Chuyên cơ hạ cánh êm ái xuống sân bay, Vương Chiêu Vân lòng

hơi bất an nhìn cảnh vật bên ngoài qua cửa sổ.

Đã hơn mười năm trôi qua kể từ khi Vương Chiêu Vân rời xa

nước Hoa, phong cảnh ở Tô Thành đã thay đổi rất nhiều, vợ con

hắn thì chưa từng đến nước Hoa, đang ngồi trong xe tò mò nhìn

ra ngoài. Chiếc xe đã chạy qua tập đoàn Vương Thị từ xa, Vương

Chiêu Vân đặt ngón tay lên cửa sổ xe, nhìn tòa nhà của Vương

Thị phía xa, trong mắt ẩn chứa nỗi nhớ nhung pha lẫn hoảng

hốt.

Quý Liên Hoắc đã sắp xếp cho gia đình một ngôi nhà. Đó là một

căn biệt thự đã đầy đủ nội thất, có hai chiếc xe đậu trong gara

của biệt thự, một chiếc SUV màu đen và một chiếc siêu xe màu

đỏ. Winnie sờ chiếc xe với vẻ ngạc nhiên, nhìn chồng mình với

ánh mắt không tin nổi. Cô con gái nhỏ được cha dẫn vào mở

phòng riêng của mình. Nhìn thấy chiếc giường công chúa vừa lớn

vừa đẹp, tủ quần áo màu hồng, cửa sổ treo rèm voan, và thú

nhồi bông chất đầy trong góc phòng, cô bé vui sướng chạy tới,

sờ đầu con búp bê nhồi bông.

Thấy vợ và con gái vui vẻ, Vương Chiêu Vân thở phào nhẹ nhõm,

lấy điện thoại di động ra, hồi hộp xem giờ. Sắp đến giờ gặp anh

ba rồi, không biết anh ba có còn giận nữa không.

×××

Sau khi tan làm, Vương Chiêu Mưu như thường lệ đến gần chiếc

xe đậu trước công ty, vừa mở cửa, một bàn tay từ bên trong thò

ra, kéo anh vào trong. Vương Chiêu Mưu còn chưa kịp ngồi vững

đã nhìn thấy ánh mắt tươi cười của Quý Liên Hoắc.

"Chiêu Chiêu, có nhớ em không?"

"Em về nhanh quá, tôi còn chưa kịp nhớ." Vương Chiêu Mưu

cười, không quên đóng cửa xe, hôn lên môi y.

"Lúc ra ngoài, em nhớ anh nhiều lắm." Quý Liên Hoắc hạ giọng,

nắm tay Vương Chiêu Mưu, dịu dàng hôn lên má anh. "Lẽ ra em

có thể về sớm hơn, nhưng em muốn chuẩn bị quà cho anh nên

đã hoãn lại một ngày."

Lòng bàn tay của Quý Liên Hoắc ấm áp, khô ráo, hơi thô ráp,

nắm lấy đầu ngón tay hơi lạnh của Vương Chiêu Mưu, dần dần

sưởi ấm chúng.

"Quà gì thế?" Vương Chiêu Mưu nghĩ đến món quà lần trước, rồi

nhìn thử hướng chiếc xe đang đi, là hướng về trang viên chứ

không phải đến một nơi kỳ quặc nào đó.

"Quà mua một tặng hai." Quý Liên Hoắc cố tình vòng vo, kéo tay

kia của Vương Chiêu Mưu, nắm lấy sưởi ấm.

Quý Liên Hoắc không nói rõ, vậy có nghĩa là Vương Chiêu Mưu

phải đích thân mở món quà này.

Xe dừng trong trang viên, Vương Chiêu Mưu cùng Quý Liên Hoắc

xuống xe, thấy nhiều cây bụi ở trang viên được bọc bằng vải

chống thấm nước mờ đục. Chưa vào đến biệt thự, anh đã nghe

thấy tiếng cười của trẻ con. Anh kinh ngạc nhìn Quý Liên Hoắc.

Quý Liên Hoắc mỉm cười, nắm tay Vương Chiêu Mưu đi vào nhà.

Một người đàn ông quay lưng lại với Vương Chiêu Mưu đang chơi

trò đại bàng bắt gà con với hai mẹ con, người phụ nữ tóc vàng

đứng phía trước, vừa cười vừa nhìn người đàn ông đó, phía sau

người phụ nữ là một bé gái lai tóc nâu, đang túm lấy gấu áo của

mẹ giả làm gà con, lén thò đầu ra cười nhạo "đại bàng".

