Khi sáu chú rùa con đều đã ra khỏi hộp, bên Mỹ cũng biết được

tình trạng của Lãnh Diệp, cụ Lãnh liên tục gọi điện cho Quý Liên

Hoắc, quản gia già luôn quanh quẩn gần trang viên với vẻ lo

lắng. Với tình trạng sức khỏe hiện tại, bác sĩ không còn cho phép

cụ Lãnh đi xa nữa, theo yêu cầu tha thiết của cụ Lãnh, Quý Liên

Hoắc cần phải đi Mỹ một chuyến.

Quý Liên Hoắc đã chuẩn bị đầy đủ trước khi lên đường. Vương

Chiêu Mưu vốn định đưa y ra sân bay, không ngờ sáng lại không

dậy nổi.

Quý Liên Hoắc mang theo cả đứa em họ của mình. Trước khi đi,

Lãnh Niệm Thành còn tặng Vương Chiêu Mưu một món quà nhỏ

do chính tay cậu ta làm, là hai bức tượng được làm bằng đất sét

siêu nhẹ, một Vương Chiêu Mưu và một Quý Liên Hoắc, cả hai

đứng nắm tay nhau, nhìn nhau với nụ cười rạng rỡ. Tay nghề

của cậu ta cũng khá, tượng nặn ra giống người thật vài phần,

Vương Chiêu Mưu tỏ lòng biết ơn bằng cách mang hai bước

tượng nhỏ dễ thương vào phòng làm việc, bày trên kệ sách.

Ngày đầu tiên đến Mỹ, Quý Liên Hoắc gặp cụ Lãnh, tối hôm đó

gọi video cho Vương Chiêu Mưu nói rằng đã giải quyết xong mọi

chuyện. Lãnh Niệm Thành cũng đọc nhật ký quan sát của mình

cho ông ngoại nghe, nghe đến đoạn Lãnh Diệp bị Bạch Mạt lừa

chạy loanh quanh, lại còn đưa Bạch Mạt về nhà, đuổi vị hôn thê

đi, cụ Lãnh cũng đành bất lực.

Quý Liên Hoắc thuyết phục cụ Lãnh để Lãnh Diệp tiếp tục gánh

chịu hậu quả do chính mình gây ra, để hắn có thể trưởng thành,

cũng đã nói chuyện với cụ Lãnh về vấn đề người thừa kế nhà họ

Lãnh, sau vài giờ, cuối cùng cụ Lãnh cũng bình tĩnh lại, tiếp tục

nghỉ ngơi dưỡng bệnh.

"Đã giải quyết xong rồi, khi nào thì về?" Vương Chiêu Mưu nghe

kết quả xong chỉ mỉm cười, lại hỏi về chủ đề mà Quý Liên Hoắc

thích nghe.

"Em cần chuẩn bị một món quà cho anh, có thể mất hai hoặc ba

ngày." Quý Liên Hoắc nhìn màn hình, mắt cười long lanh: "Em sẽ

về nhà sớm nhất có thể, em nhớ anh."

Dùng mất nửa tiếng để chào tạm biệt, thấy đầu kia cúp máy rồi,

Quý Liên Hoắc mới đưa điện thoại cho vệ sĩ bên cạnh.

"Ông chủ, chúng tôi đã tìm được địa chỉ cụ thể." Một vệ sĩ tiến

lên đưa một tập ảnh: "Chúng tôi đã đàm phán với chủ quán rồi,

ngài có thể đến bất cứ lúc nào."

Quý Liên Hoắc mặt vô cảm nhìn những tấm ảnh trong câu lạc bộ

thoát y trên màn hình, ánh mắt lướt qua đám đông.

×××

"Ladies and gentlemen!"

Vào ban đêm, tại nơi rượu và hormone hòa quyện vào nhau, ánh

đèn nhấp nháy, màn biểu diễn của câu lạc bộ thoát y chính thức

bắt đầu, năm vũ công nam đẹp trai bước lên sân khấu nhảy

nhiệt tình, xé áo để lộ cơ thể săn chắc theo điệu nhạc, khiến

khán giả phải hét lên liên hồi.

