Vương Chiêu Vân nhìn tổng điểm "137", vui đến nỗi mà nước

mũi suýt trào ra, rồi không nói gì đã tắt máy, sung sướng nghĩ

phải về báo tin vui cho mẹ mới được. Những nỗ lực của cậu ta

không hề vô ích, thật sự là có tiến bộ!

"Anh Vương, không chơi nữa à?" Đàn em của Vương Chiêu Vân

rời mắt khỏi màn hình, luyến tiếc nhìn đại ca mình.

"Về nhà báo cáo kết quả đã." Vương Chiêu Vân dương dương tự

đắc, nhìn thằng đàn em suốt chỉ biết theo chân mình ăn chơi,

cậu ta không nhịn được suy nghĩ muốn khoe khoang. "Điểm thi

đại học của tao hơn 100 đấy!"

"Thi tiếng Anh những 51 điểm!"

Đàn em bối rối đáp lại: "Ồ."

Thấy thằng đàn em phản ứng lãnh đạm, Vương Chiêu Vân

không hài lòng: "Còn mày?"

Đàn em mở trang web tra điểm, quay lại nhìn Vương Chiêu Vân.

Vương Chiêu Vân đắc thắng nhìn qua, vừa liếc đã thấy con số

"371" ghi ở cột tổng điểm. Vương Chiêu Vân nhìn tổng điểm rồi

nhìn đàn em của mình, nụ cười vụt tắt, cảm thấy bị phản bội

một cách sâu sắc, không kìm được cho hắn một cú thật mạnh

vào đầu.

"Mày lén học sau lưng tao!"

"Em không có." Đàn em xoa xoa đầu, vẻ mặt tủi thân vô cùng:

"Em vẫn luôn như vậy, trình độ đủ vào cao đẳng mà."

Vương Chiêu Vân nghe vậy, chợt nhận ra điều gì đó, chỉ vào

mình: "Điểm số của tao có vào cao đẳng được không?"

Đàn em đơ mặt, lắc đầu.

Vương Chiêu Vân không nói gì, vội chạy về nhà, vừa vào cửa đã

thấy mẹ đang tưới hoa, cha đang đọc báo, cách đó không xa là

cái TV đang bật.

"Mẹ ơi!" Vương Chiêu Vân nhào tới ôm dì Tống: "Con thi được

137!"

Dì Tống ngơ ngác không dám tin, quay lại: "Môn nào 137?"

Vương Chiêu Vân nghẹn họng, chợt nghe thấy tiếng cha mình

cười chế nhạo.

"Còn môn nào, tổng điểm là 137 mà còn có gan hét to thế à!"

Vương Chiêu Vân há miệng, muốn nói mình đã tiến bộ, nhưng

nhìn vẻ mặt thất vọng của mẹ, câu này lại không thể thốt ra

được.

"Ba, số điểm này có thể vào cao đẳng được không?" Vương

Chiêu Vân cẩn thận ngồi xổm bên cạnh sô pha, tha thiết nhìn

cha mình.

Ông Vương lật một trang báo, không muốn nhìn thằng con này

nữa.

"Dưới 180 điểm, không có trường cao đẳng nào nhận đâu!"

Vương Chiêu Vân tuyệt vọng cụp mắt xuống, khụt khịt mũi rồi

đứng dậy lê bước về phòng ngủ.

"Hoằng Tiến..." Dì Tống hạ giọng bước tới: "Hay là để Chiêu Vân

đi học trường nghề, em nghe nói trên 100 điểm là vào trường

nghề được rồi."

"Tất cả những gì em mong đợi ở nó là thế à?" Ông Vương cau

mày: "Em cho nó học lại thêm một năm nữa, được chứ?"

Dì Tống muốn nói lại thôi, nhìn bộ dạng của chồng như thế, bà

chỉ biết đặt bình tưới xuống, vào bếp dặn người giúp việc cắt

chút trái cây mang lên cho con trai để an ủi.

×××

Ba ngày trôi qua nhanh chóng, sau khi thời gian giấu điểm kết

thúc, Vương Chiêu Mưu nhận được cuộc gọi từ thầy chủ nhiệm,

bèn gọi Quý Liên Hoắc đến phòng làm việc của mình, tra điểm

trên máy tính.

