Liên tục mấy ngày liền, sau khi Vương Chiêu Mưu tan làm ở công

ty, tài xế đều dừng xe trước trường dạy lái xe, đợi Quý Liên Hoắc

ra rồi cùng nhau về nhà.

Huấn luyện viên phát cho Quý Liên Hoắc một cuốn sách bìa xanh

gồm các câu hỏi kiểm tra môn thứ nhất và môn thứ tư, cậu đọc

vài ngày rồi đi thi môn thứ nhất, dễ dàng thi đậu với số điểm

tuyệt đối chỉ sau một lần thi. Kỳ thi môn thứ hai diễn ra ngay sau

môn thứ nhất, Vương Chiêu Mưu không đi xem, nhưng theo lời

huấn luyện viên thì đã Quý Liên Hoắc đậu hết.

Quý Liên Hoắc bắt đầu tập nội dung môn thứ ba. Huấn luyện

viên không ngừng khen với Vương Chiêu Mưu rằng Quý Liên

Hoắc học gì cũng nhanh, dù lên số xuống số, vượt đầu quay đầu

cũng chỉ giảng một lần là biết, là người tài năng nhất trong số

các học viên mà anh ta từng dạy. Vương Chiêu Mưu bây giờ

nghe xong chỉ mỉm cười.

Trong trường dạy lái xe, Quý Liên Hoắc cả người nóng bừng, còn

thoang thoảng mùi xăng. Xe tập lái là loại Jetta phổ biến nhất,

hiện giờ lại thời điểm nóng nhất trong tháng 7, Quý Liên Hoắc đã

tập lái liên tục mấy tiếng đồng hồ, ánh mặt trời chói chang chiếu

xuống làm xe nóng hầm hập, dù mở cửa sổ vẫn nóng bức khó

chịu, huấn luyện viên không chịu nổi nên phải chạy ra tiệm tạp

hóa cho thoáng. Khi huấn luyện viên trở lại còn tốt bụng mua

kem que cho Quý Liên Hoắc, môi cậu khô sắp bong tróc cả ra

nhưng vẫn mím môi lắc đầu không nhận. Huấn luyện viên ban

đầu tưởng Quý Liên Hoắc ngại, đẩy tới đẩy lui mấy lần mới nhận

ra rằng cậu thực sự không thích.

Kiên trì đến khi hết thời gian tập lái xe của hôm nay, Quý Liên

Hoắc mới rời khỏi xe tập lái, ra đứng trước cửa trường dạy lái xe,

thấy chiếc Bentley đang đậu dưới bóng râm, cậu vội ra sức giũ

bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi, khi người trong xe vẫy tay thì lập

tức chạy tới, lên xe.

Quý Liên Hoắc cố gắng hết sức tránh xa người đàn ông bên

cạnh, không dám dựa lưng vào xe vì sợ làm bẩn nội thất.

Vương Chiêu Mưu nhìn thiếu niên mồ hôi đầm đìa bên cạnh, lấy

khăn giấy trong xe đưa cho cậu.

"Cảm ơn anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc nhận lấy tờ giấy bằng

hai tay, ngượng ngùng lau mồ hôi trên trán và cổ mình.

Hàng ghế sau tràn ngập mùi mồ hôi thiếu niên, cùng hơi nóng

còn sót lại do phơi nắng. Quý Liên Hoắc như một nguồn nhiệt di

động, ai ngồi cạnh cũng có thể cảm nhận được sức nóng tỏa ra

từ cơ thể cậu.

Vương Chiêu Mưu giơ tay lên, đốt ngón trỏ vuốt nhẹ chóp mũi.

Mùi mồ hôi cũng không khó ngửi, dù sao thì dạo này thời tiết

nắng nóng, mà Quý Liên Hoắc phải tập lái xe nên ngày nào cũng

tắm. Nhưng quanh cậu luôn có một mùi hương thoang thoảng,

như vị chanh trong ly winter smoothie, hay dư vị của một loại

cocktail sủi bọt nào đó uống kèm đá, sau khi Quý Liên Hoắc đổ

mồ hôi thì nồng hơn rất nhiều, không hiểu sao khiến đầu mũi

Vương Chiêu Mưu ngứa ngáy.

Quý Liên Hoắc nhìn thấy hành động của Vương Chiêu Mưu liền

đỏ mặt xấu hổ, cố gắng ngồi nhích sang một bên, mắt thì nhìn

chung quanh, không biết lấy gì để che mình lại.

