Vương Chiêu Mưu lấy cuốn sách Thực hành quản lý trên giá sách

xuống, lật được vài trang thì nghe tiếng gõ cửa văn phòng.

Quý Liên Hoắc cầm tách cà phê thơm phức, cẩn thận đặt lên

bàn, quay người lại thì thấy Vương Chiêu Mưu đang cầm sách.

"Cuốn sách này khá thực tế, có thể sẽ dùng đến sau khi vào đại

học." Vương Chiêu Mưu đưa sách cho Quý Liên Hoắc, ngồi lên

ghế, thong thả cầm tách cà phê lên, thổi nhẹ bọt trên đó.

Khi đặt ra mục tiêu chuyên ngành cho Quý Liên Hoắc, Vương

Chiêu Mưu đã tính đến tương lai của cậu, không có năm năm lăn

lộn trong xã hội, con đường duy nhất để cậu tiếp quản nhà họ

Lãnh tốt hơn chính là học hành. Mặc dù chuyên ngành kinh tế

của Đại học Tô Thành có tiếng, nhưng không có kinh nghiệm

thực tế thì không thể thành công. Anh đã có kế hoạch sẵn sàng,

chờ Quý Liên Hoắc lên năm thứ ba hoặc đi thực tập năm thứ tư

thì cho cậu nhận dự án thật tại tập đoàn Vương Thị. Bây giờ để

cậu xây dựng một nền tảng lý thuyết vững vàng sẽ chỉ có lợi,

không có hại.

Vương Chiêu Mưu nghĩ đến đây, miệng nhấp một hớp cà phê, vẻ

mặt lập tức cứng lại.

Quý Liên Hoắc ôm quyển sách trong tay như nhặt được báu vật,

ngước mắt lên thì thấy vẻ mặt kỳ lạ của Vương Chiêu Mưu.

"Anh Chiêu Mưu, sao vậy?" Quý Liên Hoắc bước tới, ánh mắt đầy

lo lắng.

Vương Chiêu Mưu im lặng đặt tách cà phê không đường xuống,

suy nghĩ một lúc, anh chợt nhận ra một vấn đề. "Cậu uống hết

cà phê tôi đưa cho cậu chưa?"

"Uống hết rồi ạ." Quý Liên Hoắc gật đầu như gà mổ thóc.

"Có ngon không?" Vương Chiêu Mưu quay người nhìn vẻ mặt của

thiếu niên.

"Ngon lắm." Mắt Quý Liên Hoắc trong veo. Mặc dù ban đầu thì

không quen uống nhưng càng uống càng thích ứng được với vị

đắng. Vả lại, cà phê là do anh Chiêu Mưu tặng, thế thì càng

ngon hơn.

"Có phải rất đắng không?" Vương Chiêu Mưu ôn hòa hỏi.

"Hơi đắng một chút, nhưng sau này cũng quen rồi." Quý Liên

Hoắc thành thật trả lời.

Vương Chiêu Mưu im lặng nhìn Quý Liên Hoắc, đứng dậy lấy từ

trong tủ dưới bình nước ra một cái lọ sứ nhỏ nhắn tinh xảo. "Cậu

có biết tại sao lại đắng như vậy không?"

Quý Liên Hoắc thật thà lắc đầu. Trước khi gặp anh Chiêu Mưu,

cậu chỉ thấy các bạn trong lớp uống cà phê hòa tan, lần đầu tiên

mới thấy hạt cà phê và máy xay cầm tay.

Vương Chiêu Mưu mở nắp lọ sứ nhỏ trước mặt Quý Liên Hoắc,

lấy kẹp đường bên trong ra gắp một viên đường, vừa nghiêm túc

nhìn cậu vừa bỏ viên đường vào tách cà phê.

Quý Liên Hoắc ngơ ngác nhìn viên đường trên chiếc kẹp chìm

trong cà phê, rồi nhìn lọ đường viên màu trắng, chợt nhận ra

anh Chiêu Mưu muốn nói gì với mình. Cậu há miệng, một lúc

sau, hơi nóng dần dần dâng lên trên má. Thì ra uống cà phê

phải thêm đường!

