Nghe người bên cạnh hỏi, Quý Liên Hoắc vô thức khép chặt chân

lại, đỏ mặt ngẩng đầu lên rồi cẩn thận gật đầu.

Nhìn thấy rõ rồi. Nhìn rõ bàn tay trắng nõn thon dài ấy đang cầm

cần số màu đen, nhẹ nhàng đẩy lên gạt xuống.

"Cậu thử đi." Vương Chiêu Mưu bỏ tay xuống, ra hiệu cho Quý

Liên Hoắc tự mình làm thử. Dù sao cũng là người thi đậu trạng

nguyên khối tự nhiên, anh nghĩ Quý Liên Hoắc chắc chắn phải có

khả năng lý giải cao hơn người thường, học chắc cũng nhanh

hơn.

Hai má Quý Liên Hoắc đỏ bừng, tay đặt lên đầu cần số, nhẹ

nhàng nắm lấy.

"Số 1." Vương Chiêu Mưu quan sát cách thiếu niên thao tác.

Quý Liên Hoắc ngoan ngoãn đẩy cần số lên trên.

"Số 2."

Quý Liên Hoắc kéo cần số xuống.

"Số 3."

Quý Liên Hoắc tiếp tục đẩy lên, chỉ trong một nấc số, lên lên

xuống xuống.

Vương Chiêu Mưu im lặng một lúc, vươn tay đặt lên tay Quý Liên

Hoắc, nắm hờ tay cậu, giúp cậu cảm nhận vị trí cần số.

"Ở đây có ba khe số trên và dưới, tương ứng với sáu số, còn có

số lùi."

Cảm thấy mu bàn tay được dịu dàng bao phủ, Quý Liên Hoắc

cầm cần số mà toàn thân căng cứng nóng bừng, vùng cổ đỏ lên

một mảng lớn.

"Đẩy lên phía bên trái, đó là số 1." Vương Chiêu Mưu nắm tay

thiếu niên nhẹ nhàng hướng dẫn: "Bên trái, phía dưới, là số 2."

Quý Liên Hoắc thấy lâng lâng như trên mây, mọi sự chú ý đều

tập trung vào bàn tay đang bị nắm của mình, lòng bàn tay anh

Chiêu Mưu rất mềm, ấm áp lại mịn màng, không hề có vết chai,

mềm ngoài sức tưởng tượng. Bàn tay cậu được ôm lấy một nửa,

như thể đã rơi vào thế giới dịu dàng ngọt ngào, chỉ muốn được

chạm vào, được dẫn dắt một cách nhẹ nhàng.

"Bên phải phía dưới là số 6." Vương Chiêu Mưu nắm tay Quý

Liên Hoắc, giải thích lại. "Nếu đến trường dạy lái xe, loại xe mà

cậu được học sẽ có cần số có thể nhấn xuống, sau đó mới kéo

về vị trí số 2 ngoài cùng bên trái, tức là số lùi."

Vương Chiêu Mưu nhấn cần số một cái làm mẫu, không cần quá

mạnh, chỉ nghe thấy một tiếng "ừm" từ bên cạnh, rồi kèm theo

một âm thanh nghèn nghẹt.

Vương Chiêu Mưu nghiêng sang nhìn Quý Liên Hoắc ở ghế phụ.

Thiếu niên sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt vô thức lảng đi, một tay

che miệng như thể vừa làm chuyện gì tà ác lắm, cổ đỏ bừng, cả

người trông như sắp bốc cháy.

Vương Chiêu Mưu vô thức nhìn tài xế ở hàng sau, tài xế lập tức

nhích về phía trước, gật đầu chỉ vào hai bàn tay đang đặt chồng

lên nhau: "Đúng vậy, lúc tôi mới bắt đầu học lái xe, giáo viên

trong trường cũng dạy tôi như vậy!"

Im lặng một lúc, Vương Chiêu Mưu quay đầu lại, thu tay về, nhìn

Quý Liên Hoắc. "Cậu thử lại lần nữa?"

Quý Liên Hoắc cố gắng không nghĩ tới âm thanh mình vừa phát

ra, nắm chặt cần số, vành tai đỏ bừng như đang chảy máu.

"Số 1." Vương Chiêu Mưu nhẹ nhàng ra lệnh, Quý Liên Hoắc liền

nhấn cần số kéo về vị trí số 1.