"Em, để em đi bộ về." Quý Liên Hoắc liếc nhìn bộ quần áo trên

người gần như ướt đẫm mồ hôi, từ ngửi hồi lâu không ngửi thấy

mùi gì, nhưng chắc chắn anh Chiêu Mưu bị ngộp. Cậu tập lái

trong xe gần như cả ngày, đổ mồ hôi rất nhiều, tất nhiên là phải

rất hôi.

Quý Liên Hoắc đã cố gắng không để mình nghĩ đến câu "thứ đồ

nghèo đói bốc mùi hôi hám không từ thủ đoạn", nhưng không

hiểu sao câu nói này như khắc sâu vào tâm trí cậu, nhắc nhở cậu

mọi lúc mọi nơi. Nhắc nhở cậu rằng mình được anh Chiêu Mưu

đưa về từ con hẻm bẩn thỉu và bừa bộn, từ gian chứa đồ chật

hẹp như bãi rác.

"Em chạy rất nhanh." Quý Liên Hoắc nhìn tài xế ngồi ở hàng ghế

đầu, cố gắng mở miệng nói: "Dừng xe ở đây. Chờ xe về đến biệt

thự, nhiều nhất nửa tiếng nữa em cũng đến rồi." Không thể để

anh Chiêu Mưu tiếp tục chịu đựng. Anh ấy sẽ ghét mình.

Tài xế khó xử liếc nhìn gương chiếu hậu, Vương Chiêu Mưu xua

tay bảo tài xế tiếp tục lái.

"Tại sao muốn xuống." Vương Chiêu Mưu biết có lẽ hành động

vừa rồi của mình khiến thiếu niên bất an, nhưng vẫn muốn hỏi

rõ ràng.

"Em, người em đầy mồ hôi, rất hôi." Quý Liên Hoắc hạ giọng

như đã làm sai điều gì, cậu kéo cổ áo ra ngửi, quả nhiên có chút

mùi xăng của xe tập lái.

"Không có hôi." Vương Chiêu Mưu mỉm cười với cậu: "Tôi chỉ

muốn hỏi cậu có thay sữa tắm không."

"Sữa tắm?" Quý Liên Hoắc không nhịn được ngửi lại chính mình,

hình như thật sự có chút mùi sữa tắm. Vừa rồi anh Chiêu Mưu

không có chê mình!

Nhìn ánh mắt thiếu niên từng chút sáng lên, Vương Chiêu Mưu

liền mỉm cười, tiếp theo lại thấy cậu đánh hơi xung quanh như

một chú cún con, rồi mới yên tâm ngồi xuống.

"Sữa tắm không có đổi, vẫn là chai chị Trình bỏ vào." Quý Liên

Hoắc nhìn Vương Chiêu Mưu, khóe miệng vô thức nhếch lên:

"Dạo này ngày nào em cũng dùng."

Sau khi thiếu niên ngồi lại gần, mùi hương đó càng nồng hơn,

như đang vội vã vây quanh Vương Chiêu Mưu, khiến anh có thể

ngửi thấy mùi của cậu trong từng hơi thở.

"Vậy là cùng loại với cái tôi dùng." Vương Chiêu Mưu quay đầu

nhìn về phía trước, bắt đầu cân nhắc xem việc mở cửa sổ có làm

tổn thương lòng tự trọng của thiếu niên hay không.

"Sữa tắm của em cùng loại với của anh Chiêu Mưu à?" Quý Liên

Hoắc kinh ngạc nói, cả người toát lên vẻ chờ mong ngập tràn,

như một người may mắn bỗng nhiên bị một chiếc bánh đập vào

đầu, trong mắt vẫn còn vẻ không dám tin.

"Cùng loại." Vương Chiêu Mưu giơ tay lên, tự hỏi trên người

mình còn lưu lại mùi sữa tắm không.

Quý Liên Hoắc dùng hai tay cẩn thận đỡ cổ tay người bên cạnh,

cúi đầu từng chút một, nhìn vào cổ tay thon thả trắng nõn trước

mặt, thấy những dây thần kinh mảnh hơi nhô lên ở giữa cổ tay,

còn nhìn thấy những mạch máu mang tông màu lạnh dưới làn da

trắng, lan dần lên trên như một sợi dây leo mảnh. Chóp mũi

thiếu niên cọ nhẹ vào cổ tay, hít một hơi thật cẩn thận và lễ

phép.

Không giống nhau.

