Đội trưởng Lý thấy hai thầy trò định đánh nhau thì chột dạ, định

lấy ly rượu từ tay Thất Tinh đi. Thất Tinh quay đầu lại nhìn,

không thèm nói gì đã giật lại ly rượu, đổ hết vào miệng mình.

"Thầy nói chữ Nhất có hai đầu, tức là có hai ngả đường. Đường

thứ nhất nói anh Kim Phong Không Vong, có nghĩa là ban đầu

anh có rất nhiều tiền, rất may mắn về mặt tiền tài, nhưng sau đó

số tiền đó đều trở thành mây khói hết, có hiểu hai chữ Không

Vong không, là không còn gì cả!"

Thấy Lão Tề xắn tay áo, Vương Chiêu Mưu liền giữ anh ta lại, lắc

đầu với người thân tín của mình.

Thất Tinh lơ mơ, càng nói càng hăng. "Con đường thứ hai là hỷ

dụng thần vi kim, Kim ở đây nói về bạn đời của anh, gặp được

người này thì anh sẽ vượng, sau khi kết hôn thì được cả người

lẫn tiền có hiểu không!"

"Toàn là ăn nói bậy bạ!" Lão Tề không nhịn được nữa, vẻ mặt

tức giận: "Cậu mà nói thế thì có khác gì hôn nhân thương mại

đâu hả, nhà họ Vương làm lớn thế này rồi, cớ gì còn phải hy sinh

hôn nhân của sếp để cầu tiền tài?!"

"Sếp Tề đừng giận." Mặt thầy Chu nhăn như trái khổ qua: "Thất

Tinh nó uống say, say rồi mà bói chữ thì làm sao đúng được."

"Lão Tề." Vương Chiêu Mưu ngước mắt lên, vỗ vỗ cánh tay Lão

Tề: "Ngồi xuống đi, cậu Thất Tinh uống say lỡ lời, anh còn cho là

thật à?"

Lão Tề vẫn còn tức giận, thấy vẻ mặt sếp vẫn như cũ thì ngực

như nghẹn cục tức, bất đắc dĩ ngồi xuống.

Đội trưởng Lý sợ đến mức không dám nói thêm lời nào nữa, chỉ

có điều không nhịn được cứ lén liếc nhìn Vương Chiêu Mưu.

Không phải chứ! Sếp lớn điều kiện tốt thế này, muốn ngoại hình

có ngoại hình, muốn tiền bạc có tiền bạc, muốn gia thế có gia

thế, tính cách lại tốt, thế mà còn chưa có người yêu! Rõ ràng là

vô lý! Có lẽ là yêu cầu quá cao?

Bữa ăn đầu voi đuôi chuột, lúc ra về thầy Chu còn dìu học trò,

rối rít xin lỗi Vương Chiêu Mưu. Vương Chiêu Mưu mỉm cười tỏ

vẻ không quan tâm mới làm cho thầy Chu thở phào nhẹ nhõm.

Trên đường về, Lão Tề ngồi ở ghế phụ, liên tục chú ý đến sếp

ngồi ở ghế sau, muốn nói lời an ủi nhưng lại không biết nên bắt

đầu từ đâu.

Vương Chiêu Mưu lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Trong đêm,

một bông tuyết nhỏ màu trắng nhàn nhã đáp xuống, theo sau là

nhiều bông tuyết bay tán loạn, trượt qua cửa sổ xe thật nhanh,

thỉnh thoảng một vài bông tuyết dính vào cửa xe, khoe ra hình

dáng sáu cạnh xinh đẹp.

Vương Chiêu Mưu hạ cửa kính xe một chút, vài bông tuyết

nhanh chóng bay vào trong xe, một bông rơi xuống cổ áo của

anh, tan chảy trong nháy mắt.

"Hây, kỳ lạ, đã đầu xuân rồi, sao tuyết vẫn còn rơi." Lão Tề cũng

nhìn ra ngoài cửa sổ xe, may mắn là tuyết vừa chạm đất đã tan

chảy, trong thời gian ngắn sẽ không tích tụ lại thành băng.

Bên kia, thầy Chu đang cõng học trò cũng thở dài khi thấy tuyết

từ trên trời rơi xuống.

Thất Tinh tỉnh dậy vì lạnh, mơ màng mở mắt ra thì thấy sư phụ

mình.

"Chúng ta... bị đuổi ra ngoài?" Thất Tinh quay đầu nhìn Tường

Vân Lâu: "Con vừa nói cái gì?"