"Số 2."

Quý Liên Hoắc nhanh chóng nhấn cần số lần nữa, chuyển sang

vị trí số 2.

Vương Chiêu Mưu trầm ngâm suy nghĩ, bắt đầu tự ngẫm lại xem

cái nhấn cần số vừa rồi tạo ra ấn tượng sâu sắc đến thế nào cho

thiếu niên.

"Tốt hơn hết là đăng ký vào một trường dạy lái xe, học từ đầu

đi." Tài xế ngồi ở hàng ghế sau thân thiện gợi ý: "Huấn luyện

viên của tôi nói rằng tính ra học viên mà chưa từng đụng tới xe

lại dễ dạy hơn."

Vương Chiêu Mưu không thể không gật đầu đồng ý. Sau khi trở

về hàng ghế sau cùng thiếu niên, Vương Chiêu Mưu tiếp tục nghĩ

xem cách dạy học của mình có sai sót gì khiến ngay cả trạng

nguyên khối tự nhiên của tỉnh cũng không thể hiểu được.

Quý Liên Hoắc ngồi bên cạnh, hai chân kẹp chặt lại, nhiệt độ

trên mặt không chịu hạ chút nào, mu bàn tay vẫn còn vương lại

lực ấn nhẹ nhàng của Vương Chiêu Mưu.

Hai người không nói chuyện trên đường nữa, về đến biệt thự,

thấy thiếu niên vội vàng chạy lên lầu sau khi treo áo khoác và

lấy dép lê cho mình xong, Vương Chiêu Mưu ngồi trên sô pha

trong phòng khách, lấy tay xoa trán.

"Tiểu Quý làm sao thế?" Chị Trình mang trái cây lên, tò mò nhìn

lên lầu.

"Liên Hoắc muốn học lái xe." Vương Chiêu Mưu mỉm cười bất

đắc dĩ: "Thử tập một lát, kết quả không được như ý muốn."

"Thế là... xấu hổ à?" Chị Trình bật cười: "Trẻ nhỏ dễ xấu hổ ấy

mà, làm gì có chuyện học một lần là biết ngay được, thời gian

còn dài, tập từ từ là được."

Vương Chiêu Mưu gật đầu, nhắn tin cho Lão Tề, bảo anh ta tìm

trường dạy lái xe tốt cho Quý Liên Hoắc. Trường dạy lái xe kém

quá chắc không dạy nổi đứa trẻ này.

Lão Tề làm việc cực kỳ hiệu quả, ngày hôm sau đã đăng ký học

lái xe cho Quý Liên Hoắc, hẹn gặp huấn luyện viên lúc mười giờ.

Sáng sớm hôm đó, Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Đại Bảo hai mắt

đơ ra đang ngồi uống sữa bột trên bàn, trông điệu bộ uống "ừng

ực" kia thì chắc sức khỏe đã hồi phục.

"Ngày mai gọi cho cô Tôn đi." Vương Chiêu Mưu mỉm cười nhìn

Quý Đại Bảo: "Nghỉ học lâu quá rồi, không biết Đại Bảo có quên

mất những gì đã học trước đó không."

Bàn tay cầm chai sữa của Quý Đại Bảo khựng lại, lòng chán nản

vô cùng. Hiếm khi có được mấy ngày rảnh rỗi, vừa mới khỏe lại

đã phải gặp nữ ma đầu đó rồi. Quý Đại Bảo không khỏi nảy sinh

tâm lý phản kháng, cặp mắt đen đảo vòng vòng, cả người bỗng

ỉu xìu xuống, lại trở về trạng thái ốm yếu bệnh tật.

"Khụ khụ." Quý Đại Bảo ho mấy tiếng, sữa cũng không thèm

uống nữa, mềm người dựa vào Quý Liên Hoắc, ngẩng đầu lên

làm ra vẻ bất lực đáng thương với ý đồ làm chú út thương xót.

Quý Liên Hoắc liếc nhìn Quý Đại Bảo đóng kịch, vẻ mặt nghiêm

nghị, không định cho nó bất kỳ cơ hội nào. Giáo viên phát triển

trí tuệ là do anh Chiêu Mưu trả tiền mời về, là tốt cho trí thông

minh của Quý Đại Bảo, hiện tại nó đã bình phục, tức là đến lúc

bắt đầu đi học.

