người có biết hai đứa trẻ này hiện giờ ở đâu không?"

---

Người dịch: E hèm, tui biết sẽ có người so sánh rằng tình cảm

của sếp Vương không nhiều không rõ ràng bằng Tiểu Quý, nếu

muốn viết phân tích nhân vật chắc tám trang giấy cũng không

hết đâu, nhưng hãy nhớ rằng: sếp Vương là một người đàn ông

hơn 40 tuổi từng nắm quyền một doanh nghiệp tầm cỡ, từng trải

qua rất nhiều nỗi đau và mất mát trong quá khứ, từng chết vì lý

do vớ vẩn, thì không thể nào có những biểu hiện nồng nhiệt

ngây ngô của tuổi trẻ được đâu, chưa kể là còn rất thận trọng

trước tình cảm nữa. Nên hãy cảm nhận sếp Vương bằng cả trái

tim nhé, sếp đáng iu lắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play