"Cũng có thể thêm sữa." Vương Chiêu Mưu tiếp tục bỏ hai viên

đường vào tách cà phê, đôi mắt ánh lên nụ cười. Đứa trẻ ngốc

này lại đi chịu đựng mãi, uống cà phê đắng suốt nửa học kỳ.

Quý Liên Hoắc đỏ mặt, đặt lọ đường viên lại chỗ cũ, thầm nhớ

kỹ độ ngọt mà anh Chiêu Mưu thích.

"Cậu về đi." Vương Chiêu Mưu ngồi lại ghế, dùng thìa cà phê

khuấy những viên đường bên dưới: "Sau khi thay kính xong tôi

sẽ nói với cậu."

Quý Liên Hoắc đứng đó, nắm chặt cuốn sách trong tay, nhớ lại

những lời nghe được trong phòng trà, mắt hơi nóng lên.

Vương Chiêu Mưu đợi một lát thì thấy đôi mắt thiếu niên có vẻ

lảng tránh, hai bên má ửng hồng nhẹ. Anh thực sự nhận thấy

đứa trẻ này rất nhạy cảm, còn dễ xấu hổ nữa.

"Sao thế?" Vương Chiêu Mưu khẽ cong môi, bình tĩnh nói.

Quý Liên Hoắc hạ mắt xuống, căng thẳng đến nỗi tim đập thình

thịch. "Vừa rồi trong phòng trà, em nghe có người suy đoán, là

anh Chiêu Mưu đang... bao em."

Vương Chiêu Mưu buông lỏng thìa cà phê trong tay, để nó chạm

vào đáy tách rồi xoay tròn một vòng theo hướng cà phê đang

chảy. Vẻ mặt anh lập tức trở nên nghiêm túc: "Ai nói những lời

này?"

Cho dù bên ngoài có lan truyền bao nhiêu tin đồn thì tất cả đều

không có căn cứ, không có bằng chứng xác thực, nhưng nếu

trong nội bộ tập đoàn Vương Thị cũng đồn đoán như thế thì khi

nhà họ Lãnh đến, Vương Chiêu Mưu có thể đoán trước được số

phận của tập đoàn Vương Thị. Sẽ tàn, lại còn tàn một cách hợp

tình hợp lý. Tổng giám đốc tập đoàn Vương Thị đang bao đứa

con bị thất lạc của nhà họ Lãnh. Dù nhà họ Lãnh có điều tra rõ

sự thật rồi tha cho tập đoàn Vương Thị một lần, nhưng khi Quý

Liên Hoắc trở thành người thừa kế nhà họ Lãnh, nếu cậu vẫn tàn

nhẫn vô tình, không từ thủ đoạn như kiếp trước, rất có thể cậu

sẽ muốn xóa sạch toàn bộ lịch sử đen của mình.

Thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Vương Chiêu Mưu, Quý Liên Hoắc

nhất thời hoang mang, chút cảm xúc nhen nhóm trong lòng như

bị bàn tay trắng nõn kia siết chặt lại, sắp nhổ bật gốc lên. Đáng

lẽ cậu không nên nói ra chuyện này!

"Ai đã nói vậy?" Vương Chiêu Mưu khẽ cau mày.

"Có, có lẽ là em nghe lầm." Quý Liên Hoắc cúi đầu thật thấp,

không dám nhìn vẻ mặt người kia: "Là em nghe lầm." Anh Chiêu

Mưu chắc chắn không thích tin đồn này. Người khác có thể

không biết, nhưng cậu đã nhìn thấy rõ ràng trong suốt sáu tháng

qua, anh Chiêu Mưu không có cả người yêu chứ đừng nói đến

chuyện tình cảm gì phức tạp, đời tư của anh vốn hoàn toàn

trong sạch, nhưng giờ lại bị vu oan là "bao trai trẻ" vì cậu.

Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Liên Hoắc một lúc, nhận ra rằng

mình sẽ không hỏi ra được gì từ cậu. Tất nhiên nhân viên tám

nhảm buôn chuyện thì không sao, nhưng nếu cả tập đoàn Vương

Thị mà dính líu vào thì sẽ là vấn đề lớn.