Khi thấy Vương Chiêu Mưu và Quý Liên Hoắc bước vào, cô bé

ngừng cười, rụt rè trốn sau lưng mẹ, tò mò nhìn hai người.

Người đàn ông nhìn con gái mình, ngay lập tức nhận ra điều gì

đó, hắn đứng thẳng dậy, từ từ quay lại.

Vương Chiêu Mưu đứng đó, sững sờ nhìn khuôn mặt quen thuộc

trước mặt.

Vương Chiêu Vân nhìn thấy Vương Chiêu Mưu, mắt lập tức đỏ

lên, hắn cúi đầu rồi lại ngẩng đầu lên, lấy mu bàn tay lau nước

mắt.

"Anh ba." Giọng nói của Vương Chiêu Vân run rẩy, như một đứa

trẻ đã làm điều gì sai trái, cảm thấy tội lỗi lại không thể diễn đạt

được.

Khóe mắt Vương Chiêu Mưu đỏ lên, nhìn chằm chằm vào người

thân duy nhất còn lại của nhà họ Vương.

Vương Chiêu Mưu đã tìm kiếm Vương Chiêu Vân trong một thời

gian rất dài, sử dụng nhiều mối quan hệ, thậm chí thuê cả vài

thám tử tư, bao nhiêu người trở về tay không, cũng có người

khuyên anh chuẩn bị tinh thần, dù sao khi Vương Chiêu Vân ra

đi cũng là lúc đang phải chịu quá nhiều chỉ trích và chế giễu.

Phải mất rất nhiều công sức mới tìm được một người đã trưởng

thành từng hạ quyết tâm ra đi, Quý Liên Hoắc hẳn đã mất rất

nhiều thời gian để chuẩn bị món quà này. Vương Chiêu Mưu liếc

nhìn Quý Liên Hoắc đang chống gậy đứng bên cạnh mình. Quý

Liên Hoắc mỉm cười, yên lặng nhìn anh.

"Anh ba, em xin lỗi." Vương Chiêu Vân buồn bã lau nước mắt:

"Lúc đó em không nên giận dỗi bỏ đi, để một mình anh, phải

gánh vác nhiều như vậy."

Vương Chiêu Mưu nhìn người đàn ông trước mặt, trong đầu anh

hiện ra hình ảnh đứa bé trai đang lau nước mũi, khóc lóc nức nở

chỉ tay vào đám trẻ lớn hơn gần đó: "Anh, chúng nó ăn hiếp em,

chúng nó nói em ngốc."

Vương Chiêu Mưu bước tới ôm chặt Vương Chiêu Vân, nước mắt

rưng rưng.

"Không sao."

"Về là tốt rồi."

"Anh, em xin lỗi." Vương Chiêu Vân cuối cùng không kìm được

nước mắt mà khóc: "Em không ngờ, nhà họ Vương lại xảy ra

nhiều chuyện như vậy, còn ba mẹ, chị hai..."

Vương Chiêu Vân khóc không thành tiếng, đến giờ hắn vẫn

không muốn tin, người mẹ luôn tỏ vẻ bất đắc dĩ nhưng vẫn yêu

thương mình lại qua đời, người cha nghiêm khắc cổ hủ cũng cứ

thế được chôn xuống đất, chị hai ngày nào cũng kêu la không

muốn lấy chồng đã ra đi như thế, thậm chí còn không kịp nói lời

cuối với hắn. Vương Chiêu Vân ôm chặt lấy anh trai, òa lên khóc

thảm thiết.

Vương Chiêu Mưu nghe tiếng khóc bên tai, thấy bé gái tò mò

nhìn mình thì cố gắng không rơi lệ. Anh đã rơi nước mắt vì họ

trong vô số đêm dài, khi mặt trời mọc, anh vẫn phải đối mặt với

thực tế. Nước mắt chẳng có tác dụng gì, chúng chỉ tượng trưng

cho sự yếu đuối, sài lang hổ báo trong rừng rậm sẽ không thông

cảm, cũng chẳng giảm tốc độ ăn thịt vì những giọt nước mắt.

Người đã mất đi rồi, người sống vẫn tiếp tục sống, thế giới này

chẳng có thời gian cho người lớn đau buồn.