MC bước lên sân khấu, màn thoát y cá nhân bắt đầu, người đầu

tiên xuất hiện có tên là Thái Sơn, quấn khăn kín mít mới bước

lên, từng tờ đô la Mỹ liên tục được khách hàng nhiệt tình ném

lên sân khấu, Thái Sơn bám vào ghế, lắng nghe nhịp điệu của

âm nhạc, cởi áo khoác, mỗi lần cởi một món là có thể nghe thấy

tiếng khán giả reo hò lớn hơn.

"Anh Vương, hôm nay chúng ta có khách từ nước Hoa." Một

phục vụ trong câu lạc bộ thoát y hét vào tai người đồng nghiệp:

"Nghe nói rất giàu!"

"Biết rồi!" Vương Chiêu Vân chỉnh lại đồng phục phục vụ, tay

bưng khay, đi lên đài quan sát trong câu lạc bộ, thấy vị khách

nước Hoa mà đồng nghiệp vừa nhắc đến. Vị khách này có vẻ

như đến đây một mình, hoặc là nhà giàu hoặc là quý tộc, xung

quanh có một nhóm vệ sĩ bảo vệ rất kín kẽ. Vương Chiêu Vân

tiến lại gần, phát hiện ánh mắt của khách không nhìn về phía

sân khấu, người đó ngồi trên sô pha, hai tay gác lên gậy, vẻ mặt

hờ hững, dường như không phải đến đây để vui chơi.

"Xin chào." Vương Chiêu Vân đứng ngoài vòng tròn vệ sĩ, chào

khách với nụ cười trên môi: "Tôi là quản lý ở đây, ngài cần bất

cứ thứ gì, vui lòng cho tôi biết."

Vị khách liếc nhìn Vương Chiêu Vân đang mỉm cười nịnh nọt, giơ

tay lên, vệ sĩ lập tức nhường đường cho hắn tiến vào vòng bảo

vệ.

"Quý khách có muốn uống gì không?" Vương Chiêu Vân cười

rạng rỡ, khéo léo bày thực đơn rượu ra: "Trông ngài hơi lạ, có vẻ

đây là lần đầu tiên đến đây, chúng tôi có nhiều món đặc sắc,

ngài có thể thử xem."

Vệ sĩ nhận thực đơn rượu, đưa cho người đàn ông, y qua loa chỉ

vào một vài món, đợi Vương Chiêu Vân mang đồ uống đến, vệ sĩ

đưa cho hắn một cuộn tiền.

"Ngài định thanh toán rồi sao?" Vương Chiêu Vân sững sờ khi

nhìn thấy số tiền.

"Tiền boa." Vị khách quay sang, im lặng nhìn Vương Chiêu Vân.

Vương Chiêu Vân hít một hơi thật sâu, nhìn quanh một vòng,

thấy không ai chú ý đến mình, hắn nhanh chóng cầm lấy cuộn

đô la Mỹ.

"Ngồi đây nói chuyện." Vị khách cầm ly đồ uống đưa cho Vương

Chiêu Vân.

Vương Chiêu Vân cầm lấy ly rượu, do dự một lát rồi ngẩng đầu

nhìn khách: "Tôi... không bán thân."

"Tôi có người yêu." Vị khách ngẩng đầu liếc nhìn Vương Chiêu

Vân.

Vương Chiêu Vân nghe vậy mới an tâm uống hết ly rượu. Uống

xong ly rượu, Vương Chiêu Vân thở dài một hơi, nghe thấy tiếng

hét như muốn thổi bay mái nhà bên kia, hắn quay đầu lại, thấy

Thái Sơn đã cởi hết quần áo, chỉ còn lại quần đùi.

"Tôi đã từng lên sân khấu rồi." Vương Chiêu Vân nhìn cảnh reo

hò cuồng nhiệt từ bên lề sân khấu, không khỏi mỉm cười: "Lần

đầu tiên tôi lên sân khấu, kiếm được nhiều tiền hơn cả cậu ta

nữa."

"Thật sao?" Người đàn ông hỏi một cách bình thản.

"Tôi cũng từng là phục vụ ở đây, lần đó là một chương trình đặc

biệt, tất cả các phục vụ đều lên sân khấu biểu diễn." Vương

Chiêu Vân cười hề hề: "Đó là lúc vợ tôi phải lòng tôi."

"Cậu kết hôn rồi?" Quý Liên Hoắc ngước lên nhìn Vương Chiêu

Vân.

