Vương Chiêu Vân chơi thử trong bốn giờ, tìm ra vài lỗi, viết đầy

cả một trang đề xuất.

Xem xét kỹ lời khuyên của người chơi kỳ cựu, lần đầu tiên lập

trình viên cảm thấy mình bỏ ra 50 tệ vẫn có lời. Sau lần đầu sẽ

có lần thứ hai, thứ ba, thứ tư, cho đến lần nọ lập trình viên làm

ra một game nhỏ cần hai người cùng chơi, hắn tìm Vương Chiêu

Vân.

"Cần hai người, phải làm sao đây?" Lập trình viên nhìn quanh

một đám tham công tiếc việc trong văn phòng: "Hay là tôi cố

gắng hết sức phối hợp với cậu?"

"Không cần phải lo." Vương Chiêu Vân vung tay rút điện thoại:

"Tôi đã lăn lộn trong quán net Tô Thành nhiều năm rồi, anh

muốn bao nhiêu người, tôi cũng có thể tìm được cho anh!"

"Nhưng phải nói trước." Vương Chiêu Vân giữ điện thoại, cúi

xuống gần lập trình viên, hạ giọng nói: "Anh không thể nói cho

họ biết giá chơi thử game, họ hỏi thì chỉ cần nói là anh không

biết, tôi kiếm một khoản phí trung gian, không quá đáng chứ?"

"Không quá đáng." Lập trình viên gật đầu, nhìn Vương Chiêu

Vân, thầm nghĩ cậu ta rất có đầu óc kinh doanh.

Một lúc sau, thanh niên tóc tai bù xù bước vào công ty, cùng

Vương Chiêu Vân chơi thử game, kỹ năng chơi game của thanh

niên này rõ ràng là cao hơn Vương Chiêu Vân rất nhiều, thường

đảo ngược tình thế trong những ván hai người phối hợp. Vương

Chiêu Vân đổi vai với hắn, chơi thử lại, người ta chơi ổn định còn

Vương Chiêu Vân chết nhanh hơn.

"Ầy, sau nhiều năm tiêu tốn tiền của, tôi không còn chú ý nhiều

đến kỹ năng của mình nữa." Vương Chiêu Vân thở dài: "Tôi cần

phải kiểm điểm lại."

Nhìn người bên cạnh hoàn thành trò chơi, Vương Chiêu Vân đưa

cho hắn một cây bút: "Nhớ ghi lại những lỗi mày gặp phải với đề

xuất nữa, ít nhất 20 cái đề xuất."

"Được luôn anh Vương." Người được Vương Chiêu Vân gọi đến

chăm chỉ viết trên tờ giấy, chơi thêm một ván nữa với Vương

Chiêu Vân, vừa chơi vừa liên tục ghi lại đề xuất.

Sau khi giao sản phẩm hoàn thiện cho lập trình viên, được

duyệt, Vương Chiêu Vân tiễn đàn em ra ngoài, đưa cho hắn 30

tệ trước cổng công ty.

"Chỗ này thật tốt." Đàn em nhận được tiền thì sung sướng lắm:

"Không chỉ được chơi game mà còn được trả lương, sau này còn

công việc, anh Vương nhớ gọi em đấy."

"Biết rồi biết rồi." Vương Chiêu Vân liên tục đồng ý, toét miệng

cười chào tạm biệt đàn em.

Vương Chiêu Vân quay lại công ty, nhận tờ 100 tệ, suýt nữa cười

như điên.

"Tôi cảm thấy hai người chơi cùng nhau đã rất tốt, nếu có những

game nhỏ cho ba, bốn người hoặc một nhóm người chơi cùng

nhau thì chắc chắn càng hay hơn." Vương Chiêu Vân nghiêm túc

đưa ra một gợi ý: "Đôi khi khi chúng ta chơi game chỉ để giao

tiếp và gắn kết với mọi người, đôi khi một trò chơi rất đơn giản,

có nhiều người chơi lại trở nên rất khác biệt."

Lập trình viên nghe Vương Chiêu Vân nói, trầm ngâm gật đầu.

