Từ mùa xuân đến mùa hè, dường như chỉ là một cái chớp mắt.

Đến tháng sáu, công trường lại phải đóng cửa vì kỳ thi tuyển

sinh đại học. Vào thời điểm này năm ngoái, Vương Chiêu Mưu đã

tạo điều kiện tốt nhất cho Quý Liên Hoắc đi thi, năm nay nhà

không có thí sinh nào, không khí thoải mái lạ thường.

Nói một cách chính xác thì nhà vẫn còn một thí sinh thi lại. Để

chuẩn bị cho kỳ thi đại học, Vương Chiêu Vân đã ba tháng không

đụng đến máy tính, nhà họ Vương không ai dám gây tiếng ồn, vì

sợ ảnh hưởng đến trận chiến lần thứ hai của cậu ta. Vương

Chiêu Vân cũng coi như có cố gắng, tổng điểm trong kỳ thi thử

gần nhất cuối cùng đã vượt qua điểm thi đại học năm ngoái, lập

kỷ lục mới với tổng điểm là 197. Ít nhất thì lần này sẽ không ai

hỏi đây là thành tích của môn nào.

Vương Chiêu Vân khí thế ngất trời vào phòng thi, sau hai ngày

thi cử thì lê bước ra khỏi trường thi trong tình trạng kiệt sức, như

thể bị yêu tinh đã hút đến chút tinh lực cuối cùng. Lần này có

người rủ Vương Chiêu Vân đến quán Internet, cậu ta lại hiếm khi

làm động tác "thôi dẹp", về nhà ngã xuống ngủ luôn, ngủ liền ba

bốn ngày mới hồi phục.

Lần này hầu như mọi người đều đặt kỳ vọng rất lớn vào Vương

Chiêu Vân, cậu ta thấp thỏm không yên đợi đến ngày tra điểm

số, nghe giọng nói phát ra từ điện thoại, vẻ mặt dần đông cứng.

Ông Vương đứng cạnh cũng nghe rõ ràng.

"Ngữ văn 36, toán 18, tiếng Anh 23, tự nhiên tổng hợp 57, tổng

điểm 134."

Còn thấp hơn ba điểm so với năm ngoái.

Đây là gánh nặng cuộc sống mà Vương Chiêu Vân không thể

chịu đựng được, nghe xong điểm thi, cậu ta hét lên chạy ra khỏi

nhà.

Dì Tống lo lắng cho tình cảnh của con trai, định đuổi theo nhưng

ông Vương xua tay thở dài. "Để nó tự bình tĩnh lại."

Vương Chiêu Vân cảm thấy thế giới của mình xám xịt, vừa nghẹn

ngào vừa lau nước mắt trên đường. Năm nay mình đã cố gắng

rất nhiều, vậy tại sao điểm lại không cao như năm ngoái? Tại

sao mình không thể học, tại sao mình không thể làm được!

Vương Chiêu Vân khóc lóc thảm thiết, thậm chí không muốn về

nhà, không muốn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của mẹ, không

muốn nghe thấy lời mắng mỏ của cha, không muốn nhìn thấy

ánh mắt chế giễu của người khác.

Vương Chiêu Vân đi dọc theo đường, nghĩ đến điểm số của mình

là trong lòng đau nhói. Trên đường, cậu ta nhìn thấy một nhóm

phụ nữ trung niên đang đi về một nơi nào đó thì vô thức đi theo

họ, phát hiện họ vào một ngôi chùa. Vương Chiêu Vân thút thít

đi theo mấy bà thím này, cầm ké mấy nén nhang thắp lên khấn

vái, nghe tiếng tụng kinh, nhìn bức tượng Phật trước mặt, nghĩ

về những thất bại và nỗi đau trong suốt hai năm qua, một làn

sóng buồn bã dâng lên trong lòng, cảm thấy chốn hồng trần này

không còn điều gì đáng để lưu luyến nữa.

Vương Chiêu Vân đi vòng ra sau chánh điện, thấy một sân dành

cho nhà sư ở, không nghĩ ngợi nhiều, ôm lấy một nhà sư, khóc

nức nở: "Sư thầy, con đã nhìn thấu hồng trần, xin hãy thu nhận

con!"