"Cậu về trước đi." Vương Chiêu Mưu dịu giọng nói: "Tôi sẽ xử lý

những lời đồn sai trái này."

Đáy lòng Quý Liên Hoắc lại thấy chua chát, cậu cúi đầu khom

lưng với Vương Chiêu Mưu: "Tạm biệt anh Chiêu Mưu."

Nhìn theo thiếu niên ra văn phòng, Vương Chiêu Mưu xem qua

tài liệu một lúc rồi gọi trợ lý đến, mở cuộc họp để chấn chỉnh xu

hướng không lành mạnh này. Mọi người có lẽ chỉ nghe thoáng

qua nội dung cuộc họp, anh còn cố tình nhấn mạnh vấn đề này

một cách nghiêm túc trước khi kết thúc cuộc họp, đồng thời cho

mở đoạn video Quý Liên Hoắc trả lời phỏng vấn đài truyền hình

tỉnh. Người ta đang ở điểm khởi đầu huy hoàng của cuộc đời,

một đứa trẻ trong sáng và ngây thơ không thể bị hủy hoại phần

đời còn lại vì những tin đồn. Vương Chiêu Mưu nói rất nghiêm

khắc, lần đầu tiên mọi người thấy Tổng giám đốc hung dữ như

vậy, anh nói xong, cả phòng họp im lặng đến mức có thể nghe

thấy tiếng kim rơi, không ai dám nhắc đến chuyện này nữa.

Đến lúc Vương Chiêu Mưu chuẩn bị tan làm về nhà thì một phần

ba kính của công ty đã thay xong, kính cường lực loại mới chắc

chắn hơn kính trước, có thể chống tia cực tím, xét về hình thức

thì đẹp hơn.

Tài xế đang đợi trong xe trước cửa công ty, Vương Chiêu Mưu

chưa lên xe đã thấy Lão Tề đang ngồi ở ghế phụ.

"Sếp, giấy kiểm tra tuyến quy hoạch của Chung cư Xuyên Hải đã

có rồi đây, dự án sắp đổ mái rồi." Lão Tề lấy ra một xấp tài liệu:

"Cơ quan kiểm tra chất lượng nhà ở đang kiểm định sơ bộ dựa

trên bản vẽ của chúng ta, nhưng vẫn chưa có kết quả."

Vương Chiêu Mưu nhận lấy tài liệu trong tay Lão Tề từ cửa sổ

ghế phụ. Lão Tề khó hiểu nhìn anh: "Sếp, sao cậu không lên

xe?"

"Tôi muốn đi dạo đã." Vương Chiêu Mưu cất tài liệu, nhìn sang

tài xế: "Anh đưa Lão Tề về trước đi."

Kiếp trước Lão Tề bị trúng bi thép, Vương Chiêu Mưu còn nhớ

dáng vẻ của anh ta khi đến bệnh viện chữa trị như thế nào. Bi

thép ghim sâu vào trong thịt, Lão Tề chảy máu rất nhiều, có chỗ

phải cắt thịt ra mới lấy được viên bi thép đó, Lão Tề cũng còn

may mắn, hoặc có thể cô gái đó đã nương tay không bắn bi thép

vào điểm yếu của anh ta gây nguy hiểm đến tính mạng. Việc

tranh đấu với Hội doanh nhân Chử Thành là do chính anh quyết

định, Lão Tề chỉ làm theo mệnh lệnh, nếu có chuyện gì thì nên

nhắm vào anh.

Tài xế nghe theo lệnh, lái xe đưa Lão Tề về. Lão Tề thì bối rối,

chẳng hiểu sao sếp đang yên đang lành lại đột nhiên muốn đi

dạo? Chẳng lẽ gần đây có tâm sự?