Một tháng sau, lập trình viên tung ra một game mới, lần này là

bản mở rộng mới dựa trên trò chơi đẩy hộp cơ bản nhất. Cần

mười hai người để bắt đầu một ván, chia thành hai phe đỏ và

xanh, ở giữa bản đồ có một cái hộp, sáu người một phe, chỉ cần

đẩy hộp đến đại bản doanh của đối thủ là thắng.

Trò chơi này cần mười hai người chơi, Vương Chiêu Vân gọi vài

cuộc điện thoại, một nhóm người rầm rộ đến công ty. Người phụ

trách thậm chí còn tìm cho họ một văn phòng để ngồi chơi thử,

mặc dù đây chỉ là trò chơi đẩy hộp đơn giản, nhưng có phối hợp

đồng đội, nhiều bản đồ và nhiều đạo cụ khác nhau, cả nhóm

người chơi rất hào hứng. Ngoài việc tìm ra lỗi, mỗi người còn

nộp 12 đề xuất, được viết rất rõ ràng nộp lên, thậm chí có người

cố gắng viết nhiều hơn để lần sau Vương Chiêu Vân lại tìm mình

chơi thử.

Vương Chiêu Vân nộp kết quả, sau khi được duyệt mới tiễn

nhóm anh em đi, trước khi đi, cả nhóm kết bạn trên Huxin rồi

vào nhóm, chờ Vương Chiêu Vân gọi tiếp. Xuống dưới công ty,

Vương Chiêu Vân đưa cho mỗi người 30 tệ, tất cả đều rất vui vẻ.

Ba mươi tệ không phải là số tiền nhỏ, quán net tính 8 tệ một

đêm, 30 tệ là đủ ba đêm, còn có thể mua mấy gói mì ăn liền,

trứng và xúc xích!

Sau khi tiễn bạn bè, Vương Chiêu Vân lên lầu đếm số tiền 600 tệ

kiếm được, miệng cười toét đến tận tai. Có người còn gửi lì xì

cho Vương Chiêu Vân trong Huxin, để lần sau cậu ta lại gọi

mình, Vương Chiêu Vân hoàn lại tiền, bảo mọi người tập trung

vào chất lượng, thay vì làm mấy trò hối lộ này.

Theo đề xuất của mọi người, trò chơi đẩy hộp đã được đổi thành

ba đấu ba, cộng thêm một loạt các game nhỏ thêm vào, sau khi

ra mắt đã nhận được rất nhiều lời khen ngợi, lượng tải xuống

của Huxin đã đạt đến một kỷ lục mới.

Quý Liên Hoắc nhìn thấy tiềm năng của trò chơi điện tử, chia ra

thêm một dự án trò chơi điện tử thuộc phòng nghiên cứu phát

triển, đưa Vương Chiêu Vân vào đó chịu trách nhiệm chơi thử.

Lương của Vương Chiêu Vân tăng gấp đôi so với công việc dọn

dẹp, còn được hưởng chế độ bảo hiểm đầy đủ, trở thành nhân

viên chính thức, cậu ta háo hức nhìn văn phòng của mình, xông

lên bàn, cúi đầu hôn nó "chụt chụt" mấy cái, suýt nữa rơi nước

mắt. Hình như mình... không hẳn là đồ bỏ đi. Mình cũng có thể

dẫn dắt các anh em đi kiếm tiền!

Điện thoại reo vài tiếng, Vương Chiêu Vân lấy điện thoại ra, nhìn

dòng tin nhắn "anh Vương, khi nào có việc" trong nhóm Huxin,

không nhịn được bật cười.

×××

Vương Chiêu Vân đã trốn học gần hai tháng, ông Vương rất tức

giận, bảo dì Tống không cho đứa con trai nổi loạn này một xu

nào. Ban đầu họ nghĩ rằng Vương Chiêu Vân sẽ hết tiền rồi xám

mặt về nhà như trước, chịu vài trận đòn rồi tiếp tục đi học,

nhưng đôi vợ chồng già chờ đợi mãi mà vẫn không thấy Vương

Chiêu Vân có dấu hiệu trở về.

"Em không lén đưa tiền cho Chiêu Vân đấy chứ?" Ông Vương

nhìn dì Tống với vẻ nghi ngờ.

"Em cũng muốn đấy." Dì Tống âu sầu nhíu mày: "Nhưng Chiêu

Vân nó mãi không về tìm em."