Hiển nhiên là sư thầy đã thấy cảnh tượng này quá nhiều, dù sao

thì hằng năm sau kỳ thi đại học đều có mấy người như vậy, gần

ngày lễ tình nhân cũng là thời kỳ đỉnh cao của việc nhìn thấu

hồng trần. Sư thầy cúi đầu ôn hòa hỏi chàng trai trẻ: "Con à, đã

bao giờ học kinh Phật chưa?"

"Kinh Phật..." Vương Chiêu Vân ngẩng đầu, nước mắt lưng

tròng: "Không phải đi tu rồi mới phải học sao?"

"Cha mẹ con có đồng ý không?" Sư thầy bình tĩnh hỏi.

"Con xấu hổ quá, không dám về nhà nhìn mặt họ." Vương Chiêu

Vân nắm lấy tay áo sư thầy lau nước mắt: "Con chỉ là đồ bỏ đi."

Sư thầy im lặng hồi lâu, suy nghĩ một lát rồi xắn tay áo lấy một

tờ giấy từ trong thiền phòng ra: "Vậy con làm vài câu hỏi nhập

môn đi."

Vương Chiêu Vân run rẩy cầm tờ giấy, ngẩng đầu nhìn, xác định

mình đã đến đúng nơi, đây là chùa, không phải trường học.

Câu hỏi nhập môn đầu tiên, [Tứ bộ chúng của Phật giáo là gì.]

Vương Chiêu Vân cắn đầu bút chì mà sư thầy đưa cho, lật qua

lật lại tờ giấy thi, phát hiện tổng cộng có hơn một trăm câu hỏi,

có rất nhiều chữ không biết là cái gì. Tại sao nó lại khó hơn cả

đề thi ngữ văn tuyển sinh đại học?

Vương Chiêu Vân cắn đầu bút chì, không biết phải làm gì với tờ

giấy thi trước mặt, sau đó, cậu ta thấy một con chó vàng đi ra

khỏi sân, thấy người lạ cũng vẫn bước đi rất bình tĩnh, trông như

nhân viên cũ của chùa. Vương Chiêu Vân liếc mắt nhìn sư thầy

đang nhắm mắt bên cạnh, cầm tờ giấy thi đi chặn đường con

chó vàng, vẻ mặt nghiêm túc: "Anh Cẩu, anh làm được không?"

Con chó vàng to lớn ngẩng đầu, nhìn người trước mặt, rồi quay

đầu bước đi, không thèm để ý đến kẻ ngốc kia.

"Anh Cẩu, làm một câu đi." Vương Chiêu Vân không chịu từ bỏ,

đuổi theo chặn đường chó vàng, cầm bài kiểm tra trên tay,

nghiêm túc nói: "Tôi biết anh nhất định giỏi hơn tôi!"

Chó vàng vẫy đuôi tỏ vẻ khó chịu, sủa Vương Chiêu Vân một

tiếng rồi bỏ chạy.

"Câu hỏi nào có đáp án là gâu?" Vương Chiêu Vân lập tức kiểm

tra đề thi nhưng không tìm thấy câu hỏi tương ứng, quay đầu lại

thấy sư thầy đang lặng lẽ nhìn mình.

"Sư thầy." Vương Chiêu Vân tủi thân lại vô tội giơ tờ giấy lên:

"Nhìn này, ngay cả chó cũng không làm được."

Mí mắt của sư thầy giật giật, thầy mở hai bàn tay đang chắp ra,

chỉ về phía cổng: "Thí chủ xin hãy đi đi, đây không phải là nơi có

duyên với cậu."

"Cho con một cơ hội đi sư thầy!" Vương Chiêu Vân không muốn

từ bỏ: "Con vào rồi học từ từ được không?"

"Không được." Sư thầy liếc nhìn cái đuôi bút chì bị Vương Chiêu

Vân gặm trọc.

"Tại sao!" Vương Chiêu Vân đau buồn phẫn nộ, thiên hạ rộng lớn

như vậy, nhưng lại không có chỗ cho mình dung thân!

"Phật tổ không nhận người như cậu." Sư thầy chắp tay nhắm

mắt lại: "Chúng tôi cũng có nguyên tắc."

×××

Vương Chiêu Mưu đang ở trong văn phòng tập đoàn Vương Thị

thì nhận được điện thoại của ông Vương, thông báo điểm số của

Vương Chiêu Vân. Anh không hề ngạc nhiên. Có những người

bẩm sinh đã không có duyên với việc học tập, họ có thể có năng

khiếu ở những lĩnh vực khác, nhưng cần có người khám phá ra

tài năng đó. Xét theo việc Vương Chiêu Vân đã thi rớt đại học

tám lần ở kiếp trước, cậu ta rất có thể thuộc loại này.