Vương Chiêu Mưu vỗ nhẹ lưng Vương Chiêu Vân, nhắm mắt lại

lắng nghe tiếng khóc nghẹn ngào phát ra từ lồng ngực em trai.

Bé gái thoát khỏi tay mẹ mình, chạy về phía cha, ngước nhìn cha

mình rồi bắt chước Vương Chiêu Mưu, vỗ vào chân cha. Vương

Chiêu Vân cảm nhận được động tĩnh dưới chân mình, cúi đầu

nhìn thì thấy đó là con gái cưng của mình đang nhìn mình với vẻ

lo lắng.

Vương Chiêu Vân quay đầu lại, người giúp việc bên cạnh thấy

vậy liền vội vàng đưa cho hắn một tờ khăn giấy, Vương Chiêu

Vân cảm ơn, cầm lấy khăn giấy, nhanh chóng lau nước mắt nước

mũi, không muốn con gái nhìn thấy mình trong bộ dạng này.

"Anh ba." Vương Chiêu Vân khóc đỏ cả mặt, bế con gái nhỏ lên

đưa cho Vương Chiêu Mưu xem. "Đây là con gái em Vicky, tên

tiếng Trung là Vương Tư Giai."

"Chào con, Vicky." Vương Chiêu Mưu đuôi mắt vẫn còn đỏ hoe,

mỉm cười nhìn cô bé.

"Chào bác ~" Bé gái ngoan ngoãn chào, đôi mắt to sáng và làn

da trắng trẻo mịn màng được thừa hưởng từ cha mẹ.

"Đây là vợ em." Vương Chiêu Vân kéo người phụ nữ tóc vàng lại:

"Winnie."

"Chào cô, Winnie." Vương Chiêu Mưu vội vàng dùng ngón tay cái

lau khóe mắt, nở nụ cười: "Cảm ơn cô đã không ngại đi quãng

đường xa đến thế."

"Không xa." Winnie đã học tiếng Trung từ Vương Chiêu Vân

trong nhiều năm qua, còn thường xuyên thể hiện trước mặt

đồng nghiệp.

"Chúng em sau này sẽ định cư ở đây." Winnie nhìn chồng, mắt

sáng long lanh: "Nơi này rất tốt, em rất hài lòng."

"Định cư ở đây được thì tốt." Vương Chiêu Mưu quay đầu, tươi

cười nhìn thoáng qua Quý Liên Hoắc: "Nếu có gì không quen,

hoặc cần gì thì cứ nói với anh."

"Cảm ơn anh." Winnie nghiêm túc nhìn Vương Chiêu Mưu.

"Cảm ơn bác." Bé gái có trình độ tiếng Trung còn nhỉnh hơn mẹ

một chút, rất lanh lợi lên tiếng cảm ơn.

Tối hôm đó, Vương Chiêu Mưu và Quý Liên Hoắc dùng cơm tối

với gia đình Vương Chiêu Vân. Bé gái tò mò nhìn những món ăn

trên bàn, mỗi lần gắp một miếng đều hỏi cha mình đó là gì. Khi

cho đồ ăn vào miệng nhai, mắt cô bé sáng lên, thậm chí còn vỗ

tay khen đồ ăn.

Tiếng cười liên tục vang lên trên bàn ăn có, lúc bọn họ ra về,

Vương Chiêu Mưu tiễn cả nhà ra ngoài trang viên, nhìn họ đi, rồi

đứng ở cửa trang viên hồi lâu.

Quý Liên Hoắc đứng đó với Vương Chiêu Mưu cho đến khi gió

bắt đầu thổi, y cởi áo khoác của mình, khoác lên vai anh.

"Không lạnh." Vương Chiêu Mưu hoàn hồn, nhìn lại hướng đi của

gia đình ba người kia lần cuối rồi nắm tay Quý Liên Hoắc quay

về.

"Có thích món quà này không?" Quý Liên Hoắc nhìn người bên

cạnh, trong mắt ánh lên nụ cười.

"Rất thích." Vương Chiêu Mưu khẽ cười, mắt nhìn thẳng vào Quý

Liên Hoắc: "Cảm ơn."

"Vậy thì em phải xin anh tha thứ cho em một chuyện." Quý Liên

Hoắc đột nhiên dừng lại, nghiêm túc nhìn Vương Chiêu Mưu.