"Cái thằng này chạy đi đâu rồi?" Ông Vương không khỏi lo lắng,

suy nghĩ một lát rồi gọi cho con gái lớn hỏi thử, nghe thấy giọng

điệu bối rối của Vương Kỳ Yên, ông Vương cúp máy, thở dài,

cầm điện thoại hồi lâu rồi gọi cho đứa con trai thứ hai.

Dì Tống nhìn chồng chằm chằm, nghe ông mở miệng nói.

"Chiêu Mưu à, dạo này thế nào?"

Âm thanh từ phía bên kia không rõ lắm, dì Tống ngồi về phía

trước, cố nghe rõ hơn.

"Ba chỉ muốn hỏi, gần đây con có gặp Chiêu Vân không? Cái

thằng này trốn học gần hai tháng rồi, nó có đến tìm con không?"

Nhắc đến Vương Chiêu Vân là ông Vương phải nhíu mày.

"Nó không đến tìm con."

Dì Tống nghe thấy giọng nói phát ra từ điện thoại, giọng điệu rất

ôn hòa.

"Nó mà không đến tìm con thì còn có thể tìm ai." Ông Vương rầu

rĩ than thở: "Đã hai tháng rồi mà nó vẫn chưa về nhà xin tiền,

đừng nói là nó theo bọn côn đồ đường phố, học cách đòi tiền

bảo kê rồi chứ?"

"Chiêu Vân không làm thế đâu." Vương Chiêu Mưu ngồi trong

văn phòng, nhìn Quý Liên Hoắc cầm hộp cơm giữ nhiệt bên cạnh

mình.

"Cái thằng này thực sự không để cho người lớn yên tâm chút

nào!" Ông Vương nổi giận: "Bắt nó ôn thi lại là hại nó à? Nó còn

dám trốn học trong một thời gian dài như vậy, thầy chủ nhiệm

đã gọi cho ba không biết bao nhiêu lần, giờ thì nó giỏi rồi, thậm

chí còn không thèm liên lạc về nhà!"

"Không ai ở Tô Thành dám đụng vào người nhà họ Vương."

Vương Chiêu Mưu bình tĩnh nói, ngước mắt nhìn Quý Liên Hoắc.

Quý Liên Hoắc mỉm cười, cúi xuống, lén hôn lên môi người yêu.

"Chiêu Mưu, con tìm Chiêu Vân về đây." Ông Vương cau mày:

"Đây là lần thứ hai ôn thi lại rồi, thái độ vẫn không ra cái gì cả!"

"Có lẽ Chiêu Vân không thích ôn thi lại." Vương Chiêu Mưu từ từ

quấn lấy cà vạt quanh cổ Quý Liên Hoắc. "Ba có thể thử lắng

nghe suy nghĩ của nó."

"Nó thì có thể nghĩ gì, mới mười chín tuổi, cả ngày ở trường

không biết gì về thế giới bên ngoài, tham vọng lớn năng lực

thấp, lần trước con cho nó đến nhà máy nhựa làm việc, suýt nữa

thì làm cho nhà máy phá sản!" Ông Vương rất giận, phải đưa tay

lên vuốt ngực cho dễ thở.

Quý Liên Hoắc nhìn chăm chú vào những ngón tay thon dài đang

từng chút một cuộn chặt cà vạt của mình, trái tim đập loạn xạ,

đầu cúi xuống từng chút một, tiến gần hơn đến người trước mặt.

"Nó đã là người lớn rồi." Vương Chiêu Mưu nhẹ giọng nói, tay

cầm cà vạt. "Nếu ba không nói thì làm sao biết được nó đang

nghĩ gì?"

"Con cứ chiều thằng em con đi!" Ông Vương hít một hơi thật sâu

rồi nói: "Con bảo nó phải về nhà trong vòng một tuần cho ba!

Không liên lạc với gia đình trong hai tháng, nó đi quá xa rồi!"

Nghe đầu kia cúp máy, Vương Chiêu Mưu liếc nhìn điện thoại rồi

đặt lên bàn.

"Anh Chiêu Mưu, xin lỗi, em không nên tự ý thu nhận Vương

Chiêu Vân." Khuôn mặt Quý Liên Hoắc hơi ửng hồng, cổ áo sơ

mi xộc xệch, cà vạt trên cổ bị người đàn ông trước mặt cầm

trong tay.