"Tôi đã ngoài ba mươi, gần bốn mươi rồi mà." Vương Chiêu Vân

uống chút rượu nên cũng thấy hơi lâng lâng: "Nếu không quyết

tâm sống độc thân còn ai ở độ tuổi này mà chưa lập gia đình

đâu?"

Quý Liên Hoắc im lặng một lát. Nếu thông tin trong dữ liệu là

chính xác thì Vương Chiêu Vân bằng tuổi y.

"Tôi không chỉ có vợ mà còn có một cô con gái." Vương Chiêu

Vân nghĩ đến cô công chúa nhỏ của mình thì lại cười, rồi khóe

miệng rũ xuống. "Tôi là một người cha tệ hại, con bé muốn đi

trại hè với bạn, nhưng tôi không có tiền cho nó đi, con gái tôi rất

ngoan, thấy nhà vẫn còn hóa đơn chưa thanh toán, nó suy nghĩ

rồi quyết định không đi nữa."

Vương Chiêu Vân lén sờ tiền trong túi, lại cười toe toét: "Giờ thì

được rồi."

"Mà nói này đại ca, anh là người chỗ nào ở nước Hoa?" Vương

Chiêu Vân nhìn Quý Liên Hoắc trước mặt, không hiểu sao lại cảm

thấy quen quen, nhưng không biết đã từng gặp ở đâu.

"Người Tô Thành." Quý Liên Hoắc đáp ngắn gọn.

"Tô, Tô Thành?" Vương Chiêu Vân nghe thấy hai chữ này, mắt

lập tức mở to, vừa kích động vừa tay chân luống cuống. "Tôi

cũng là người Tô Thành!"

Quý Liên Hoắc chỉ nhìn Vương Chiêu Vân, không tiếp lời.

"Tôi ở đây lâu lắm rồi, đây là lần đầu tiên tôi gặp một người

cùng ở Tô Thành!" Vương Chiêu Vân kích động khôn tả: "Đại ca,

anh biết nhà họ Vương của Tô Thành không, nhà họ Vương làm

chủ tập đoàn Vương Thị ấy, bây giờ nhà họ Vương thế nào rồi?"

"Nhà họ Vương..." Quý Liên Hoắc khựng lại: "Cậu quan tâm đến

Tô Thành như vậy, sao không quay về xem thử?"

"Chậc." Vương Chiêu Vân ngại ngùng gãi đầu: "Đó là một câu

chuyện dài, kể ra nghe cũng xấu hổ lắm. Nếu tôi có thể tạo dựng

được sự nghiệp gì ở đây thì trở về cũng được, nhưng anh thấy

rồi đấy, tôi làm việc ở đây nhiều năm mà cũng chỉ là quản lý

nhỏ, chuyên phụ trách khách đến từ nước Hoa, nói trắng ra thì

cũng vẫn là phục vụ. Hơn nữa, tôi vẫn chưa trả hết tiền vay mua

nhà mua xe, còn vợ con nữa, cũng không có tiền để về, về rồi ở

nhà chắc cũng lại giận tôi..."

Quý Liên Hoắc lẳng lặng nhìn Vương Chiêu Vân: "Cậu vừa hỏi

nhà họ Vương phải không?"

"Đúng đúng!" Vương Chiêu Vân sáng mắt: "Nhà họ Vương hiện

tại thế nào rồi, càng ngày càng ghê gớm rồi phải không?"

Quý Liên Hoắc suy nghĩ một lát: "Nhà họ Vương ở Tô Thành, bây

giờ chỉ còn lại một người."

"Một, một người?" Vương Chiêu Vân ngơ ngác nhìn người đàn

ông trước mặt, ánh mắt đờ đẫn.

"Năm năm trước, Vương Kỳ Yên của nhà họ Vương qua đời, sau

đó đôi vợ chồng già cũng lần lượt qua đời." Quý Liên Hoắc chống

gậy, ánh mắt hơi buồn bã: "Hiện tại nhà họ Vương ở Tô Thành

chỉ còn lại một mình Vương Chiêu Mưu."

Vương Chiêu Vân nhìn người trước mặt với vẻ không tin, lắc đầu

lia lịa: "Không thể nào, tuyệt đối không thể như vậy được, ba mẹ

tôi rất khỏe mạnh, chị hai tôi còn trẻ như vậy, sao có thể chết

được!"