Vương Chiêu Mưu cầm tập tài liệu trong tay, liếc nhìn đồng hồ

rồi đi về hướng ngược lại với biệt thự. Đi ngang qua một chợ hoa

chim cá cảnh, giữa một loạt những tiếng "chíp, chíp, chíp", anh

nhìn ngắm những chú cá vàng bơi lội trong chậu, những chậu

cây tươi tốt bày biện ngoài cửa hàng. Trước cửa tiệm thú cưng

bày rất nhiều lồng, Vương Chiêu Mưu nhìn những con thú nhỏ

đang ngủ ngon lành trong chuồng sắt, im lặng hồi lâu, anh bước

vào con hẻm cạnh chợ. Khi anh tan làm ra khỏi công ty thì cũng

đã khá muộn, sau đó đi bộ qua một quãng đường dài, ánh

hoàng hôn nơi chân trời cũng mất đi những sắc màu phong phú,

vầng trăng mờ treo ngay phía trên con hẻm, nhiệt độ dần dần

giảm xuống.

Vương Chiêu Mưu đứng một lúc thì nghe thấy tiếng bước chân

nhẹ nhàng phía sau. Đối phương hồi lâu không lên tiếng cũng

không chủ động tấn công, anh nhận thấy có điều gì đó không

ổn, quay người lại mới phát hiện phía sau không có người.

"Đang tìm tôi sao?"

Phía trước truyền đến một giọng nói cố ý ghìm xuống cho trầm,

Vương Chiêu Mưu quay lại thì thấy cô gái cầm súng cao su.

Khác với lần gặp đầu tiên ở kiếp trước, cô gái đeo khẩu trang

che nửa khuôn mặt, mái tóc được cắt rất ngắn, gần bằng chiều

dài của con trai, cô cố tình mặc quần áo nam, như muốn che

mắt người khác.

"Anh là Tổng giám đốc tập đoàn Vương Thị." Súng cao su trong

tay cô gái nhắm chính xác vào Vương Chiêu Mưu: "Có người

thuê tôi dạy anh một bài học."

"Không phải là có người, là nhà họ Trương, phải không?" Vương

Chiêu Mưu đứng thẳng lưng, nhìn cô gái trước mặt: "Mạnh Tiểu

Đồng, có lẽ cô sẽ muốn nói chuyện với tôi."

Khi nghe thấy người đàn ông đối diện gọi tên mình, cô gái giật

mình, ánh mắt vô thức liếc sang một bên, rồi nhanh chóng quay

lại nhìn người đàn ông trước mặt.

"Tổng giám đốc tập đoàn Vương Thị, thủ đoạn thông thiên nhỉ."

Mạnh Tiểu Đồng giả vờ bình tĩnh: "Anh biết tên tôi, cũng không

liên quan gì đến chuyện tôi muốn làm với anh cả."

"Còn cha cô thì sao?" Vương Chiêu Mưu cầm tài liệu, ánh mắt

bình thản: "Bệnh của cha cô cũng không liên quan à?"

"Sao anh..." Mạnh Tiểu Đồng thấy hơi hoảng sợ, người đàn ông

này cùng năng lực của tập đoàn Vương Thị đằng sau anh tựa hồ

vượt xa tưởng tượng của cô!

"Nhà họ Trương đã lừa dối cô, cha của cô..." Vương Chiêu Mưu

chưa kịp nói xong, ánh mắt cô gái đã lóe lên vẻ hoảng loạn, cô

liếc nhanh sang một bên, hơi hướng mục tiêu súng cao su xuống

phía dưới rồi bóp cò. "Anh nói bậy!"

Lần tấn công này nằm ngoài dự đoán của Vương Chiêu Mưu, anh

chưa kịp phản ứng thì cảm thấy một cơn gió lướt qua bên cạnh,

có người nhanh chóng xô ngã anh. Vương Chiêu Mưu ngước lên

thì thấy đôi mắt đen sáng của Quý Liên Hoắc. Sức nặng của cơ

thể thiếu niên đè lên anh, hai người tưởng chừng như chưa bao

giờ gần nhau đến vậy nhưng lại không hề phản cảm chút nào.

Trước khi lượt tấn công thứ hai đến, Vương Chiêu Mưu thấy Quý

Liên Hoắc nhanh chóng đứng dậy, sải bước về phía Mạnh Tiểu

Đồng, tung ra một cước dữ dội, trong nháy mắt khiến vũ khí của

Mạnh Tiểu Đồng rời tay, người đập thẳng vào tường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play