"Chuyện gì?" Vương Chiêu Mưu vừa dứt lời thì thấy mấy vệ sĩ

nhanh chóng lột tấm bạt che bụi cây, hương hoa lập tức tràn

ngập, Vương Chiêu Mưu nhìn những đóa hoa hồng xung quanh,

nhìn khắp trang viên, phát hiện tất cả cây bụi đều đã biến thành

những bó hoa.

Quý Liên Hoắc lấy từ trong túi áo đang khoác trên người Vương

Chiêu Mưu ra một chiếc hộp nhung tinh xảo, mở ra trước mặt

người thương.

"Tha thứ cho em vì không thể quỳ xuống cầu hôn anh."

Gió mang theo hương hoa hồng, Quý Liên Hoắc chăm chú nhìn

Vương Chiêu Mưu.

Vương Chiêu Mưu ngơ ngác đứng đó, nhìn chiếc nhẫn đen đơn

giản thanh lịch trong hộp, một lát sau mới tỉnh táo lại.

"Chiêu Chiêu, anh có đồng ý cùng em đi hết quãng đời còn lại

không?" Quý Liên Hoắc vẻ mặt thành khẩn, đưa hộp nhẫn về

phía trước. "Em muốn cùng anh xây dựng một gia đình, gia đình

của chúng ta, từ nay về sau, chúng ta sẽ là nơi nương tựa của

nhau, em muốn kết hôn với anh sớm nhất có thể, em sẽ không

ký hợp đồng trước hôn nhân, em muốn ghi tên anh vào di chúc

của em, được chôn cất bên cạnh anh sau khi chết, ở bên anh

mãi mãi."

Nghe Quý Liên Hoắc nói đến cả dự định sau khi chết sẽ chôn cất

ở đâu, Vương Chiêu Mưu bất giác mỉm cười, đưa tay về phía y.

"Sao em biết tôi thích kiểu nhẫn đơn giản này?"

"Vì em cũng thích." Quý Liên Hoắc lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp,

đeo vào ngón giữa của Vương Chiêu Mưu, nắm tay anh, cúi đầu

hôn lên. "Em thích mọi thứ anh thích."

Sau khi Quý Liên Hoắc cầu hôn thành công, ba ngày sau hai

người đã có giấy đăng ký kết hôn, ngày cưới được ấn định vào

một tháng sau đó. Quý Liên Hoắc rất coi trọng đám cưới, quyết

tâm phải làm sao cho thật hoành tráng, y gửi thiệp mời đến tất

cả các bên trước, địa điểm tổ chức cũng phải hoàn toàn mới,

được bắt đầu xây dựng từ sớm.

Tô Thành là nơi tổ chức tiệc cưới, rất nhiều người chú ý đến

trạng thái của nhà họ Lãnh và nhà họ Vương.

Khi Vương Chiêu Mưu đưa thiệp cưới cho trợ lý, trợ lý mở thiệp

ra nhìn tên của hai chú rể bên trong, hồi lâu không phản ứng gì.

Tại sao trong này lại viết tên sếp nhà mình! Trợ lý há miệng,

ngước nhìn Vương Chiêu Mưu rồi lại cúi đầu nhìn thiệp mời, như

muốn so sánh điều gì đó, lại ngẩng đầu lên cúi đầu xuống mấy

lần, vẫn còn ngơ ngác.

Vương Chiêu Mưu mỉm cười, giơ tay trái của mình lên. Trợ lý

nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên ngón giữa của anh, rồi

đứng ngây ra đó.

Sếp mình sắp kết hôn rồi!

Chú rể là người cầm quyền nhà họ Lãnh!

Trợ lý nhìn thiệp mời trước mặt, không biết nên khóc hay nên

cười.

Cô thực sự không ngờ tới diễn biến này!

Thế này là sao?

Sếp mình đột nhập vào căn cứ của địch, sẵn tiện bắt giữ Boss

của địch?!

Phải nói thế nào bây giờ?

Chỉ có thể là sếp mình quá lợi hại!!!

Trợ lý vừa khóc vừa cười, cầm thiệp mời một lúc mới bình tĩnh

lại, hít một hơi thật sâu, mắt đỏ hoe nhìn Vương Chiêu Mưu.

Sao tự nhiên lại có cảm giác không nỡ thế này nhỉ?

---

Người dịch: Tội chị trợ lý, tới cuối truyện phát triển thành bà mẹ

già rồi mà tác giả cũng không cho bả được cái tên đàng hoàng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play