Sổ ghi nợ

Đứa bé này nói chuyện khá trôi chảy.

Tôn Lợi Lợi lấy ra sách tranh đã chuẩn bị từ trước, bắt đầu chính

thức dạy Quý Đại Bảo học nói.

"Đây là mẹ." Tôn Lợi Lợi mở trang đầu tiên của sách tranh, trong

đó vẽ một người phụ nữ dịu dàng.

"Me me." Quý Đại Bảo giữ nụ cười giả tạo.

"Ba." Tôn Lợi Lợi lật sang trang.

Quý Đại Bảo im lặng một lúc, suy nghĩ nên chơi khăm "Chuyên

gia gỡ bi" này thì hơn, hay cứu lấy bi của chính mình quan trọng

hơn.

Tất nhiên bi quan trọng hơn.

"Pa pa." Quý Đại Bảo nuốt giận mở miệng.

"Người đẹp." Tôn Lợi Lợi chỉ vào mình, trong mắt tràn đầy mong

đợi.

Khóe miệng Quý Đại Bảo giật giật. Đúng là cái đồ được đằng

chân lân đằng đầu, rất là quá đáng!

"Hay là lần sau cô mang theo dao mổ cho con xem nhé?" Tôn

Lợi Lợi đã bước vào trạng thái dạy học, cúi đầu nhìn thằng nhóc

con với nụ cười rạng rỡ.

"Ngừ đẹt!" Quý Đại Bảo dứt khoát lên tiếng.

Cô Tôn hài lòng gật đầu, tiếp tục lật qua cuốn sách tranh, chỉ

mất một ngày để làm cho Quý Đại Bảo đọc hết từ vựng trong

đó. Mình quả nhiên là một thiên tài!

Tôn Lợi Lợi nhấp một ngụm nước do chị Trình mang lên, rồi

đứng dậy vỗ vỗ Quý Đại Bảo ngoan ngoãn.

"Cô đi vệ sinh đã, con tiếp tục xem sách tranh, ngoan ngoãn

ngồi đây, tự mình học từ từ."

Quý Đại Bảo ngước mắt nhìn người phụ nữ, gật đầu nghiêm túc.

Nữ ma đầu, nhanh đi đi, làm ơn đó!

Tôn Lợi Lợi vừa ngâm nga vừa vào nhà vệ sinh, nghĩ rằng công

việc này quả đúng là kiếm được nhiều tiền lại không mệt mỏi,

vừa rửa tay đi ra xong thì nghe thấy tiếng động từ dưới lầu.

"Cậu chủ về rồi."

Tôn Lợi Lợi cúi đầu nhìn, thấy người nọ không ai khác chính là

tổng giám đốc tập đoàn Vương Thị phỏng vấn mình hôm đó! Cô

kích động đi xuống lầu, cảm thấy vô cùng biết ơn người đàn ông

trước mặt.

"Cảm ơn sếp đã cho tôi cơ hội này!" Nam giáo viên mẫu giáo

đang cạnh tranh với cô lúc đó nói về việc dạy dỗ trẻ em trôi chảy

biết bao nhiêu, vốn tưởng rằng không có hy vọng, nhưng ai biết

rằng ngày hôm sau cô lại nhận được điện thoại!

"Cô xứng đáng được như vậy." Vương Chiêu Mưu cười nhẹ

nhàng, đi phía trước, bước lên cầu thang. "Việc học của Đại Bảo

hôm nay thế nào?"

"Đứa trẻ ban đầu không thông minh lắm, nhưng khả năng ngôn

ngữ của nó vẫn tương đối khá tốt." Tôn Lợi Lợi sờ sờ chóp mũi

ngượng ngùng: "Như anh đã biết, tôi từng là bác sĩ thú y, có thể

không chuyên nghiệp lắm trong việc dạy dỗ trẻ em, nhưng tôi có

thể học được!"

"Khả năng ngôn ngữ khá tốt?" Vương Chiêu Mưu nắm được

trọng điểm trong lời nói của đối phương, bèn dừng bước, quay

đầu nhìn lại.

"Phải đấy!" Tôn Lợi Lợi cảm thấy vừa giành được thành tựu rất

lớn: "Tôi đã dạy Quý Đại Bảo rất nhiều từ vựng!"

"Tôi muốn nghe thử." Vương Chiêu Mưu vẫn mỉm cười, đẩy mở

phòng hoạt động đặc biệt dành riêng cho Quý Đại Bảo.

