Sau khi nghe Lâm Kiệt và Trương Phong làm chứng cho nhau,

Quý Liên Hoắc lạnh lùng nhìn lại, thấy ánh mắt thầy chủ nhiệm,

cậu đang định nói thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa văn phòng thật

mạnh.

Giáo viên bộ môn bước tới mở cửa, một người đàn ông xách cặp

tài liệu hung hãn lao vào. Ông ta lập tức tìm thấy con trai mình,

nhìn trái nhìn phải khuôn mặt Lâm Kiệt.

Mẹ Lâm Kiệt thấy chồng tới rồi thì càng kiêu ngạo hơn.

"Ông xã anh nhìn đi, con trai mình bị đánh như thế nào đây

này!"

"Đứa nào đánh?!" Cha Lâm Kiệt thấy vết thương trên mặt con

trai thì nổi giận đùng đùng.

"Còn ai nữa." Lâm Kiệt chỉ vào thiếu niên còn chưa kịp lên tiếng

bào chữa câu nào: "Cái thứ khốn kiếp đó, con trai mình vô tình

làm đổ ly nước, làm ướt người nó một chút, mà nó đánh con

mình như thế này!"

Mẹ Lâm Kiệt lại chỉ vào Trương Phong đang đứng bên cạnh:

"Thằng bé này có lòng tốt, tới can ngăn thì bị đánh gãy răng!"

"Ba mẹ mày đâu?" Cha Lâm Kiệt bước tới chỗ thiếu niên, vẻ mặt

u ám.

"Nó khắc chết ba mẹ nó rồi!" Trương Phong vội vàng lên tiếng.

Thầy chủ nhiệm trừng mắt nhìn sang, Trương Phong rụt vai lại,

trông như lùn đi cả cái đầu.

"Thảo nào, thì ra là không có ai dạy dỗ." Cha Lâm Kiệt không

thương tiếc nói: "Mày chắc phải trên mười tám tuổi rồi, có biết

hành vi của mình là gì không?"

"Là cố ý gây thương tích!" Cha Lâm Kiệt chỉ tay vào mặt Quý

Liên Hoắc: "Bây giờ tao sẽ đưa Lâm Kiệt và cậu bạn kia đi giám

định vết thương, tao sẽ truy cứu trách nhiệm hình sự, tao muốn

mày vào tù, hiểu không?"

Thầy chủ nhiệm nghe xong sững sờ, vội vàng bước tới: "Đây là

chuyện giữa trẻ con thôi mà, cố gắng đừng làm lớn chuyện,

giám định thương tích gì đó sẽ mất nhiều thời gian, tốn rất nhiều

tiền, hay là..."

"Chúng tôi không thiếu tiền, tôi còn quen biết rất nhiều người."

Cha Lâm Kiệt ngẩng cao đầu, nhìn xuống thầy chủ nhiệm: "Nhà

chúng tôi chỉ có một đứa con trai, ba đời con một, nếu nó có gặp

phải chuyện bất trắc gì, chúng tôi sẽ không tha cho cái thứ này!"

"Phụ huynh Lâm Kiệt, chuyện này nên thương lượng lại..." Thầy

chủ nhiệm cau mày.

"Không có chỗ để thương lượng! Hôm nay dù có Ngọc hoàng đại

đế xuống đây, tôi cũng quyết không đổi ý!" Cha Lâm Kiệt ôm con

trai nói: "Đi, chúng ta đi giám định thương tích."

"Còn cậu bạn này nữa." Mẹ Lâm Kiệt vẫy tay gọi Trương Phong.

Trương Phong lập tức đi theo, cười rạng rỡ như vừa trèo lên

cành cao. Mẹ Trương Phong đảo mắt, cũng đi theo.

Thầy chủ nhiệm nhìn Quý Liên Hoắc. Đám phụ huynh kia từ đầu

tới cuối đều không cho cậu cơ hội để nói. Sau khi nghe thấy cậu

là trẻ mồ côi, thì còn thẳng lưng hơn, ăn nói mạnh miệng hơn.

Trương Phong vui vẻ đi theo mẹ Lâm Kiệt, nhưng không hiểu sao

người phía trước đột nhiên dừng lại, mấy người đứng bất động.

Trương Phong bối rối thò đầu ra, liếc thấy cha Lâm Kiệt mở cửa

văn phòng, trước cửa có một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng.

Trương Phong đứng nhích sang một bên, định nhìn kỹ người đàn

ông trước cửa. Bên cạnh người nọ, vài người đàn ông lực lưỡng

mặc vest bước vào văn phòng, dùng tay đẩy đám đông đang

chắn đường để dọn đường cho anh. Không biết người này đã

đứng ngoài cửa được bao lâu, Trương Phong chợt nhận ra trước

đó không lâu hình như không có tiếng động nào trước cửa,

nhưng chẳng ai để ý.