Quý Liên Hoắc nhập thông tin của mình vào, nhấn nút "Tìm

kiếm". Vương Chiêu Mưu đứng sau lưng Quý Liên Hoắc, một tay

chống bàn, cúi người xem kết quả tìm kiếm.

Ngữ văn 139, toán 142, tiếng Anh 137, tự nhiên tổng hợp 288

điểm.

Tổng điểm 706!

Vương Chiêu Mưu đọc đi đọc lại nhiều lần để chắc chắn tên và

mã số học sinh đều đúng, cũng xác nhận là mình không đọc sai

điểm số.

Năm nay là năm đầu tiên thực hiện đổi mới kỳ thi tuyển sinh đại

học ở tỉnh Ôn Giang, nơi Tô Thành tọa lạc, theo ký ức quá khứ

của Vương Chiêu Mưu, anh nhớ loáng thoáng là trạng nguyên

khối tự nhiên toàn tỉnh mấy năm đó không có ai đạt được số

điểm này. Vương Chiêu Mưu vỗ vai Quý Liên Hoắc, thấy mừng

cho cậu từ tận đáy lòng.

Quý Liên Hoắc xem xét kết quả của mình một cách nghiêm túc,

nhận thấy rằng chỉ cao hơn thi thử lần trước năm điểm.

Điện thoại của Vương Chiêu Mưu reo vang, Hiệu trưởng Trung

học số 1 Tô Thành đích thân gọi tới, nghe giọng không giấu

được sự vui mừng. Đầu tiên là chúc mừng Quý Liên Hoắc trở

thành trạng nguyên khối tự nhiên khóa này của tỉnh Ôn Giang,

sau đó bắt đầu hỏi chuyện đăng ký nguyện vọng của cậu. Vương

Chiêu Mưu dứt khoát đưa điện thoại cho Quý Liên Hoắc, để cậu

tự trao đổi với Hiệu trưởng. Điểm của Quý Liên Hoắc lần này lập

kỷ lục mới trong lịch sử của chính cậu, đồng thời cũng là điểm

cao nhất cho khối tự nhiên khóa này của tỉnh Ôn Giang, Vương

Chiêu Mưu mơ hồ có cảm giác những ngày này sẽ không ngừng

nghe tiếng điện thoại reo.

Nhìn Quý Liên Hoắc trả lời hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác,

Vương Chiêu Mưu lại quay sang Quý Đại Bảo ở bên kia đang bò

dưới đất, bế thằng nhóc lên, môi nở nụ cười. "Đại Bảo, Liên

Hoắc thi đậu trạng nguyên toàn tỉnh, con cũng học tập Liên

Hoắc, sau này giành chức trạng nguyên, được chứ?"

Quý Đại Bảo sững sờ, cặp mắt tròn xoe đảo một vòng. Nó biết

chú út luôn đạt thành tích tốt, nhưng không ngờ nó lại tốt đến

thế này. Được bồi dưỡng tử tế là thi đậu trạng nguyên! Nhớ lại

thời điểm này ở kiếp trước, chú út còn đang cõng nó đi bán trái

cây ngoài đường, tìm đường sống dưới đòn roi của ông cậu

nghiện cờ bạc, ai mà ngờ rằng thiếu niên thọt chân chỉ mặc mỗi

một cái áo rách lại có khả năng thi đậu trạng nguyên! Quý Đại

Bảo không nhịn được vươn tay ôm lấy cổ Vương Chiêu Mưu, chu

môi hôn lên mặt anh. Cảm ơn anh lớn!

Vương Chiêu Mưu sửng sốt trong chốc lát, cảm giác mềm mềm

ẩm ướt trên mặt đọng lại rất lâu.

"Đại Bảo!" Thấy vậy, Quý Liên Hoắc vội bước tới, ôm lấy thằng

nhóc trong tay Vương Chiêu Mưu, vô thức đưa tay lau đi vết

nước bọt trên mặt anh.