"Còn nói gì nữa." Thầy Chu gõ cái đầu chó của học trò: "Nói thật

chứ sao."

"A." Thất Tinh kêu lên một tiếng, thấy toàn thân đều không ổn

chút nào. "Sếp Vương đó, chẳng lẽ vì thế mà không thuê chúng

ta nữa?"

"Người ta là sếp lớn, lòng dạ rộng lượng, con nói nhiều như vậy

mà người ta còn ngăn cản cấp dưới đánh con đó, lo mà mừng đi

con ạ!" Thầy Chu dạy dỗ học trò. "Từ nay trở đi thì học theo

thầy, học cách dùng thuật ngữ, nếu người ta không hiểu thì cứ

nói thiên cơ bất khả lộ, hiểu không?"

"Dạ hiểu." Thất Tinh không nhịn được ợ lên một cái, nồng nặc

mùi rượu.

"Tự đi đi thằng nghiệt đồ này!" Thầy Chu bóp mũi, đầy vẻ chán

ghét bỏ đi. Thất Tinh vội chạy tới, vỗ nhẹ tuyết rơi trên mái tóc

bạc của sư phụ để lấy lòng.

xxx

Quý Liên Hoắc xuống xe, giẫm lên tuyết trắng trên mặt đất, nhìn

căn biệt thự trước mặt, lần đầu tiên bước chân có vài phần do

dự. Trong cặp sách của cậu là bài thi tháng này, thầy chủ nhiệm

yêu cầu phụ huynh ký vào bài thi, có thể viết vài câu nhận xét

ngắn gọn.

Quý Liên Hoắc đọc đi đọc lại những chỗ sai trên bài thi, mỗi lần

đọc lại là một lần thấy buồn thêm. Sao mà cậu dám đưa bài

kiểm tra này đến tay anh Chiêu Mưu?

Quý Liên Hoắc đứng trước biệt thự, do dự một lúc, thấy cây chổi

lớn trong vườn, nhìn tuyết trước biệt thự, cậu cầm chổi lên, cật

lực dọn tuyết ngoài vườn và trước biệt thự.

Tuyết bắt đầu rơi từ hôm qua, đổ ào ào xuống đến bây giờ thỉnh

thoảng vẫn còn có vài bông tuyết rơi, bầu trời mãi vẫn chưa

trong trở lại, nhiệt độ giảm mạnh, như có một đợt không khí

lạnh đi qua.

Cuối tuần Quý Liên Hoắc sẽ về, Vương Chiêu Mưu cố ý về nhà

sớm, vừa xuống xe đã thấy mặt đất sạch sẽ dưới chân. So với

mặt ngoài của những căn biệt thự khác, lối vào nhà anh sạch sẽ

đến mức quá đáng. Đủ để người ta cảm thán: "thân ai nấy lo".

Vương Chiêu Mưu vừa vào cổng đã nghe thấy tiếng quét tuyết

ngoài vườn. Tuyết ngoài vườn và trên lối đi đã được dọn sạch sẽ,

anh đi dọc theo đó, thấy được thiếu niên đang khoác cặp dọn

tuyết.

Quý Liên Hoắc mặc không quá dày, hai tay cầm chặt chổi như

cầm một thanh kiếm, cẩn thận quét qua quét lại, quét từng

mảng tuyết dính trên đường, tuyết được gom lại một đống, rồi

cậu sẽ dùng ki hốt rác dọn sang một bên. Thiếu niên làm việc

không biết mệt mỏi, tay đỏ bừng vì lạnh, các khớp dùng sức đến

nỗi trắng bệch, làn sương trắng thở ra tan biến trong không khí

lạnh giá.

Vương Chiêu Mưu lặng lẽ đứng trên con đường do Quý Liên

Hoắc dọn sạch, nhìn cậu đang dốc sức xúc tuyết chất sang một

bên.

Cuối cùng, sau khi dọn đường xong, Quý Liên Hoắc cầm theo

chổi định đi dọn tuyết trên gara, vừa bước được hai bước, ngước

lên đã nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở cuối đường.

Không biết từ khi nào những bông tuyết lại bắt đầu nhẹ nhàng

rơi xuống, xung quanh phủ đầy một màu trắng bạc. Người nọ

tựa như một vệt mực thon dài duy nhất còn sót lại giữa trời đất.