"Không sao." Vương Chiêu Mưu nghiêng đầu, khẽ giật cà vạt

trong tay.

Quý Liên Hoắc cúi xuống gần hơn, cảm nhận được chút mềm

mại trên trán, tai đỏ ửng.

"Em giúp nó tìm được lĩnh vực sở trường của mình, đây là việc

tốt."

Giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai, má Quý Liên Hoắc nóng

bừng, khóe môi được hôn vài cái, như một phần thưởng vừa

ngọt ngào vừa dịu dàng.

Nhìn hộp cơm giữ nhiệt trên bàn, Vương Chiêu Mưu buông cà

vạt của Quý Liên Hoắc ra, mỉm cười bước về phía bàn tiếp khách

của văn phòng. "Sao lại nghĩ đến việc mang đồ ăn qua?"

"Anh Chiêu Mưu, mấy ngày liền anh không về nhà ăn cơm đúng

giờ." Quý Liên Hoắc đỏ mặt đứng dậy đi theo anh, cẩn thận mở

hộp cơm trên bàn: "Em biết dạo này Thịnh Thế Hoa Cảnh rất

bận, dự án của Chử Thành sắp khởi công, hôm nay anh Chiêu

Mưu chắc chắn sẽ không có thời gian về ăn tối, nên em nhờ chị

Trình chuẩn bị cơm hộp."

Quý Liên Hoắc bày hộp cơm với nhiều tầng đựng thức ăn ra,

cầm đũa bằng cả hai tay, đưa đến bên tay Vương Chiêu Mưu.

"Cảm ơn." Vương Chiêu Mưu nhìn đồ ăn bốc khói trên bàn, cầm

đũa do Quý Liên Hoắc đưa cho, cúi đầu gắp một miếng cơm,

đưa vào miệng. Gần đây công ty có quá nhiều việc, anh thực sự

rất bận rộn, thường không có thời gian ăn, khi có chút thời gian

rảnh rỗi thì lại không thấy đói nữa.

Đồ ăn của chị Trình vẫn ngon như thường lệ, Quý Liên Hoắc lại

lấy rất nhiều, Vương Chiêu Mưu ăn được khoảng hơn một nửa,

còn thừa chút đồ ăn, Quý Liên Hoắc cũng không lãng phí, cầm

hộp cơm của anh lên dọn sạch chỉ trong vài giây.

Thấy Quý Liên Hoắc cúi người thu dọn hộp cơm rỗng, Vương

Chiêu Mưu đứng dậy nói: "Em về nghỉ ngơi đi, tôi còn có vài thứ

giấy tờ phải ký."

"Em muốn ở cùng anh Chiêu Mưu." Mắt Quý Liên Hoắc sáng lên:

"Chờ anh làm xong, chúng ta cùng về nhà."

Thấy Quý Liên Hoắc như vậy, Vương Chiêu Mưu hiểu ra điều gì

đó, mỉm cười: "Có tin tốt gì?"

"Sao anh Chiêu Mưu phát hiện ra được!" Quý Liên Hoắc kìm nén

niềm vui trong lòng, tiến lại gần Vương Chiêu Mưu, thân mật vô

cùng.

Nhìn vào đôi mắt đen sáng ngời của cậu, Vương Chiêu Mưu mỉm

cười không đáp. Thật giống chú cún lớn đã bí mật làm một việc

tốt đang ưỡn ngực đứng trước mặt chủ nhân, đôi mắt đen láy

sáng ngời ẩn chứa một chút kiêu hãnh, như muốn nói "Em sẽ

đợi anh phát hiện ra việc tốt đó, anh hẳn phải tự hào về em

lắm".

"Lợi nhuận của Huxin tháng trước vượt quá 30 triệu, chỉ mới

năm ngày đầu tháng này, lợi nhuận đã vượt quá 10 triệu." Quý

Liên Hoắc mím môi, chăm chú theo dõi biểu cảm của Vương

Chiêu Mưu, sợ bỏ sót một chút nào.

---

Người dịch: Hai người này thật sự là siêu nhân, cường độ làm

việc kinh dị =.=||

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play