Đến khi chạm vào má người kia, Quý Liên Hoắc mới nhận ra

mình đang làm gì. Mình vừa chạm vào mặt Chiêu Chiêu!!! Cảm

giác dưới lòng bàn tay mịn màng mát lạnh, cảnh tượng trong

giấc mơ ngày ấy hiện lên trong đầu Quý Liên Hoắc, ngón tay cậu

như bị điện giật, rụt về sau rồi lại không tự chủ mà tiến về phía

trước.

Vương Chiêu Mưu cũng hơi bất ngờ trước nụ hôn này, thiếu niên

cẩn thận lau lau trên má anh, hồi lâu cũng không thu tay về. Có

lẽ vì ngày trước làm việc nặng nhọc, trên tay cậy có một lớp chai

mỏng, xoa lên mặt chỉ vài cái là da đỏ bừng lên.

"Được rồi." Vương Chiêu Mưu nghiêng đầu, tránh khỏi tay Quý

Liên Hoắc.

Quý Liên Hoắc sửng sốt, nhưng cũng thấy vết đỏ trên khuôn mặt

trắng trẻo kia. Cậu xòe bàn tay ra, bất lực cúi đầu, những ngón

tay phủ đầy vết chai không hề mềm mại chút nào. Da của Chiêu

Chiêu vừa mịn màng vừa trắng trẻo, mỏng manh hơn da của cậu

rất nhiều, xoa vài lần là đã đỏ lên rồi.

Vương Chiêu Mưu tránh bàn tay thiếu niên, đi vào phòng tắm lau

mặt cẩn thận. Quý Đại Bảo bất mãn phun bong bóng, nước bọt

của nó thì sao, là virus sao? Có cần lau vậy không!

Vì thông tin trong danh bạ của trường là số điện thoại riêng của

Vương Chiêu Mưu, liên tục có người muốn liên hệ với trạng

nguyên khối tự nhiên của tỉnh, có khi người ta gọi vào lúc nửa

đêm, Vương Chiêu Mưu ngại bị làm phiền nên đưa điện thoại

cho Quý Liên Hoắc, để cậu tự trả lời.

Quý Liên Hoắc cũng được mời đi phỏng vấn, vốn không muốn đi,

nhưng sau khi Vương Chiêu Mưu biết chuyện lại động viên cậu

nhận lời. Quý Liên Hoắc bị chụp mũ là đồ sao chổi đã lâu, phỏng

vấn là việc tốt, lên TV cũng là việc tốt, đã đến lúc những kẻ dốt

nát ở Tô Thành thấy được thiếu niên từng bị họ mắng là tai họa

thật sự có phúc ra sao.

Được Vương Chiêu Mưu khích lệ, Quý Liên Hoắc đến Trung học

số 1 Tô Thành. Trường đã chuẩn bị hai dây pháo lớn, trên bảng

lớn treo ngoài cổng trường cũng ghi tên Quý Liên Hoắc.

"Lần trước tỉnh Ôn Giang có trạng nguyên là vào những năm

1990 kìa, mà sau đó vẫn cứ do Chử Thành và Tấn Thành chiếm

vị trí, cuối cùng cũng có một lần danh hiệu trạng nguyên khối tự

nhiên thuộc về Tô Thành!" Hiệu trưởng cười toe toét đến tận

mang tai: "Hạng nhì khối tự nhiên của tỉnh Ôn Giang là của Chử

Thành, nhưng kém em những sáu điểm!"

Quý Liên Hoắc gật đầu, vẫn chưa quen với việc có nhiều người

vây quanh mình.

Thầy chủ nhiệm vẫn ở bên cạnh nhưng không có cơ hội nói xen

vào, chỉ có thể nghe Hiệu trưởng nói lia lịa, còn mình thì nhìn

Quý Liên Hoắc, cũng không nhịn được toét miệng cười. Lúc đầu

thầy nghĩ Quý Liên Hoắc trở thành trạng nguyên Tô Thành là tốt

lắm rồi, nào ngờ đâu thằng bé này lại có thể vững vàng leo

thẳng lên vị trí trạng nguyên khối tự nhiên cả tỉnh Ôn Giang! Hai

ngày nay vợ thầy cứ ra khỏi cửa là kể với mọi người chồng mình

dạy ra được một trạng nguyên khối tự nhiên của tỉnh, vậy là các

bậc phụ huynh tranh nhau sứt đầu mẻ trán để cho con vào lớp

của thầy.