Người đàn ông trẻ tuổi mặc bộ đồ Âu phục màu đen cắt may vừa

vặn, thong thả bước vào, phong thái tao nhã thoạt nhìn là biết

không phải người thường, đôi chân thon dài thẳng tắp, hông hẹp

eo thon, cặp kính gọng vàng trên mặt tăng thêm phần nho nhã

cho anh, đường nét khuôn mặt và dáng người còn đẹp hơn các

ngôi sao trên TV.

Vẻ quý phái ập vào mặt, Trương Phong mơ hồ cảm thấy người

này trông quen quen, nhưng lại không biết đã từng gặp ở đâu.

Hai vệ sĩ nhanh chóng chặn cửa văn phòng, thân hình cường

tráng của họ giống như hai bức tường, chỉ cần họ không nhúc

nhích thì xem ra hôm nay không ai có thể ra khỏi cửa này.

Biến cố xảy ra đột ngột, mọi người bên trong đều sửng sốt trong

giây lát.

Vương Chiêu Mưu đã đến được một lúc, nghe đại khái tình hình

liền biết chuyện này còn lâu mới giải quyết được. Thế là anh dứt

khoát gọi vệ sĩ lên, trước tiên kiểm soát tình hình, sau đó từ từ

nói về những việc khác.

"Cậu Vương, cậu đến thì được rồi, cần gì phải dẫn theo vệ sĩ."

Thầy chủ nhiệm nhấn mạnh chữ "Vương" kia, để tất cả những

người trong văn phòng nghe rõ.

"Đây là..." Cha Lâm Kiệt nhìn chằm chằm vào người trẻ tuổi

trước mặt, khi nghe lại tiếng "cậu Vương" kia thì chợt giật mình.

Vương Chiêu Mưu mỉm cười với Quý Liên Hoắc, quay người từng

bước tiến lại gần các phụ huynh và học sinh kia.

Mấy người nọ đồng loạt lùi lại, trong mắt bất giác lóe lên kiêng

kỵ.

"Tôi là người giám hộ của Quý Liên Hoắc." Vương Chiêu Mưu lấy

ra một tấm danh thiếp, kẹp giữa hai ngón tay đưa cho người vừa

la hét đòi tống Quý Liên Hoắc vào tù.

Cha Lâm Kiệt đưa tay kính cẩn nhận lấy tấm danh thiếp, nhìn

dòng chữ "Tổng giám đốc tập đoàn Vương Thị" trên đó, hơi thở

bỗng trở nên loạn nhịp.

Nhà họ Vương? Sao lại thế được? Cha Lâm Kiệt không khỏi liếc

nhìn thiếu niên đang đứng một bên, rồi lại nhìn người đàn ông

trẻ tuổi trước mặt, không thể tưởng tượng được vì sao hai người

này lại có quan hệ với nhau.

Sau khi sắp xếp lại suy nghĩ, cha Lâm Kiệt nhận lấy danh thiếp,

cố gắng mỉm cười. "Trong việc này, có lẽ là hiểu lầm gì thôi."

"Ba?" Lâm Kiệt bàng hoàng nhìn cha mình.

Mẹ Lâm Kiệt vội vàng đập con trai một cái rồi kiêng dè liếc nhìn

người trước mặt. Là người đã sống ở Tô Thành hơn ba mươi

năm thì rất khó có thể không biết về tập đoàn Vương Thị và nhà

họ Vương đằng sau nó. Dù nhà bọn họ làm ăn cũng khấm khá,

nhưng so với một gã khổng lồ như tập đoàn Vương Thị thì chẳng

khác một con kiến, người ta giẫm một cái là chết.

"Hiểu lầm?" Vương Chiêu Mưu hơi nhướng mày, nhìn sang Quý

Liên Hoắc vẫn im lặng.

Vệ sĩ nhanh nhẹn dời ghế, Vương Chiêu Mưu vững vàng ngồi

xuống, giơ tay ra hiệu Quý Liên Hoắc lại gần mình.

Thiếu niên bước nhanh tới, cúi đầu thật sâu.

"Tôi muốn nghe cậu kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra."

Vương Chiêu Mưu nhìn chiếc quần học sinh của Quý Liên Hoắc,

vết nước trên đó vẫn chưa khô hẳn.

Ánh đèn trong văn phòng hơi ngả sang màu cam, thiếu niên

đứng một mình nhìn học sinh và phụ huynh trước mặt, ánh mắt

hơi cụp xuống, vẻ lạnh lùng dữ tợn trong mắt đều bị che khuất,

cả người toát ra vẻ sạch sẽ vô hại.

"Từ sau kỳ thi đầu học kỳ, Lâm Kiệt và Trương Phong đã thường

quan sát em."

