Nhìn thấy máu trên đầu ngón tay, Quý Liên Hoắc đột nhiên nghe

"ong ong" trong đầu, mặt đỏ bừng, vội vàng che mũi chạy vào

phòng vệ sinh.

Sau khi mở vòi xả nước, Quý Liên Hoắc cuối cùng cũng bình tĩnh

lại, nhưng cậu lại ngửi thấy một mùi hương tươi mát thoang

thoảng trong phòng tắm. Từ trên người Chiêu Chiêu. Nghĩ đến

Chiêu Chiêu vừa mới tắm ở đây, dùng sữa tắm mà cậu chuẩn bị

sẵn cho hai người ra, dùng cái khăn lông trắng như tuyết lau

toàn thân, mặt của Quý Liên Hoắc càng nóng bừng, cậu nhìn

vào tấm gương trước mặt, trợn mắt nhìn một dòng máu lại chảy

xuống.

Thấy Quý Liên Hoắc hoảng loạn bỏ chạy, bàn tay lau tóc của

Vương Chiêu Mưu dừng lại, mắt thoáng hiện nụ cười. Sau khi sấy

tóc khô được một nửa, anh thay đồ ngủ, dựa vào đầu giường,

đọc tin nhắn trên điện thoại, tháo đồng hồ ra lên dây cót thủ

công. Khi lên dây cót cho đồng hồ cơ, nó thường sẽ phát ra âm

thanh rẹt rẹt nho nhỏ nghe khá vui tai, anh đặt chiếc đồng hồ đã

lên dây cót sang một bên, đưa tay sờ mái tóc gần khô của mình

rồi bình yên ngủ thiếp đi.

Quý Liên Hoắc đang tắm, những giọt nước trên tóc cứ rơi xuống

không ngừng. Cậu đưa tay vuốt tóc trước trán sang một bên, đỏ

mặt cúi đầu nhìn xuống, nhưng nhớ ra bên ngoài có thể nghe

thấy tiếng động trong phòng tắm vọng ra, đành mím môi, vặn

vòi sen sang chế độ nước lạnh.

Quý Liên Hoắc quấn mình trong áo choàng tắm bước ra khỏi

phòng tắm, phát hiện Vương Chiêu Mưu đã ngủ, đèn trong

phòng vẫn còn sáng. Cậu lập tức quay người tắt đèn, chỉ để lại

một ngọn đèn ngủ nhỏ bên giường mình, nương theo chút ánh

sáng đó, đứng bên giường anh, cẩn thận quan sát người đang

ngủ. Cảm giác như cuối cùng anh đã cởi bỏ bộ áo giáp, nằm

giữa tầng mây vậy.

Quý Liên Hoắc cúi xuống nhìn hàng mi đen dài của người kia nhẹ

nhàng che đi đôi mắt, đổ một cái bóng nhỏ xuống bên cạnh

sống mũi thẳng, đôi môi nhạt màu không còn sắc đỏ tươi vì nụ

hôn buổi sáng nữa, trông thậm chí còn mềm mại hơn. Người

trước mặt cậu không còn giống tổng giám đốc tập đoàn Vương

Thị có thể hô phong hoán vũ, mà chỉ là cậu chủ lịch lãm của

danh gia vọng tộc được nuông chiều từ nhỏ, lớn lên trong nhung

lụa, mọi bộ phận trên cơ thể đều toát lên cảm giác xa hoa mong

manh, đã quen với việc cao ngạo nhìn đời, nụ cười tao nhã trên

môi, lạnh lùng nhìn những người phát cuồng vì anh bằng ánh

mắt thờ ơ.

Quý Liên Hoắc lại cúi đầu, nhìn đôi môi của anh, nhớ tới việc

hôm nay Chiêu Chiêu đã cho mình gối đầu trên chân chỉ để ngủ

thêm một lát, vì vậy mà làm lỡ công việc. Cậu không thể đánh

thức Chiêu Chiêu được.