Sau khi kết thúc cuộc gọi đầy oán trách của ông Vương, Vương

Chiêu Mưu suy nghĩ một lát, bên ngoài có tiếng gõ cửa, trợ lý

cầm một hộp quà đi vào.

"Sếp Vương, Lãnh Tu Minh vừa đến, nói có quà tặng cho anh,

còn dặn anh nhất định phải xem." Trợ lý đặt hộp quà được gói

đẹp đẽ trước mặt Vương Chiêu Mưu: "Tôi cũng vừa mở ra kiểm

tra, không có gì nguy hiểm."

Nhất định phải xem?

Vương Chiêu Mưu cầm hộp quà bằng một tay, phát hiện hộp

không nặng thì tháo dây nơ trên hộp rồi mở nắp ra, anh nhìn

xuống, nhìn thấy một chiếc điện thoại di động màn hình lớn, chỉ

có phím điều hướng và hai nút mỏng "Gác máy" và "Kết nối" ở

bên dưới màn hình. Anh sờ thử mặt sau của điện thoại, rút ra

một cái bút cảm ứng dài và mỏng đúng như dự đoán.

"Sếp Vương, đây là điện thoại gì vậy?" Trợ lý tò mò, hình như

chưa từng nhìn thấy loại điện thoại nào như thế này trước đây.

Vương Chiêu Mưu dùng bút cảm ứng lướt trên màn hình, thấy

giao diện phản hồi khá nhạy, anh hiểu ra ngay Lãnh Tu Minh

đang làm gì. Gã đang nghiên cứu điện thoại màn hình cảm ứng.

Ngay từ năm 1993 đã có người đã lắp đặt màn hình cảm ứng

tích hợp vào điện thoại, nhưng công nghệ màn hình cảm ứng

vẫn chưa hoàn thiện, nhiều công ty điện thoại đang nghiên cứu

thiết kế màn hình cảm ứng phù hợp với di động. Chỉ riêng năm

ngoái, một công ty điện thoại di động ở Mỹ đã phát triển chiếc

điện thoại màn hình cảm ứng đầu tiên, nhưng độ nhạy còn hạn

chế, buộc phải dùng bút cảm ứng. Chiếc điện thoại màn hình

cảm ứng đầu tiên tại nước Hoa theo lý mà nói thì phải năm năm

nữa mới xuất hiện, nhưng giờ đây sản phẩm hoàn thiện đã xuất

hiện trước mắt anh.

Vương Chiêu Mưu dùng bút cảm ứng vuốt màn hình điện thoại,

nghiên cứu nó thật cẩn thận. Ngoài các chức năng gọi điện và

chụp ảnh cơ bản, máy còn tích hợp radio 3D, có thể kết nối

Bluetooth, màn hình có độ phân giải cao, bộ nhớ trong 48GB, có

thể mở rộng bằng cách lắp thẻ nhớ. Chiếc điện thoại này còn

kèm theo vài trò chơi, cấu hình phần cứng cũng cao hơn hẳn so

với các dòng điện thoại khác tại nước Hoa.

Nhìn vào chiếc điện thoại màn hình cảm ứng trước mặt, Vương

Chiêu Mưu phải thừa nhận Lãnh Tu Minh rất thông minh và có

tầm nhìn tốt. Việc thiết kế và sản xuất một chiếc điện thoại di

động như vậy chắc chắn không thể hoàn thành trong ba bốn

tháng, gã đã bắt đầu chuẩn bị từ ít nhất một năm trước, có thể

là lên kế hoạch ngay khi phát hiện ra sự tồn tại của Quý Liên

Hoắc. Sau khi nhận được ba tỷ của cụ Lãnh, Lãnh Tu Minh đã

hiện thực hóa nó, chiếc điện thoại trên tay anh lúc này có nghĩa

là dự án điện thoại màn hình cảm ứng bên phía gã đã đi đến giai

đoạn sản xuất thử nghiệm, sau khi thử nghiệm không có vấn đề

gì thì sẽ bước vào giai đoạn sản xuất hàng loạt tiếp theo.