Lâm Kiệt nghe vậy sửng sốt, ngước mắt nhìn Trương Phong.

Trong mắt Trương Phong cũng đầy kinh ngạc, hắn không biết đối

phương đã sớm phát hiện ra mình như vậy.

"Em nghĩ có thể do em là học sinh mới chuyển đến, nên không

để ý lắm." Quý Liên Hoắc ngước mắt lên nhìn Vương Chiêu Mưu,

ánh mắt trong veo.

"Bình thường Trương Phong đi ngủ sớm nhưng tối qua cậu ta cứ

nhìn chằm chằm vào em. Em cảm thấy có gì đó không ổn,

nhưng dù sao cũng là bạn cùng phòng, nên em không nói gì cả."

Trương Phong đực người ra, vô thức nhìn sang Lâm Kiệt như cầu

cứu.

"Đến chiều nay, vừa tan lớp thể dục, em khát quá nên quay về

ký túc xá uống nước. Em đang đọc đề thì cần dùng trong giờ tự

học buổi tối, hai người Lâm Kiệt và Trương Phong bỗng nhiên

chạy xộc vào ký túc xá, Lâm Kiệt giả vờ mở cửa sổ, cố tình hất

đổ nước nóng của em, xối hết lên chân."

Quý Liên Hoắc đứng trước mặt Vương Chiêu Mưu, kéo ống quần

rộng của chiếc quần đi học lên, kéo đến tận đùi, ở đó có một

mảng đỏ rực, vài chỗ còn có vết phồng rộp.

Vương Chiêu Mưu nhìn vết thương trên chân cậu, nụ cười nhàn

nhạt trên môi biến mất, anh ngước mắt nhìn cậu học sinh mặt

mũi bầm tím phía đối diện.

"Em vô thức cởi quần ra, chạy sang phòng nước lấy nước lạnh

rửa chỗ phỏng, nhưng rồi em chợt nhận ra Lâm Kiệt cố tình đổ

nước nóng vào mình, mục đích chắc chắn không đơn giản." Quý

Liên Hoắc thả ống quần xuống, môi trắng bệch. "Lúc về ký túc

xá thì em thấy cửa khóa từ bên trong, nhớ ra mình có đồ quý

giá, nên trong lúc cấp bách em đã đá tung cửa ra, thấy Lâm Kiệt

đang cầm điện thoại di động của mình."

"Em muốn vào lấy điện thoại nhưng Lâm Kiệt không đưa, còn

bảo Trương Phong ngăn cản, em hết cách, đành phải giằng ra

khỏi Trương Phong, yêu cầu Lâm Kiệt trả lại điện thoại." Quý

Liên Hoắc cụp mắt trước Vương Chiêu Mưu, giọng điệu đẩy tủi

thân không giấu được.

Lâm Kiệt đứng đó mà không tin nổi, hắn chưa bao giờ nghĩ tới

Quý Liên Hoắc sẽ miêu tả sự việc như vậy.

"Chúng em không có trộm điện thoại di động của nó!" Lâm Kiệt

tức giận nói: "Rõ ràng là lấy..."

Lâm Kiệt chưa kịp nói xong thì chợt nhận ra điều gì đó, sững sờ

tại chỗ.

"Được lắm." Thầy chủ nhiệm cuối cùng đã hiểu: "Hai người các

em lên kế hoạch từ trước, làm Quý Liên Hoắc bị phỏng, thừa lúc

người ta ra ngoài thì lấy đồ phải không!"

Mẹ Lâm Kiệt nghe vậy cũng sửng sốt nhìn con trai. "Tiểu Kiệt,

nhà mình có bao giờ để con phải thiếu ăn thiếu mặc đâu, mua

cho con toàn là thứ tốt nhất, sao con còn trộm đồ của người

khác!"

Lâm Kiệt nghiến răng nhìn Quý Liên Hoắc, dứt khoát liều mạng

nói: "Con không lấy điện thoại di động của nó, con chỉ lấy cuốn

sổ, con chỉ muốn xem trong cuốn sổ đó có gì, con..."

Lâm Kiệt còn chưa nói xong một tiếng "chát" đã vang lên, mặt

đau rát. Lâm Kiệt che mặt, ngơ ngác nhìn cha mình.

"Ba nhớ ra rồi." Cha Lâm Kiệt xanh cả mặt: "Mấy ngày trước con

đòi mua điện thoại di động màn hình màu, ba nói con chờ thêm.

Ba không mua cho con, nên con đi trộm của người khác phải

không!"

"Không phải!" Lâm Kiệt ôm mặt nhìn sang Trương Phong:

"Trương Phong, cậu nói đi!"