Quý Liên Hoắc rón rén trở lại giường của mình, cẩn thận lên

giường, cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động nào, rồi tắt đèn

ngủ ở đầu giường. Trong phòng tối đen như mực, cậu mở mắt

nhìn vào trong bóng tối, lắng nghe tiếng động nhỏ trong phòng.

Tiếng nhịp tim của chính cậu, tiếng tích tắc của kim giây trên

đồng hồ, tiếng thở đều nhưng nông của người nằm trên giường

bên cạnh.

Quý Liên Hoắc quay sang một bên, hướng về phía giường bên

kia, cậu muốn lấp đầy khoảng trống ở giữa, rồi giả vờ lăn đến

bên Chiêu Chiêu, ôm anh trong tay, cảm nhận hơi ấm bên cạnh

mình, cảm nhận hơi thở gần gũi. Có lẽ cậu có thể thấy Chiêu

Chiêu thức dậy, hôn lên môi anh, nói với anh rằng đây là nụ hôn

chào buổi sáng.

Quý Liên Hoắc không nhịn được cười, tưởng tượng Chiêu Chiêu

sẽ đáp lại mình như thế nào, rồi vùi mặt vào gối. Mặt cậu nóng

bừng, nghe tiếng hít thở bên cạnh, Quý Liên Hoắc không tài nào

ngủ được, chỉ cần nghĩ đến Chiêu Chiêu nằm cách mình không

xa là trái tim lại đập loạn xạ.

Quý Liên Hoắc mở mắt, nhìn ánh sáng ban mai bên ngoài cửa sổ

xuyên qua rèm cửa, dần dần chiếu vào phòng một luồng sáng

mờ ảo. Mặt trời mọc, cậu nghe thấy tiếng chuông báo thức từ

điện thoại của Vương Chiêu Mưu, thấy anh đưa tay ra tắt báo

thức. Cậu nhắm mắt lại, giả vờ không nghe thấy tiếng báo thức.

Nghe thấy người bên kia đứng dậy, Quý Liên Hoắc lén quay đầu

lại, thấy Vương Chiêu Mưu lấy quần áo sạch từ trong vali ra, ngồi

trước giường, cởi bộ đồ ngủ ra. Tấm lưng trắng ngần hiện ra

trước mặt, cậu từ từ mở mắt, nhìn chằm chằm khung cảnh trước

mắt không chớp mắt. Giống như tác phẩm hoàn hảo nhất của

một nhà điêu khắc, độ cong của từng đường nét đều vừa phải,

ánh nắng ban mai len lỏi qua rèm cửa, vừa thực vừa ảo, ánh

sáng nhẹ nhàng vuốt ve từng tấc da thịt. Áo sơ mi trắng phủ kín

lưng, yết hầu của Quý Liên Hoắc khẽ động đậy, nhìn cánh tay

Vương Chiêu Mưu khẽ cử động, cài lại cúc áo đằng trước. Cậu

hơi nhích người xuống, dùng mép chăn che đi hơn phân nửa

khuôn mặt, đôi mắt đen láy lộ ra thì hơi ngấn nước, chăm chú

nhìn khung cảnh trước mắt.

Vương Chiêu Mưu đứng dậy, chỉnh lại quần âu, thắt thắt lưng

đen vào, quay người cầm chiếc đồng hồ cơ trên tủ đầu giường,

đeo vào cổ tay. Phía sau không có tiếng động, anh nghiêng đầu

liếc nhìn, thấy quá nửa khuôn mặt của Quý Liên Hoắc bị mép

chăn che khuất, mắt nhắm nghiền nhưng vành tai hơi hở ra bên

ngoài lại có màu đỏ nhạt. Anh im lặng cười, dọn giường sơ qua

rồi đi vào phòng tắm.

Nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, Quý Liên Hoắc mở

mắt, hai má nóng bừng. Cậu vội vàng đứng dậy, thay quần áo,

tìm cà phê trong túi, xuống lầu tìm máy cung cấp nước tinh khiết

của nhân viên rồi pha cà phê.