Quý Liên Hoắc nhắm mắt lại, thân thể như chìm trong tuyết,

trước mặt là tiếng gió bắc gào thét, là một cành thông phủ đầy

tuyết và sương giá, trắng muốt vô tận, mát lạnh nhưng lại phản

phất một mùi hương tinh tế lôi kéo người ta tiếp tục tiến về phía

trước.

Hàng ghế sau im lặng một lúc, tài xế cẩn thận nhìn phía sau qua

gương chiếu hậu. Thiếu niên nhắm mắt như đang ngủ, dụi mũi

vào cổ tay sếp, ngoan ngoãn thuần phục, sếp nhìn ra ngoài cửa

sổ, như đang chờ xem khi nào thì thiếu niên buông tay. Thấy sắp

đến biệt thự, tài xế giả vờ ho mấy tiếng, thiếu niên lập tức mở

mắt ra, đôi mắt đen láy lộ ra vẻ sắc bén. Một lúc sau, cậu mới

thu lại ánh mắt, lưu luyến ngồi thẳng dậy.

Vương Chiêu Mưu đưa mắt từ ngoài cửa sổ về, thu tay lại, bình

tĩnh nhìn Quý Liên Hoắc.

"Giống không?"

Quý Liên Hoắc sửng sốt một chút, lắc đầu, tựa hồ nhớ ra cái gì,

lại hoảng hốt gật đầu mấy cái.

Vương Chiêu Mưu khẽ cong môi cười, không suy nghĩ nhiều.

Xe dừng trước biệt thự, Vương Chiêu Mưu và Quý Liên Hoắc

bước xuống xe, vừa vào cửa đã nhận thấy không khí khác hẳn

thường ngày.

"Cậu chủ về rồi." Chị Trình nghe tiếng cửa đóng mở, vội lau tay,

bước ra khỏi bếp, nhìn Quý Liên Hoắc đang ngồi xổm lấy dép

cho cậu chủ.

"Tiểu Quý, hôm nay có người đưa thư tới." Chị Trình không giấu

được vẻ vui mừng, ra hiệu cho Quý Liên Hoắc nhìn về phía bàn

trong phòng khách.

Quý Liên Hoắc dừng lại, nhìn Vương Chiêu Mưu xỏ dép vào rồi

mới đứng dậy nhìn về phía bàn.

Vương Chiêu Mưu cũng bước tới, nhìn thấy một lá thư mới trên

bàn. Anh lấy con dao rọc giấy đưa cho Quý Liên Hoắc.

Quý Liên Hoắc cầm lấy con dao rọc giấy bằng cả hai tay, nhìn lá

thư trước mặt, bình tĩnh mở phong bì ngoài cùng ra, bên trong là

một phong bì khác có in dòng chữ "Đại học Tô Thành chào

mừng bạn". Cậu tiếp tục mở ra, sau đó lấy ra từng món đồ trong

túi. Một xấp giấy hướng dẫn nhập học, một tấm bản đồ Đại học

Tô Thành, một thẻ điện thoại và thẻ ngân hàng mới toanh..

Quý Liên Hoắc lại sờ một lần nữa, cuối cùng lấy ra thứ quan

trọng nhất.

Giấy báo nhập học.

Quý Liên Hoắc nhìn Vương Chiêu Mưu, ánh mắt long lanh.

Vương Chiêu Mưu mỉm cười với cậu, ra hiệu mở ra.

Quý Liên Hoắc mở giấy báo nhập học, thoạt nhìn đã thấy dòng

chữ in đậm bên trong.

[Sinh viên Quý Liên Hoắc: Chúc mừng em đã trúng tuyển vào

ngành Kinh tế Tài chính của Khoa Quản trị Kinh doanh của

trường chúng tôi.]

Quý Liên Hoắc bất giác mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Vương Chiêu

Mưu lần nữa, xoay mặt giấy báo nhập học về hướng anh.

Em làm được rồi.

Anh Chiêu Mưu, anh xem, em làm được rồi!

"Chà!" Chị Trình đứng bên cạnh tươi cười, chỉ còn thiếu vỗ tay

hoan hô.

Vương Chiêu Mưu cũng mỉm cười nhìn cậu, gần như ngay lập tức

bị Quý Liên Hoắc nào tới ôm lấy.

"Anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc ôm thật chặt người đàn ông

trước mặt, chỉ muốn được hòa người nọ vào máu thịt của chính

mình, dính chặt vào người, hai mắt không khỏi đỏ lên.

Cậu thi đậu được Đại học Thành Tô là nhờ người này.