Thấy chú út nhẫn tâm bỏ qua cơn bệnh của mình, Quý Đại Bảo

khịt mũi, làm ra vẻ đáng thương bước xuống khỏi ghế em bé,

mò đến chỗ Vương Chiêu Mưu, giơ tay đòi ôm.

Vương Chiêu Mưu đặt chiếc di động cá nhân trong túi lên bàn,

mỉm cười bế Quý Đại Bảo lên, nhéo khuôn mặt đã trở lại tròn trịa

như xưa của nó.

"Hu hu." Quý Đại Bảo nằm trong vòng tay Vương Chiêu Mưu,

nịnh nọt ôm ôm. Anh lớn ơi, lúc này chỉ có anh mới có thể cứu

tôi thôi.

Vương Chiêu Mưu vừa bế Quý Đại Bảo, vừa nhìn Quý Liên Hoắc,

đề nghị: "Để Đại Bảo nghỉ thêm hai ngày nữa, thế nào?"

Quý Liên Hoắc chạm phải ánh mắt của Vương Chiêu Mưu là lập

tức dịu lại, đôi mắt vừa đen vừa ướt. Nghe anh Chiêu Mưu nói

cho Quý Đại Bảo nghỉ thêm hai ngày nữa, cậu gật đầu ngay.

Quý Đại Bảo thấy vậy thì mừng thầm, vội dán vào lòng Vương

Chiêu Mưu, quay đầu lại thì thấy chiếc điện thoại di động trên

bàn. Đúng rồi. Quý Đại Bảo chợt nhớ lại chuyện mình đăng bài

trên diễn đàn. Lúc trước bệnh quá nên không rảnh suy nghĩ về

chuyện của diễn đàn, bây giờ là lúc kiểm tra kết quả xem có ai

nhận ra miếng ngọc trong bài hoặc nhắn tin riêng hỏi về thông

tin ngọc không. Nhưng làm sao để lấy được điện thoại?

Quý Đại Bảo đang suy nghĩ miên man thì chợt nghe người ôm

mình lên tiếng.

"Liên Hoắc, hôm nay đến trường lái xe có thể phải học luôn."

Vương Chiêu Mưu nhìn sang Quý Liên Hoắc vừa ăn sáng xong:

"Đã chọn quần áo giày dép chưa?"

Quý Liên Hoắc gật đầu ngay, chạy thẳng lên lầu, mặc quần áo,

đi giày thể thao rồi xuống cho Vương Chiêu Mưu xem.

Vương Chiêu Mưu đặt Quý Đại Bảo trong lòng xuống, đi đến chỗ

Quý Liên Hoắc, nhìn ống tay áo ngắn của cậu, khẽ cười: "Ngoài

trường sẽ nắng lắm."

Thấy Vương Chiêu Mưu quan tâm tới mình, Quý Liên Hoắc lại

không nhịn được, để tai đỏ bừng lên, lòng thấy ngọt ngào khôn

tả.

"Em thay ngay."

Quý Đại Bảo nhìn theo chú út sải bước lên lầu, lại thấy Vương

Chiêu Mưu không có ý định quay lại, bèn liếm môi, đứng thẳng

người trên ghế, dễ dàng lấy được điện thoại di động của Vương

Chiêu Mưu. Quý Đại Bảo nằm nhoài ra ghế, dùng bàn ăn để che

mình, mở điện thoại lên, bắt đầu đăng nhập vào Diễn đàn Người

giàu có.

Quý Liên Hoắc thay áo dài tay xong thì xuống lầu, đứng trước

mặt Vương Chiêu Mưu, trong mắt tràn đầy vui mừng.

"Có cần đội nón không." Vương Chiêu Mưu thấy nước da của

Quý Liên Hoắc đã khôi phục lại sau chuỗi ngày hứng chịu nắng

gió, tay vẫn là màu lúa mạch khỏe khoắn, nhưng mặt và cổ

trắng hơn tay vài tông, sạch sẽ và trẻ trung. Vương Chiêu Mưu

không thể không nghi ngờ rằng sự khác biệt về màu sắc trên

bàn tay thiếu niên rất có thể là do rang hạt dẻ mà ra.

"Anh Chiêu Mưu thấy có cần không?" Quý Liên Hoắc sờ tóc

mình, cố khoe độ dài của tóc trước mặt Vương Chiêu Mưu, lâu

lắm rồi cậu không cắt tóc, tóc lại dài ra một chút.