Khi Vương Chiêu Mưu từ phòng tắm đi ra, thấy trên bàn có tách

cà phê bốc hơi nghi ngút, tách pha cà phê này cũng là mang từ

nhà đến, thật sự là chu đáo.

Trong lúc Vương Chiêu Mưu nhâm nhi cà phê, Quý Liên Hoắc vào

nhà vệ sinh, thay phiên nhau sử dụng. Quý Liên Hoắc đã rèn

luyện trong trường trung học, tốc độ rửa mặt đánh răng rất

nhanh, Vương Chiêu Mưu uống xong cà phê thì cậu đã ra khỏi

phòng tắm, thay một bộ vest rồi theo anh xuống lầu ăn sáng.

Chử Thành có nhiều thắng cảnh, ban đầu Vương Chiêu Mưu định

sau khi ăn sáng sẽ dẫn Quý Liên Hoắc đi tham quan, nhưng

không ngờ lễ tân của công ty nhà họ Võ gọi điện đến, nói rằng

họ đã đặt lịch hẹn, thận trọng hỏi tổng giám đốc Vương có thuận

tiện không. Vì vậy sau khi rời khỏi quán ăn sáng, anh dẫn Quý

Liên Hoắc đi thẳng đến công ty nhà họ Võ.

Nhà họ Võ dành riêng một gian phòng họp, hai anh em Võ

Nguyên Thành và Võ Nguyên Công đều có mặt, thái độ vô cùng

thận trọng. Ai mà ngờ rằng tổng giám đốc tập đoàn Vương Thị

đến mà lại lịch sự đưa danh thiếp, đợi cuộc hẹn, phong thái

hành xử khiêm tốn này hoàn toàn khác với thủ đoạn cứng rắn

khi tống nhà họ Trương vào tù vài tháng trước.

Khi nhìn thấy danh thiếp của Vương Chiêu Mưu, đầu óc Võ

Nguyên Thành đờ đẫn hồi lâu, thực sự không hiểu tại sao tổng

giám đốc tập đoàn Vương Thị lại đột nhiên tìm đến cửa nhà

mình. Võ Nguyên Thành gọi em mình lại, hai người bàn luận vấn

đề này suốt đêm nhưng vẫn không đi đến kết luận. Hôm nay hai

người đều trong tình trạng cảnh giác cao độ, hoãn lại mọi cuộc

hẹn và họp hành, chỉ chờ Vương Chiêu Mưu ra chiêu.

Vương Chiêu Mưu dẫn theo Quý Liên Hoắc vào phòng họp, hai

anh em vừa nhìn thấy Quý Liên Hoắc thì đầu óc rối loạn. Sao

người nhà họ Lãnh lại tới đây!

"Hai vị tổng giám đốc Võ." Vương Chiêu Mưu ngồi đối diện với

hai anh em, nói thẳng không chút vòng vo: "Tôi có một dự án

muốn thảo luận với hai vị."

Vương Chiêu Mưu thẳng thắn nói về cuộc đấu giá đất ở Chử

Thành, mô tả sơ lược về hai dự án mà công ty bất động sản

đang triển khai tại Tô Thành, giải thích qua về hướng phát triển

của công ty bất động sản sau khi mua đất ở Chử Thành.

"Ba khu đất, tổng diện tích 200 ngàn mét vuông đất nhà ở,

tương đương với cả ngàn tòa chung cư, mục đích tôi đến lần này

là hợp tác với nhà họ Võ, để các anh trở thành đối tác của công

ty bất động sản, sau đó chịu trách nhiệm bán nhà, phát triển và

cung cấp dịch vụ cho thị trường Chử Thành." Vương Chiêu Mưu

tỏ rõ ý định, Quý Liên Hoắc đứng sau lưng anh cũng nghiêm túc

gật đầu.