Cuộc phỏng vấn được sắp xếp tại trường, phóng viên chịu trách

nhiệm phỏng vấn đến từ đài truyền hình tỉnh. Quý Liên Hoắc

hôm nay mặc thường phục tới, Hiệu trưởng thấy vậy bèn vội tìm

cho cậu một bộ đồng phục của Trung học số 1 Tô Thành, coi

như tranh thủ quảng bá cho trường.

Phóng viên đài tỉnh nhìn thiếu niên trước mặt, không thể không

lộ vẻ kinh ngạc. Nam sinh có cặp mắt thâm thúy, ngũ quan sắc

nét, môi mỏng mũi cao, hầu như không cần trang điểm cũng có

thể ghi hình. Thành thật mà nói thì đây là lần đầu tiên có một

trạng nguyên khối tự nhiên đẹp trai đến thế! Mặc dù đã chuẩn bị

từ trước, nhưng dù sao là buổi phỏng vấn đầu tiên, vậy mà cũng

không thấy cậu tỏ ra ngại ngùng trước ống kính, quá trình phỏng

vấn diễn ra vô cùng suôn sẻ khiến phóng viên không khỏi cảm

thán rằng đứa trẻ này quả thực có tài.

Quý Liên Hoắc luôn ghi nhớ không được làm anh Chiêu Mưu mất

mặt, cậu tiến hành phỏng vấn trong tâm trạng căng thẳng, sau

đó còn lên nói lời động viên đàn em của mình tại hội trường,

nhận tấm bảng tượng trưng cho học bổng 20.000 tệ từ nhà

trường, và học bổng 50.000 tệ của ban lãnh đạo thành phố.

Khi lên xe về biệt thự, tài xế vừa lái xe vừa nghe Quý Liên Hoắc

phía sau đang trả lời điện thoại, đầu kia hình như là văn phòng

tuyển sinh của một trường nào đó, hứa cấp học bổng 30.000 tệ

cho tân sinh viên, nhưng Quý Liên Hoắc đã lịch sự từ chối. Tài xế

nhìn thiếu niên thêm vài lần qua gương chiếu hậu, lòng không

khỏi thầm cảm thán sếp mình thật có mắt nhìn người, nhặt bừa

về cũng được một trạng nguyên kỳ thi đại học.

Quý Liên Hoắc đợi Vương Chiêu Mưu, rồi bày hết điện thoại di

động cá nhân của anh, cùng tấm séc và thẻ ngân hàng lấy được

hôm nay, tổng cộng là 70.000 nhân dân tệ ra trước mặt anh.

Nhìn vào đôi mắt đen láy sáng ngời của thiếu niên, Vương Chiêu

Mưu đẩy thẻ và séc trả lại cho cậu, sau đó lên lầu lấy ngọc bàn

long và sổ tiết kiệm mà Quý Liên Hoắc giao cho mình lúc trước

từ trong tủ phòng làm việc ra, xuống đưa lại cho cậu. Trước đây

Vương Chiêu Mưu nhận những thứ này với mục đích thay mặt

Quý Liên Hoắc bảo quản, sợ cậu ở trường gặp chuyện gì mà làm

mất. Nhưng hiện tại, Quý Liên Hoắc đã tốt nghiệp cấp 3, nhận

được học bổng của các bên, cũng đã có khả năng bảo vệ tài sản

của mình, giờ là lúc phải lấy lại những thứ thuộc về mình.

Quý Liên Hoắc cụp mắt nhìn miếng ngọc và sổ ngân hàng trước

mặt, không nói một lời, cũng không muốn lấy lại. Những thứ này

cậu đưa cho Chiêu Chiêu, thì đều là của Chiêu Chiêu.