Cậu có thể thoát khỏi vũng lầy hôi thối cũng là nhờ người này.

Cậu có thể học tập mà không bị phân tâm, được động viên khi

chán nản, được hỗ trợ và an ủi khi bị tổn thương, tất cả đều là

nhờ người này.

Quý Liên Hoắc không biết bày tỏ lòng biết ơn như thế nào chứ

đừng nói đến việc đền đáp ân tình đó, điều duy nhất cậu có thể

làm là luôn ở bên cạnh anh, cho dù có xuống địa ngục cũng phải

theo sát anh, làm bất cứ điều gì vì anh.

Vương Chiêu Mưu bị siết chặt quá không nói nên lời, những lời

động viên và khen ngợi mà anh định bày tỏ ban đầu cũng không

nói được. Anh hiểu tâm trạng kích động của thiếu niên, cũng

hiểu được hoàn cảnh khổ tận cam lai của cậu, giờ đây chỉ có thể

lấy tay vỗ nhẹ vào lưng thiếu niên để động viên bằng hành

động.

Chị Trình nhìn cảnh tượng trước mắt, suýt chút nữa không kìm

được nước mắt. Chị đã thấy tận mắt dáng vẻ của Quý Liên Hoắc

hồi mới đến: đang là mùa đông mà vẫn còn mặc một chiếc áo

mỏng manh tồi tàn, đôi giày vải gần như lòi ra khỏi ngón chân ra

ngoài, mặt đầy vết bầm tím, bế một đứa trẻ bẩn thỉu trong tay,

nói rằng tới xin ăn chắc chị cũng tin. Nhưng cậu chủ cứ thế dẫn

hai chú cháu vào nhà, cho cậu thay quần áo, cho đi học, động

viên cậu, dẫn cậu đi chơi, cung cấp đủ điều kiện ăn mặc đi lại

chất lượng cao, tận tình làm tất cả những việc mà bậc cha mẹ

nên làm. Cậu bé này cũng đang nỗ lực hết mình, giờ đây đã thi

đậu thành trạng nguyên khối tự nhiên của tỉnh Ôn Giang, được

nhận vào ngôi trường mình yêu thích. Đây quả thực là một kỳ

tích.

Chị Trình lau nước mắt, vô thức liếc nhìn lên lầu. Còn một đứa

phải dạy dỗ nữa, chỉ có điều hơi nhỏ, cần nhiều công sức hơn

một chút.

"Hôm nay tôi làm một bữa đặc biệt để ăn mừng." Chị Trình mỉm

cười nói, lau tay vào tạp dề trên người: "Sắp xong rồi!"

Thấy chị Trình quay người bước vào bếp, Vương Chiêu Mưu hạ

bàn tay đang muốn cầu cứu xuống, anh bị siết khó thở quá rồi

mà Quý Liên Hoắc không biết buông tay ra. Vương Chiêu Mưu vỗ

mạnh vào lưng Quý Liên Hoắc, cậu ngẩng đầu rưng rưng nước

mắt, mắt chạm mắt với anh.

"Nhẹ thôi..." Vương Chiêu Mưu đẩy vai thiếu niên ra, cuối cùng

cũng có thể thở được bình thường.

"Xin lỗi anh Chiêu Mưu, em kích động quá." Quý Liên Hoắc vội

vàng kiểm tra tình hình của Vương Chiêu Mưu.

Vương Chiêu Mưu hít sâu hai hơi, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Nhìn đôi mắt lo lắng của cậu, rồi nhìn tờ giấy báo nhập học trên

bàn, anh bất lực mỉm cười, vuốt thẳng quần áo đã nhăn nheo:

"Cất kỹ giấy báo."

Quý Liên Hoắc ngoan ngoãn quay lại, cất tờ và giấy báo một loạt

đồ vật đi kèm vào phong bì thư rồi đưa cho Vương Chiêu Mưu.

Vương Chiêu Mưu đưa thiếu niên lên lầu vào phòng làm việc, đặt

giấy báo nhập học của Quý Liên Hoắc vào két sắt - nơi an toàn

nhất trong nhà - ngay trước mặt cậu. Tiếp đó anh ngồi vào bàn,

nhìn thiếu niên đã cao gần bằng mình, cầm chung trà trên bàn

lên, chậm rãi nhấp một ngụm làm ướt môi.

"Bây giờ là lúc khen thưởng." Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Liên

Hoắc, khẽ mỉm cười: "Mong muốn của cậu là gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play