Quý Liên Hoắc không nói gì, vệ sĩ bên cạnh bước lên trước đưa

một tập tài liệu cho Vương Chiêu Vân.

Vương Chiêu Vân run rẩy mở tập tài liệu ra, xem đi xem lại nhiều

lần rồi từ từ ngồi xuống, mắt đỏ hoe, nước mắt từng giọt rơi

xuống tập tài liệu trước mặt. Phía sau vang lên tiếng reo hò la

hét, Vương Chiêu Vân run rẩy cầm tài liệu, nghẹn ngào khóc

thành tiếng, như có một cánh cửa đang từ từ mở ra, hắn ôm tài

liệu, ngồi bệt dưới đất, gào khóc thảm thiết.

Tiếng reo hò át đi tiếng khóc khàn khàn của hắn, Vương Chiêu

Vân vừa chảy nước mắt, vừa đột nhiên hiểu ra điều gì đó, đôi

mắt đỏ hoe nhìn vị khách trước mặt.

"Anh là ai, anh đã chuẩn bị từ trước, anh..." Vương Chiêu Vân

nghẹn ngào, thấy người đàn ông kia mở điện thoại ra, bấm mở

một tấm ảnh.

Là ảnh chụp y và anh ba.

"Tôi là bạn đời của anh trai cậu." Quý Liên Hoắc giới thiệu vắn

tắt, ánh mắt sâu thẳm: "Anh trai cậu tìm cậu đã lâu rồi."

Vương Chiêu Vân nhìn khuôn mặt quen thuộc trên màn hình

điện thoại của người đàn ông, ngón tay run rẩy chạm vào, lại

không nhịn được khóc. Năm đó hắn không sống nổi ở Tô Thành

nữa, bỏ trốn cho xong chuyện, ở nhà xảy ra nhiều chuyện như

vậy mà hắn chẳng làm gì cả, liệu anh ba có giận không.

"Tôi hy vọng cậu có thể cùng gia đình trở về nước Hoa." Quý

Liên Hoắc nắm gậy trong tay: "Tôi sẽ cung cấp cho cậu mọi tiện

nghi, tôi còn sở hữu một khách sạn, có thể để cậu điều hành

nó."

"Nhưng vợ tôi..." Vương Chiêu Vân do dự.

"Nếu cậu đang nói đến cô Winnie làm việc tại nhà hàng thức ăn

nhanh, thì cô ấy đã đồng ý với yêu cầu của tôi rồi." Quý Liên

Hoắc nhìn Vương Chiêu Vân, đưa một tấm danh thiếp ra: "Đây là

danh thiếp của tôi, cậu có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào, hoặc

có thể về nhà thảo luận với gia đình."

Vương Chiêu Vân cầm lấy danh thiếp, nhìn người đàn ông nọ

đứng dậy, chống gậy, được vệ sĩ vây quanh, từng bước một

bước ra khỏi câu lạc bộ. Ánh mắt hắn dừng lại ở chân người đàn

ông, một lát sau lại dời mắt sang tấm danh thiếp trước mặt.

Vương Chiêu Vân trở về nhà trong trạng thái thất thần, thấy vợ

mình đã thu dọn đồ đạc, vẻ mặt cô thì vui mừng không giấu

được.

"Chiêu Vân, chồng của anh trai anh đưa cho em một số tiền lớn,

anh ấy đã hoàn tất mọi thủ tục, con gái chúng ta sẽ được học ở

một trường tư thục rất tốt, em rất vui vì được đến nước Hoa

cùng anh, em đã muốn đến thăm nước Hoa từ lâu rồi!"

"Papa!" Cô bé con lai tóc nâu vội vã chạy về phía Vương Chiêu

Vân.

Vương Chiêu Vân ôm con gái vào lòng, nghĩ đến cha mẹ, trong

lòng bị thương yêu và nỗi đau đớn lấp đầy.

"Mama nói, gia đình chúng ta sẽ có cuộc sống tốt đẹp." Cô bé

sung sướng nói: "Papa, khi đi nước Hoa, con muốn ăn kem vị

nào cũng có phải không?"

"Có kem, còn có bác của con nữa." Giọng Vương Chiêu Vân

nghẹn ngào.

"Bác của con?" Cô bé nghiêng đầu.

"Phải, bác của con." Vương Chiêu Vân hôn lên má con gái, nước

mắt lưng tròng: "Người thân của chúng ta."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play