Một chiếc áo măng tô đen bên ngoài bộ vest vừa vặn màu đen,

bên trong là áo sơ mi trắng cài đến cúc áo trên cùng, cà vạt màu

xám bạc được thắt tỉ mỉ, không lệch một phân nào. Đôi mắt

tuyệt đẹp mà cặp kính gọng vàng cũng không thể che giấu

được, sống mũi thẳng thắp gác gọng kính, đôi môi sáng màu có

độ dày vừa phải, đường viền môi đi theo vòng cung khiến người

ta phải mơ tưởng. Khí chất của anh vừa tao nhã lại lạnh nhạt, dù

không làm gì cũng có cảm giác cao quý, anh chỉ lặng lẽ đứng đó,

không biết đã nhìn bao lâu.

Vào lúc phản ứng lại, Quý Liên Hoắc ném ngay cây chổi trong

tay đi, tim đập thình thịch. Anh Chiêu Mưu từng lập ba quy tắc

với cậu, không cho phép cậu làm việc nhà.

Vương Chiêu Mưu nhìn cây chổi bị thiếu niên hốt hoảng vứt sang

một bên, im lặng quay người đi về phía biệt thự, sau lưng ngay

lập tức có tiếng bước chân gấp gáp. Hệt như một chú chó con

đang lén lút nghịch tuyết, bị chủ nhân phát hiện, thấy chủ quay

người đi thì lập tức hoảng sợ đuổi theo, sợ chủ nhân tức giận bỏ

mặc mình giữa trời tuyết, không cần mình nữa.

"Anh Chiêu Mưu, xin lỗi, em sợ mấy người chị Trình đi ra bị

trượt, nên em..."

Giọng nói trong trẻo của thiếu niên hơi nghèn nghẹt, Vương

Chiêu Mưu nghiêng sang nhìn, thấy vành mắt và chóp mũi cậu

đều đỏ bừng. Suy cho cùng thì cậu có một trái tim nhân hậu.

Vương Chiêu Mưu bất đắc dĩ cười cười, tháo găng một bên tay

ra, chụp lên vành tai đỏ bừng vì lạnh của thiếu niên. Như sờ vào

một khối băng, lòng bàn tay anh lạnh buốt.

Quý Liên Hoắc sững sờ tại chỗ, cảm nhận được hơi ấm trên tai,

ấm áp như một dây leo nhanh chóng lan truyền vào tứ chi và

xương cốt trong một tích tắc. Cậu dường như cảm nhận được

những sợi dây leo nhỏ bé uyển chuyển kia từng chút một bò lên

trái tim mình, nhẹ nhàng quấn lấy trái tim đang đập mạnh, siết

chặt từng chút một, hằn lên nơi sâu nhất.

"Không sợ tai bị đóng băng." Vương Chiêu Mưu hơi hé môi, ra

nhẹ nhàng ra lệnh cho thiếu niên như cha đã ra lệnh cho anh khi

còn nhỏ. "Mau vào nhà."

Quý Liên Hoắc không nhịn được cười, ngoan ngoãn gật đầu rồi

đi theo Vương Chiêu Mưu vào biệt thự.

Chị Trình đã đợi hai người một lúc lâu rồi, thấy Quý Liên Hoắc

theo Vương Chiêu Mưu đi vào, liền bắt đầu bưng thức ăn ra, tươi

cười chào hỏi. "Hai cậu mà còn không vào thì đồ ăn sẽ nguội

mất."

Vì tuyết rơi nên Quý Đại Bảo vốn đã bắt đầu mặc quần áo mùa

xuân lại được khoác áo bông vào. Thấy chú út về, nó lập tức giơ

tay lên, như quên mất chuyện xảy ra tuần trước, đòi chú út bế.

Quý Liên Hoắc đang giúp Vương Chiêu Mưu lau tuyết tan trên

vai, không rảnh nhìn tới thằng cháu yêu tiền như mạng sống của

mình.

Khí sưởi ở Tô Thành ban đầu được cung cấp cho tới giữa tháng

3, nhưng do nhiệt độ thấp nên kéo dài thêm vài ngày. Bên ngoài

lạnh cóng và có tuyết, trong nhà thì ấm áp, vừa bước vào trong

là tuyết dính trên người tan hết.