"Trong lúc lái xe thì không được đội, nhưng bên ngoài trời rất

nắng." Vương Chiêu Mưu nhìn tóc của Quý Liên Hoắc: "Chuẩn bị

trước vẫn tốt hơn."

Quý Liên Hoắc lại hào hứng lên lầu. Một lúc sau, cậu đội chiếc

mũ bóng chày đen chạy vọt xuống.

Vương Chiêu Mưu hài lòng nhìn thiếu niên tràn đầy năng lượng

trước mặt, đội mũ bóng chày đen, áo thun dài tay màu trắng

rộng rãi, quần thể thao đen và giày thể thao mới toanh. Dường

như khắp nơi đều tỏa ra hormone tuổi trẻ.

"Hôm nay trên đường về có mũ nào đẹp, tôi sẽ mua thêm cho

cậu vài cái." Vương Chiêu Mưu đưa tay chỉnh lại vành mũ của

Quý Liên Hoắc.

Quý Liên Hoắc không nhịn được toét miệng cười, cúi đầu đón lấy

tay Vương Chiêu Mưu, lồng ngực như chứa đầy dòng nước

đường ngọt ngào, kéo theo trái tim đập thình thịch hết sức vui

sướng.

Quý Đại Bảo nằm trên ghế lật bài viết của mình, từ lúc nó bị

bệnh đến nay đã có hàng trăm bình luận đăng liên tiếp, nhưng

tìm mãi chẳng thấy có thông tin gì hữu ích. Toàn bình luận hỏi

người đăng có đẹp không, hoặc không thì cũng nói mua đại viên

ngọc nào ở quầy hàng trên phố giá 10 tệ còn đẹp hơn cái này.

Thế này chịu sao được?!

Quý Đại Bảo tức giận bấm nút điện thoại đáp trả: [Ngọc cặn bã

của mi, đừng so sánh với bảo bối gia truyền của sếp ta, không

thể so sánh được, hiểu không?!] Trả lời tin nhắn xong, Quý Đại

Bảo bình tĩnh hơn, thấy chú út chạy lên đội mũ rồi chạy xuống

thì vội vàng quay ra, xóa lịch sử đăng nhập của mình.

Chị Trình thấy hai người ăn xong thì bước tới dọn bàn, mắt liếc

thấy thứ gì đó nằm trên ghế của cậu chủ thì giật mình kêu lên,

suýt nữa thì làm rơi cái đĩa trên tay mình.

Quý Đại Bảo vừa xóa lịch sử đăng nhập xong thì đột nhiên có

tiếng hét vang lên từ bên cạnh, nó sợ quá run tay, điện thoại

trượt ra khỏi tay, rơi "bộp" xuống đất. Quý Đại Bảo nằm trên

ghế, không dám cử động, mơ hồ cảm nhận được một bóng đen

đang bao phủ lấy cơ thể còn non nớt của mình.

Quý Liên Hoắc vội nhặt điện thoại của Vương Chiêu Mưu dưới

đất lên, dùng tay lau sạch, lạnh lùng nhìn cháu trai đang nằm

trên ghế.

Vương Chiêu Mưu đi tới đằng sau hai người, nhìn Quý Đại Bảo

đang nằm trên ghế, chổng mông lên, chợt cảm thấy tư thế này

rất thích hợp để ăn đòn.

"Anh Chiêu Mưu, xin lỗi." Ánh mắt Quý Liên Hoắc dịu xuống, hai

tay đưa điện thoại cho Vương Chiêu Mưu.

Vương Chiêu Mưu nhận lấy điện thoại, nhìn xuống trang lịch sử

duyệt web còn chưa kịp tắt trên màn hình. Trên đó trống rỗng.

Vương Chiêu Mưu bình tĩnh cất điện thoại, nhìn theo Quý Liên

Hoắc đen mặt xách Quý Đại Bảo, lên lầu.

Quý Đại Bảo hoảng sợ giãy dụa như đoán trước được cơn bão

dữ dội khủng khiếp mà mình sắp đối mặt, liều mạng đưa bàn tay

nhỏ bé ra cầu cứu Vương Chiêu Mưu, nước mắt rưng rưng.

Anh lớn ơi, nhanh lên, cứu tôi lần nữa!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play