Hai anh em nhà họ Võ nhìn nhau, cùng thấy được sự nghi ngờ

và cảnh giác trong mắt nhau.

"Tổng giám đốc Vương, theo tôi biết, cậu không có đối tác nào

trong hai dự án ở Tô Thành, tự mình bán cũng không gặp vấn

đề gì, vậy tại sao đến dự án Chử Thành lại tiếp cận nhà họ Võ?"

Võ Nguyên Thành khẽ nhíu mày, cẩn thận lựa lời, vô thức liếc

nhìn người nhà họ Lãnh phía sau Vương Chiêu Mưu. Nhà họ Võ

khác nhà họ Trương và nhà họ Doãn, họ không làm việc gì đen

tối, nếu làm mất lòng nhà họ Vương có thể sẽ gặp khó khăn

nhưng cố gắng thì vẫn sống được, nhưng nếu chọc giận nhà họ

Lãnh, e rằng không thể ở lại tỉnh Ôn Giang nữa.

"Hai vị chắc cũng hiểu..." Vương Chiêu Mưu nghiêm túc đáp:

"Yêu cầu cơ bản nhất đối với một đối tác là khả năng chiêu mộ

nhân viên, Tô Thành là chiến trường chính của tôi, tôi cũng quen

thuộc với nó, nhưng Chử Thành thì khác, tôi không có sức lực để

tổ chức một đội ngũ bán hàng tại Chử Thành, vì vậy tôi muốn để

các công ty địa phương tại Chử Thành làm việc đó."

Anh em nhà họ Võ do dự một lúc, thấy khó mà đưa ra quyết

định. Chuyện này liên quan đến quá nhiều vấn đề, nếu nhà họ

Võ hợp tác với nhà họ Vương tức là phá vỡ thế cân bằng hiện tại

của Chử Thành và chống lại nhà họ Doãn. Nhưng hợp tác với

nhà họ Vương còn mang lại nhiều lợi ích hơn nữa, không chỉ là

khoản lợi nhuận to lớn cho công ty mà còn nâng cao tầm ảnh

hưởng của nhà họ Võ. Dù vậy, công ty nhà họ Võ vẫn luôn theo

đuổi hướng phát triển ổn định, hợp tác với nhà họ Vương, đằng

sau lợi ích to lớn, cũng có rủi ro quá mức. Điều khiến hai người

càng khó xử hơn là mọi điều Vương Chiêu Mưu nói chỉ mới là

trên lý thuyết, chưa có hành động thực tế nào cả, bên kia có thể

chỉ là tay không bắt giặc, tuyên bố nhà họ Võ và nhà họ Vương

hợp tác, sau đó yên lặng nhìn nhà họ Doãn và nhà họ Võ trai cò

cắn nhau, cuối cùng làm ngư ông đắc lợi, chiếm luôn cả thị

trường Chử Thành. Nhưng nếu họ từ bỏ hợp tác, nhà họ Vương

rất có thể sẽ chuyển sang hợp tác với nhà họ Doãn, thế lực của

nhà họ Doãn sẽ tăng trưởng nhanh chóng, điều này sẽ là một

thảm họa đối với nhà họ Võ.

"Chúng tôi có thể... cân nhắc chuyện này thêm không?" Võ

Nguyên Thành nhìn Vương Chiêu Mưu, trong mắt hiện rõ vẻ

nghiêm túc.

"Tất nhiên rồi, nhưng tôi có giới hạn về thời gian." Vương Chiêu

Mưu đứng dậy giơ hai ngón tay về phía anh em nhà họ Võ: "Tôi

sẽ cho các anh hai ngày, nếu trong vòng hai ngày không nhận

được phản hồi, tôi sẽ coi như các anh đã từ bỏ cơ hội hợp tác

với tôi."

Anh em nhà họ Võ nhìn Vương Chiêu Mưu dẫn cái người nhà họ

Lãnh kia đi. Hai người suy nghĩ hồi lâu, nhận ra rằng cơ hội hợp

tác này rất có thể sẽ quyết định sự sống chết tương lai của nhà

họ Võ.