Sau khi Tôn Lợi Lợi đi rồi, Quý Đại Bảo vẫn ngồi đó, cúi đầu giận

dữ lật sách tranh. Còn lâu nó mới muốn xem đồ của một đứa trẻ

hai tuổi. Đây chính xác là một sự xúc phạm đến trí thông minh

của nó!

Nhưng khi nghĩ đến bàn tay cầm dao mổ của nữ ma đầu kia,

Quý Đại Bảo héo ngay lập tức. Bởi vì đó đúng là điểm yếu lớn

nhất. Nó cúi đầu, vẻ mặt chán nản pha lẫn không cam lòng.

Một cơn gió từ ngoài thổi vào, thổi tung cánh cửa sổ Tôn Lợi Lợi

đã hé mở trước đó. Gió lạnh bên ngoài ập vào ngay, Quý Đại

Bảo hắt hơi một cái, cảm thấy ớn lạnh. Hiện tại nó chỉ đang mặc

một bộ áo liền quần bằng bông, nếu cứ thế này chắc chắn sẽ bị

cảm lạnh!

Quý Đại Bảo bỏ sách tranh xuống, bò về phía cửa phòng. Nó vừa

bò tới cửa, chưa kịp vịn lấy thứ gì để đứng dậy với lên tay nắm

cửa, thì đột nhiên cửa bị đẩy mở ra, một đôi chân dài mặc quần

tây phẳng phiu xuất hiện trước mặt.

Quý Đại Bảo ngước mắt lên thấy Vương Chiêu Mưu, cùng với nữ

ma đầu gỡ bi phía sau anh. Tôi không cố ý bò loanh quanh đâu!

Nó ngây thơ vô tội nhìn hai người trước mặt, giải thích bằng chất

giọng trẻ con.

"Lạnh lạnh."

Chưa kịp nói xong, Quý Đại Bảo đã nhìn thấy một chiếc giày da

đen của người đàn ông trước mặt hơi lùi lại, gót chân hơi nhấc

lên, nhìn thế nào cũng giống như phản xạ có điều kiện muốn đá

về phía trước.

Quý Đại Bảo vô thức bò sang một bên, nhìn người đàn ông trước

mặt với ánh mắt ngờ nghệch. Chú Vương, chú nhìn cho rõ, con

là Đại Bảo yêu dấu của chú!

"Ôi chao, cửa sổ mở rồi." Tôn Lợi Lợi thấy ngay cửa sổ bị gió thổi

tung, vội sải bước đi đóng lại, mỉm cười quay đầu lại.

"Lúc đi tôi quên không đóng lại, thảo nào Đại Bảo kêu lạnh."

Vương Chiêu Mưu cố gắng kiềm chế mình lắm, mới không đá

thẳng ra. Kể từ khi đọc đoạn "Trời lạnh rồi cho Vương Thị phá

sản thôi" trong tiểu thuyết, anh đã vô thức trở nên rất nhạy cảm

với từ "lạnh".

Vừa rồi Quý Đại Bảo còn lặp từ nữa chứ.

Hai cái "lạnh".

Lạnh càng thêm lạnh.

Vương Chiêu Mưu cúi đầu nhìn Quý Đại Bảo trước mặt bằng ánh

mắt âm u. Chẳng lẽ hắn thật sự vô ý sao? Hoặc có thể hắn đã

phát hiện ra điều gì đó, nó chỉ đang thăm dò anh, xem thử anh

có giống hắn không.

Quý Đại Bảo nhìn người đàn ông trước mặt, cho rằng chính sự

xuất hiện đột ngột của mình đã khiến Vương Chiêu Mưu sợ hãi.

Đây là người bảo kê quý giá nhất của nó và chú út hiện nay!

Quý Đại Bảo cố gắng bò tới, vịn hai chân Vương Chiêu Mưu để

đứng dậy rồi chớp đôi mắt trong sáng, ôm lấy đôi chân dài trước

mặt.

"Pa pa ~"

Đối mặt với đôi mắt đen láy của Quý Đại Bảo, Vương Chiêu Mưu

khựng lại. Nhớ lại đủ mọi loại hành vi thiểu năng trí tuệ, đủ mọi

kiểu tỏ tình quê mùa, cùng với những trò làm cho người ta phải

xấu hổ tới tận đáy lòng của tổng giám đốc Lãnh trong cuốn

sách. Tất cả các dấu hiệu cho thấy anh không nên đánh giá quá

cao chỉ số IQ của hắn.