Vương Chiêu Mưu đặt điện thoại xuống, vẻ mặt nghiêm túc hẳn

lên.

Quý Liên Hoắc đang tiến hành hai đầu việc, chuỗi khách sạn đã

được cải tạo, đang trong quá trình đào tạo nhân viên, tuần tới sẽ

bắt đầu kinh doanh thử nghiệm; việc xây dựng trang mạng xã

hội đã đi đến giai đoạn cuối, nhưng Quý Liên Hoắc dường như

vẫn chưa hài lòng với thành quả, nhiều lần nói với Vương Chiêu

Mưu rằng website đã đi chệch khỏi ý tưởng ban đầu.

Vương Chiêu Mưu chưa có kinh nghiệm trong việc tạo trang

mạng xã hội, anh tìm người có chuyên môn đánh giá sản phẩm

hoàn thiện, kết quả rất tốt. Bây giờ đã quá muộn để phá đi làm

lại, anh đề nghị Quý Liên Hoắc tận dụng tối đa, tiếp tục làm, sản

phẩm này có thể được các chuyên gia khen ngợi thì sẽ không

quá tệ, sau khi đưa vào hoạt động chỉ cần quản lý tốt thì kết quả

sẽ không thể kém được.

Xét theo tình hình hiện tại thì Lãnh Tu Minh rõ ràng nhỉnh hơn

Quý Liên Hoắc một chút.

Vương Chiêu Mưu mang "món quà" của Lãnh Tu Minh về nhà,

đưa cho Quý Liên Hoắc xem trước bữa cơm tối.

"Anh Chiêu Mưu, đây là gì?" Quý Liên Hoắc tò mò cầm điện thoại

màn hình cảm ứng lên nhìn, ấn một cái nút, màn hình sáng lên.

"Là điện thoại?" Quý Liên Hoắc ngạc nhiên, cậu chưa từng nhìn

thấy chiếc điện thoại di động nào như thế này.

"Là điện thoại." Ánh mắt Vương Chiêu Mưu hơi nặng nề: "Cũng

là sản phẩm của Lãnh Tu Minh sắp ra mắt."

Quý Liên Hoắc cũng đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Vương Chiêu Mưu lấy bút cảm ứng từ sau điện thoại ra, cho Quý

Liên Hoắc xem cách điện thoại hoạt động.

Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, theo góc

nhìn của một người đã tái sinh, Vương Chiêu Mưu biết rằng một

chiếc điện thoại di động như vậy là một cuộc cách mạng, trong

tương lai sẽ có công nghệ đa chạm tạo ra một cuộc cách mạng

nữa trong lĩnh vực này. Vào thời điểm này, nếu điện thoại được

ra mắt, nó sẽ gây được tiếng vang lớn. Nhưng đồng thời, giá của

nó chắc chắn không hề thấp, mà điện thoại lại không thể tăng

giá trị hoặc được sử dụng làm khoản đầu tư như một căn nhà.

Một chiếc điện thoại di động có giá từ hai đến ba ngàn, hiện nay,

chỉ một số rất ít trong số ít người có thể mua được.

"Chiếc điện thoại này có vẻ thiên về giải trí hơn." Quý Liên Hoắc

chăm chú nghiên cứu chiếc điện thoại trước mặt, thử dùng nó

chụp ảnh. "Độ phân giải màn hình cao, nhưng số điểm ảnh

không được tốt lắm."

Quý Liên Hoắc mở nhạc chuông trong bộ nhớ điện thoại, phát

hiện điện thoại rung theo nhạc khi phát, là do loa kép tích hợp.

Sau khi được Vương Chiêu Mưu chấp thuận, cậu mở nắp pin ở

mặt sau của điện thoại, bên trong được trang bị viên pin lithium

có thể tháo rời, thời lượng pin khá tốt.

Nhìn chiếc điện thoại trước mặt, Quý Liên Hoắc im lặng hồi lâu,

trong mắt lộ vẻ suy tư, cậu biết Lãnh Tu Minh đã chuẩn bị rất

sớm, đây chính là con át chủ bài của gã.

"Mặc dù giá của chiếc điện thoại này cao, tôi ước tính doanh số

bán ra sẽ không tệ." Vương Chiêu Mưu tiêm cho Quý Liên Hoắc

một mũi dự phòng trước, vẻ mặt nghiêm túc.

"Đây là một cuộc chiến cam go."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play