"Chúng ta không biết khi nào cuộc đấu giá đất sẽ bắt đầu, làm

sao có thể chắc chắn rằng những gì Vương Chiêu Mưu nói là sự

thật?" Võ Nguyên Công cau mày thật chặt: "Vương Chiêu Mưu

nổi tiếng là người mưu mô, nếu chỉ là muốn diệt trừ các thế lực

của Chử Thành để nhà họ Vương tiến quân vào thì sao?"

"Nếu chúng ta từ chối, em muốn thấy nhà họ Vương và nhà họ

Doãn hợp tác à?" Võ Nguyên Thành nghiêm nghị nhìn em trai:

"Vậy thì nhà họ Võ xong rồi!"

"Em nghĩ dựa trên những gì đã xảy ra trước đây, nếu chúng ta

không hợp tác với Vương Chiêu Mưu, cậu ta thà tự xây dựng thế

lực của nhà họ Vương ở Chử Thành còn hơn hợp tác với nhà họ

Doãn." Võ Nguyên Công còn ôm hy vọng: "Nếu nhà họ Vương

thay thế nhà họ Trương, thì không phải là không thể khôi phục

lại tình hình ba bên kiềm chế lẫn nhau như trước đây."

Võ Nguyên Thành khựng lại, nghĩ những gì em trai nói cũng có

lý. Nhà họ Doãn làm nhiều việc mờ ám, trong khi nhà họ Vương

muốn bảo vệ danh tiếng, cho dù nhà họ Võ từ chối, Vương Chiêu

Mưu cũng không thể hợp tác với họ Doãn. Tuy nhiên, việc từ bỏ

cơ hội này, để thế lực của nhà họ Vương tiến vào Chử Thành có

thể đồng nghĩa với việc nhà họ Võ sẽ không bao giờ có cơ hội

xoay chuyển tình thế trong tương lai. Ai lại cam lòng?

Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Võ Nguyên Thành chợt nhớ ra điều gì

đó, gọi em trai: "Nguyên Công, em còn nhớ lần trước từng có

người ở Chử Thành hợp tác với nhà họ Vương không?"

"Còn có ai hợp tác với nhà họ Vương?" Võ Nguyên Công tỏ vẻ

bối rối, không nhớ ra được có thế lực nào đã hợp tác với nhà họ

Vương.

"Chỉ là một người, một trong những tay sai của nhà họ Trương,

họ Mạnh, mà còn là một cô gái, cô ta đã giúp nhà họ Vương tìm

ra bằng chứng xác thực về tội ác của nhà họ Trương." Võ

Nguyên Thành nhớ rõ sự việc này, tấm gương của nhà họ

Trương còn đang bày ra ngay trước mắt, càng tìm hiểu càng rút

ra được nhiều bài học.

"Bây giờ cô ta thế nào rồi?" Võ Nguyên Công không nhịn được

hỏi.

Mặc dù chỉ có một người, nhưng thái độ của nhà họ Vương đối

với cô gái này vẫn mang tính tham khảo, đây là một ví dụ điển

hình, có lẽ thử nhìn vào hoàn cảnh hiện tại của người này, họ có

thể thấy thái độ của nhà họ Vương dành cho đối tác của mình.

"Cô ta đã vi phạm pháp luật, chắc không thể ra tù trong thời

gian ngắn, nhưng cô ta vẫn còn một người cha, nghe nói rằng cô

ta làm tay sai cho nhà họ Trương, sau đó chuyển sang phe nhà

họ Vương, tất cả là vì người cha này." Võ Nguyên Thành gọi vài

cuộc điện thoại, xin được địa chỉ, hai anh em nhìn nhau.

Việc này liên quan đến tương lai của nhà họ Võ, hai người cùng

đi, tận mắt chứng kiến, có lẽ họ sẽ cảm thấy an tâm hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play