Thấy Vương Chiêu Mưu không đáp lại mình, Quý Đại Bảo đảo

mắt, ngập ngừng gọi.

"Me me?"

Vương Chiêu Mưu cúi người xuống bịt miệng thằng ranh con lại.

Không biết nói, thì đừng nói.

×××

"Quan sát Quý Liên Hoắc được một ngày, em thấy nó chưa bao

giờ rời xa cuốn sổ đó." Trương Phong chán nản nói với Lâm Kiệt

trong căng tin: "Chúng ta không có cơ hội để xem thử là gì."

Lâm Kiệt dùng đũa quấy lung tung đồ ăn trước mặt, ngước mắt

nhìn Trương Phong, ánh mắt hết sức tập trung. "Càng là như

vậy, càng chứng tỏ cuốn sổ đó rất quan trọng!"

"Cuốn sổ đó có thể có cái gì?" Lòng tò mò của Trương Phong

cũng bị khơi dậy.

"Dù là gì đi nữa, chắc chắn là thứ quan trọng đối với nó." Lâm

Kiệt thầm nghĩ một lát: "Cho dù nội dung trong cuốn sổ đó

không có ích lợi gì cho chúng ta, nhưng có thể kéo Quý Liên

Hoắc xuống cũng không tệ. Nhìn dáng vẻ thường ngày của Quý

Liên Hoắc đi, thanh cao đúng không, La Ngũ Nhất mấy lần tỏ ý

làm thân với nó, mà nó cũng phớt lờ. Cậu nói gia cảnh nó nghèo

khó, nhưng học tập thì khá đấy, nhưng cũng không có tư cách

vênh mặt đâu."

"Đúng, nó còn có điện thoại di động màn hình màu." Trương

Phong ghen tỵ: "Anh Lâm, điều kiện gia đình anh tốt như vậy mà

anh còn không có."

Sắc mặt Lâm Kiệt tối sầm, nhớ tới có hôm mình ra khỏi giường,

nhìn thấy Quý Liên Hoắc đang cầm điện thoại trông có vẻ rất vui

sướng, càng nghĩ càng thấy ngứa mắt.

"Chiều nay sẽ có kiểm tra thể chất." Lâm Kiệt nhìn Trương

Phong: "Để xem chúng ta có tìm được cơ hội không."

Tiết thứ ba buổi chiều là tiết thể dục, còn có bài kiểm tra thể

chất, cũng may là thời tiết tốt, nhiều học sinh cởi bỏ quần áo

bông bên trong đồng phục học sinh, thân thể trở nên nhẹ nhàng

hơn rất nhiều.

La Ngũ Nhất đi theo Quý Liên Hoắc, buồn bã nhìn đường vạch

xuất phát nhảy xa trước mặt, thở dài hết lần này đến lần khác.

"Không sao đâu." Có người an ủi La Ngũ Nhất.

"Cho dù điểm kiểm tra thể chất của cậu không tốt lắm, giáo viên

thể dục sẽ khoan dung cho cậu thôi, tóm lại là sẽ không ảnh

hưởng đến kỳ thi tuyển sinh đại học."

"Mong là thế." La Ngũ Nhất thở dài, quay đầu lại thì thấy sắp

đến lượt Quý Liên Hoắc đứng trước mình rồi.

"Hê, Liên Hoắc huynh, lấy đồ trong túi cậu ra hết đi, tôi cầm cho,

lát nữa đến lượt tôi nhảy thì cậu cầm cho tôi."

"Không cần." Quý Liên Hoắc không buồn quay đầu lại.

"Hả?" La Ngũ Nhất cau mày, cúi đầu xuống thì thấy trong túi

quần đi học của Quý Liên Hoắc có dấu vết của thứ gì đó, trông

như một cuốn sổ. "Đến lúc nhảy mà rơi ra ngoài, cậu đừng trách

người khác."

Quý Liên Hoắc không trả lời, giáo viên thể dục bên cạnh đã gọi

tên cậu.

La Ngũ Nhất nhìn theol Quý Liên Hoắc đang bước tới trước,

đứng vào vạch xuất phát, lấy trong túi quần ra một cuốn sổ nhỏ

cũ kỹ, cắn vào mép sổ, nhìn chăm chú vào vạch đo trước mặt

với đôi mắt đen, bắt đầu làm động tác chuẩn bị.