Đế giày có nước bùn, Vương Chiêu Mưu đang định thay giày thì

thấy thiếu niên đã vội vàng thay xong giày của mình, rồi mang

một đôi dép sạch đến ngồi xổm dưới chân anh. Anh nhìn Quý

Liên Hoắc, lòng phảng phất thấy áp lực, thấy cậu nhìn chăm chú

đầy mong đợi, đành phải xỏ chân vào đôi dép cậu mang đến.

Quý Liên Hoắc cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi chân đi tất

cotton đen trước mặt, dù được bọc trong tất nhưng vẫn có thể

nhìn thấy đường nét tuyệt đẹp của đôi chân này. Anh Chiêu Mưu

chỗ nào cũng đẹp cả.

Cố chịu đựng áp lực để thay giày cho xong, Vương Chiêu Mưu

bước về phía phòng ăn, Quý Liên Hoắc vội vàng theo sau, chỉ

thấy miệng thật khô.

Quý Đại Bảo ở bên cạnh giơ tay một lúc lâu, cánh tay đã mỏi

nhừ mà không thấy chú út đến bế mình, bèn bất mãn kêu "oa

oa", thế nhưng chú út cũng chẳng thèm quay lại.

Giận thật rồi sao?

Quý Đại Bảo thấy tủi thân. Nó chịu biểu diễn chẳng phải vì cuộc

sống hạnh phúc sau này của hai chú cháu sao? Nhà Vương

Chiêu Mưu tốt thì có tốt thật, nhưng không thể ở mãi được.

Ăn tối xong, Vương Chiêu Mưu đi vào phòng làm việc, được một

lúc thì nghe thấy tiếng gõ cửa thận trọng.

Sau tiếng "vào đi", Vương Chiêu Mưu thấy Quý Liên Hoắc đang

lo lắng ôm một xấp bài thi, thấp thỏm đứng trước bàn làm việc.

"Có gì cần tôi làm sao?" Vương Chiêu Mưu nhìn bài thi trong tay

Quý Liên Hoắc, hình như là bài thi của tháng này.

"Anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc cúi đầu mím môi, đưa bài thi ra

bằng cả hai tay. "Đây là kết quả kỳ thi tháng này, thầy chủ

nhiệm nói cần phụ huynh ký tên."

Nhìn vẻ mặt thiếu niên, Vương Chiêu Mưu còn tưởng cậu thi

không ra gì, đến lúc cầm bài thi mở ra mới thấy điểm của cậu

còn nhỉnh hơn lần trước rất nhiều. Bài thi tự nhiên tổng hợp tăng

vọt đến hơn 30 điểm, chứng tỏ tháng này thiếu niên đã rất chăm

chỉ học môn Sinh vật.

Liếc nhìn Quý Liên Hoắc gục đầu xuống, Vương Chiêu Mưu lật

bài thi, nhẩm tính tổng điểm, cao hơn lần trước tới 60 điểm, nếu

anh không đặt ra mục tiêu cao tới vậy, chắc cậu sẽ vui vẻ mang

khoe bài thi với anh.

Dù vậy, Vương Chiêu Mưu cũng không hề hối hận khi đặt ra mục

tiêu cao cho thiếu niên. Yêu cầu Quý Liên Hoắc làm việc cho anh

chỉ là lời nói suông, sau năm năm nữa nhà họ Lãnh sẽ tới đón

Quý Liên Hoắc và Quý Đại Bảo, khoảng thời gian này vừa đủ cho

Quý Liên Hoắc hoàn thành chương trình trung học phổ thông và

đại học.

Vương Chiêu Mưu đặt ra mục tiêu cao như vậy, mấu chốt là để

chuẩn bị cho Quý Liên Hoắc có thể tiếp quản việc kinh doanh

của nhà họ Lãnh tốt hơn. Theo những gì anh biết ở kiếp trước,

nhà họ Lãnh đông con cháu, biết đâu chừng Quý Liên Hoắc

không phải là người thừa kế duy nhất. Bước vào nhà quyền quý

chẳng khác nào xuống biển, bây giờ để Quý Liên Hoắc học hỏi

thêm nhiều thứ, dù thế nào đi nữa cũng là một bước đi khôn

ngoan.

Vương Chiêu Mưu hồi lâu không nói chuyện, Quý Liên Hoắc bất

an ngẩng đầu, thấy ngay được anh cất bài thi của mình đi.

Là vì không muốn ký nó à?

Quý Liên Hoắc mím chặt môi, tim thắt lại khó chịu vô cùng.

Tại sao cậu không thể làm tốt hơn nữa?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play