Quý Đại Bảo ngồi cạnh Quý Liên Hoắc, mắt láo liên đảo qua đảo

lại, nhìn tiền và ngọc trên bàn. Kiếp trước ngọc bàn long không

nằm trong tay Quý Liên Hoắc. Sau khi ông cố ngoại qua đời,

mảnh ngọc bị ông cậu nghiện cờ bạc lấy đi, bán mất với giá vài

trăm tệ. Miếng ngọc này đi qua nhiều nơi, cuối cùng xuất hiện

trong một cuộc đấu giá công khai, khi đó, nhà họ Lãnh nhìn thấy

miếng ngọc này mới bắt đầu cử người đến nước Hoa để truy tìm

nguồn gốc của miếng ngọc. Có thể nói, nếu không có miếng

ngọc này thì nhà họ Lãnh sẽ không cử ai đến, càng đừng nói

đến việc tìm thấy nó và chú út.

Quý Đại Bảo biết rất rõ Vương Chiêu Mưu không thiếu tiền, nhân

cách lại ưu tú, nhất định anh sẽ không chiếm mảnh ngọc này

làm của riêng, càng không đem đi đấu giá; nếu chú út giữ ngọc,

với bản tính ít nói và kín đáo của mình, chú út sẽ không bao giờ

để cho người khác thấy mình có đồ tốt trong tay, tất nhiên cũng

không bán ra ngoài. Vì thế phải dựa vào Quý Đại Bảo này thôi.

Quý Đại Bảo suy nghĩ một chút, thừa dịp Vương Chiêu Mưu và

Quý Liên Hoắc đang im lặng đối đầu nhau, nó cẩn thận nhỏm

dậy, đứng lên ghế, tay nhỏ đẩy một cái, ly rượu trên bàn bị đẩy

rơi xuống đất.

"Oa!" Quý Đại Bảo khóc ré lên, phá vỡ cuộc đối đầu giữa hai

người ngay trên bàn ăn.

Quý Liên Hoắc liền đứng dậy, bế Quý Đại Bảo về chỗ của mình,

dời ghế của nó sang một bên, làm trống khu vực đầy mảnh thủy

tinh vỡ.

Vương Chiêu Mưu đứng dậy đi gọi chị Trình. Quý Liên Hoắc cúi

người xuống nhặt mảnh thủy tinh, nghe có tiếng động phía sau,

quay lại nhìn Vương Chiêu Mưu đang dẫn chị Trình đến, ngón tay

vô tình quẹt qua mảnh thủy tinh. Máu thoắt cái đã trào ra,

Vương Chiêu Mưu thấy vậy liền nắm lấy cổ tay Quý Liên Hoắc,

dẫn cậu đi băng bó vết thương. Còn chị Trình đeo đôi găng tay

dày cộp dùng để làm việc nhà, nhanh chóng dọn sạch những

mảnh thủy tinh vỡ trên sàn.

Quý Đại Bảo lương tâm cắn rứt nhìn mấy giọt máu trên mặt đất,

đang định nhét miếng ngọc bàn long trên bàn vào quần áo mình

thì chợt nghĩ lại, ngọc tự nhiên biến mất thì quá rõ ràng, nhất

định sẽ bị điều tra ra thôi.

Nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động trên bàn, Quý Đại

Bảo nảy ra ý tưởng, nó cố gắng với lấy, mở nắp điện thoại ra,

tìm thấy chức năng chụp ảnh. Chỉ cần có thể đăng hình ngọc

bàn long lên mạng, chỉ cần có lòng, sớm muộn gì nhà họ Lãnh

cũng sẽ thấy được!

Quý Đại Bảo nhắm vào ngọc bàn long, cố gắng chụp một bức

hình tương đối rõ nét, đang định tìm nơi để tải lên thì bi thương

phát hiện ra thời đại này không có Tieba, Weibo, Moments,

Baidu hỏi đáp, ngay cả Qzone cũng không nốt!

Quý Đại Bảo ra sức suy nghĩ, chợt nhớ đến một thứ đã bị thời

gian chôn vùi.

Diễn đàn!

---

Người dịch: Lại là một ngày muốn đánh Quý Đại Bảo, chú nó còn

chưa theo đuổi được sếp Vương đâu đấy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play