Giáo viên thể dục hô lên "nhảy", thiếu niên bất ngờ bật lên, cơ

thể tràn đầy sức bùng nổ như một con báo săn dẻo dai nhẹ

nhàng, lao lên không trung, tiếp đất vững vàng.

"Hai mét tám." Giáo viên thể dục nhìn một cái rồi nói: "Làm lại

lần nữa."

Quý Liên Hoắc ngậm cuốn sổ trong miệng quay lại, đôi mắt đen

láy lướt qua các bạn cùng lớp đang xếp hàng phía sau. La Ngũ

Nhất và những người khác vô thức lùi lại vài bước, để cho cậu có

đủ không gian.

Quá trình được lặp lại một lần nữa, chỉ có điều lần này khoảng

cách vung tay của Quý Liên Hoắc rộng hơn, giáo viên hô lên

"nhảy", Quý Liên Hoắc lại nhảy ra, giáo viên thể dục nhìn xuống.

"Hai mét chín."

"Oa..." Những học sinh đã nhảy xong lẫn người đang xếp hàng

chờ đợi đều phải cảm thán.

Quý Liên Hoắc nhảy xong thì bước sang một bên, cẩn thận lau

bìa sổ ghi nợ, rồi nhét nó vào túi quần đồng phục học sinh.

Lâm Kiệt và Trương Phong vẫn đang quan sát tình hình, quay

sang nhìn nhau, đều phát hiện được sự khó hiểu và câm nín

trong mắt nhau. Còn không cho người khác cầm?

Sau phần thi nhảy xa đứng, tiếp theo là chạy nước rút 100 mét

và chạy cự ly dài 1.000 mét. Trương Phong và Lâm Kiệt chạy hết

sức cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng của Quý Liên Hoắc đang dẫn

đầu ở tít đằng xa. Khi hai bài kiểm tra kếtg thúc, đến giờ tan học

rồi, cả hai đều không có cơ hội chạm vào cuốn sổ.

"Đúng, đúng là mẹ nó..." Trương Phong chạy nhanh quá, giờ

không nói nên lời, hai chân run rẩy liên tục.

"Nó về ký túc xá." Lâm Kiệt cũng chạy tới nỗi mặt đỏ bừng, mồ

hôi đầm đìa: "Đi theo nó."

Lâm Kiệt và Trương Phong đi theo Quý Liên Hoắc, thấy cậu lau

mồ hôi, rót một ly nước trong bình thủy đặt lên bàn cạnh

giường, ngồi ở mép giường đợi nước nguội, trong lúc đó còn tìm

mấy cuốn sách bài tập mới toanh, có vẻ như chuẩn bị cho giờ tự

học buổi tối.

Trương Phong chưa kịp phản ứng thì thấy Lâm Kiệt bước tới như

muốn mở cửa sổ ký túc xá. Khi đến gần Quý Liên Hoắc, hắn bất

ngờ giơ tay hất đổ nước nóng mà cậu vừa rót. Nước nóng bất

chợt đổ ụp vào chân Quý Liên Hoắc. Trương Phong còn nhìn hơi

nóng tỏa ra từ chân cậu.

"Xin lỗi xin lỗi!" Lâm Kiệt vẻ mặt hoảng hốt: "Tôi không cố ý!"

Nếu bị thương vào thời điểm này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến

kỳ thi sau này. Quý Liên Hoắc không kịp nhìn thủ phạm, vội vàng

cởi quần đi học ra, để chân trần đi về phía phòng nước, liên tục

dội nước lạnh lên chỗ bỏng.

Thấy Quý Liên Hoắc đi ra, vẻ mặt thất thố của Lâm Kiệt biến

mất. Hắn bảo Trương Phong đóng cửa ký túc xá, còn mình thì đi

lấy cuốn sổ nhỏ trong quần của Quý Liên Hoắc ra. Lúc đầu trong

sổ chỉ có từ vựng tiếng Anh, Lâm Kiệt tỏ ra bối rối, nhưng càng

lật tiếp, vẻ mặt của hắn càng trở nên lạ lùng.

"Anh Lâm, trên đó có gì?" Trương Phong khóa cửa ký túc xá, vừa

định bước tới nhìn xem thì nghe thấy một tiếng động lớn từ cửa,

ván cửa đột nhiên bị đá tung ra.

Quý Liên Hoắc sầm mặt đứng ở cửa, nhìn thấy ngay cuốn sổ ghi

nợ trong tay Lâm Kiệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play