Trương Phong do dự một chút, đang định nói gì đó thì bị mẹ

mình kéo áo. Trương Phong nhìn người ngồi cạnh Quý Liên

Hoắc, rồi nhìn vệ sĩ đứng trong văn phòng, ai có đầu óc cũng có

thể nhận ra, nhà Lâm Kiệt chắc chắn không bằng được sếp

Vương này.

"Thật ra... con cũng không biết." Trương Phong chột dạ sửa lời

khai, giờ đây dù là sổ tay hay điện thoại di động cũng không còn

quan trọng nữa, quan trọng là phải bảo vệ chính mình.

"Trương Phong!" Lâm Kiệt tức đỏ cả mắt.

"Nếu đã là như vậy..."Vương Chiêu Mưu mỉm cười với cha Lâm

Kiệt: "Con trai của ông hẳn là đã trưởng thành rồi, nó có biết

hành vi của mình là gì không?"

Cha Lâm Kiệt mặt tái mét, nhìn con trai, lòng bàn tay khẽ run

lên.

"Vương Thị có đội ngũ luật sư chuyên nghiệp, xử lý việc này sẽ

không có vấn đề gì." Nụ cười của Vương Chiêu Mưu không thay

đổi: "Tôi muốn cậu ta phải chịu trách nhiệm hình sự, vào tù một

thời gian, thế nào?"

"Đây, đây là chuyện giữa bọn trẻ con thôi..." Mẹ Lâm Kiệt run

rẩy nói: "Chúng tôi sẵn sàng bồi thường, có thể làm bất cứ điều

gì!"

Vương Chiêu Mưu cười: "Quý vị không thiếu tiền, tôi cũng không

thiếu tiền, người mà tôi quen biết, chắc là nhiều hơn quý vị một

ít. Nhà quý vị ba đời con một, Quý Liên Hoắc cũng là đứa trẻ tôi

đặt kỳ vọng, nhất định phải có người đứng cho nó một lời giải

thích."

Vương Chiêu Mưu nhìn sang Trương Phong bên cạnh.

"Cậu chắc cũng tính là... tòng phạm nhỉ?"

"Không phải, không phải đâu!" Trương Phong xua tay lia lịa: "Tôi

thật sự chỉ can ngăn thôi!"

Nhìn nụ cười nửa miệng của Vương Chiêu Mưu, Trương Phong

phản ứng ngay.

"Đúng vậy, tôi nhớ ra rồi, lúc đó Lâm Kiệt muốn giật điện thoại

của Quý Liên Hoắc, trước đó nó ghen tị vì Quý Liên Hoắc học

giỏi, ghen tị vì Quý Liên Hoắc có điện thoại di động màn hình

màu!" Trương Phong nửa đường trở mặt: "Nếu cảnh sát hỏi, tôi

có thể làm chứng!"

Lâm Kiệt nhìn chằm chằm vào kẻ gió chiều nào che chiều ấy kia,

ước gì có thể đập chết nó.

"Cứ tạm quyết định như vậy đi?" Vương Chiêu Mưu đứng dậy,

khoác vai Quý Liên Hoắc: "Tôi còn phải đưa người đi khám vết

thương."

"Cầu xin cậu, đừng làm vậy!" Mẹ Lâm Kiệt lập tức bật khóc:

"Lâm Kiệt là một đứa bé ngoan, sắp thi đại học rồi, nếu lúc này

xảy ra chuyện gì, cuộc đời nó sẽ bị hủy hoại!"

"Không có chỗ để thương lượng." Vương Chiêu Mưu vẻ mặt thản

nhiên, lặp lại nguyên văn lời của đối phương.

"Phải rồi." Vương Chiêu Mưu nhìn lại cha Lâm Kiệt: "Tôi vẫn khá

là tò mò, nhà quý vị có bao nhiêu tiền, quen biết bao nhiêu

người."

Một lời nhẹ như lông hồng, lại có thể đè nặng lên trái tim của

cha Lâm Kiệt, khiến ông ta không nói nên lời.

Lâm Kiệt hoảng hốt nhìn người đàn ông kia, chợt nhận ra Quý

Liên Hoắc bên cạnh hình như đang nhìn chằm chằm vào thứ gì

đó. Theo ánh mắt của cậu, Lâm Kiệt nhìn thấy bàn tay đặt trên

vai Quý Liên Hoắc.

Lâm Kiệt chợt nhận ra điều gì đó, vội lấy tấm danh thiếp từ tay

cha mình, thấy được ba chữ lớn trên đó: Vương Chiêu Mưu.

Anh Chiêu Mưu.

Chiêu Chiêu.

Lâm Kiệt lập tức hiểu ra, nhìn theo bóng lưng người đàn ông,

hét toáng lên.

"Vương Chiêu Mưu, anh có biết Quý Liên Hoắc viết gì trong cuốn

sổ đó không!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play