"Sếp Vương, trong năm qua, máy móc của nhà máy nhựa đã

được nâng cấp tối ưu hóa, nhập khẩu thiết bị sản xuất nhựa

phân hủy sinh học thân thiện với môi trường, ký kết hợp đồng

với hơn mười công ty trong và ngoài nước, chỉ số sản phẩm đã

đạt hoặc thậm chí vượt quá tiêu chuẩn quốc gia." Giám đốc Ngô

của nhà máy nhựa nở nụ cười, cầm trên tay một chồng bản thảo

phát biểu. "Có mấy bên truyền thông thậm chí còn nói rằng sản

phẩm nhựa phân hủy sinh học mà chúng ta sản xuất là một

trong những sản phẩm thân thiện với môi trường tiên tiến nhất

cả nước."

Vương Chiêu Mưu gật đầu, nhìn giám đốc Ngô tóc hoa râm tuổi

đã qua năm mươi cầm bản thảo đọc cẩn thận. Tình hình kinh

doanh của nhà máy nhựa luôn được báo cáo trực tiếp bằng văn

bản, nhưng triển vọng tốt của nhà máy nhựa trong năm qua đã

khiến giám đốc nhất quyết đòi đích thân đến báo cáo với anh.

"Danh tiếng của nhà máy chúng ta đang lan rộng ra nước ngoài,

năm nay liên tục nhận được vài đơn đặt hàng từ nước ngoài."

Giám đốc Ngô vui mừng khôn xiết: "Năm nay, lợi nhuận của nhà

máy đã tăng gần gấp đôi, lương của nhân viên cũng tăng lên, vì

nhân sự không đủ nên chúng tôi thậm chí phải từ chối vài đơn

hàng."

"Sếp Vương, tôi nghĩ liệu chúng ta có thể mở rộng quy mô nhà

máy nhựa không, tôi nghĩ con đường sản xuất nhựa phân hủy

sinh học và thân thiện với môi trường có thể tiếp tục." Giám đốc

Ngô nói với đôi mắt lấp lánh. "Tin tức nói rằng bảo vệ môi

trường là sứ mệnh chung của toàn nhân loại, nhận thức về môi

trường của nước Hoa cũng ngày càng tăng, tôi có cảm giác rằng

trong tương lai sẽ ngày càng có nhiều đơn hàng hơn, nhà máy

chúng ta chắc chắn sẽ ngày càng phát triển."

Vương Chiêu Mưu nhìn giám đốc Ngô trạc tuổi ông Vương, cười

nhẹ. Mấy cái máy mới nhập của nhà máy nhựa có giá trị hàng

trăm triệu, nhưng lợi nhuận năm ngoái của nhà máy nhựa chỉ

đạt chưa tới một phần mười giá của chúng.

"Việc mở rộng quy mô là điều chắc chắn." Vương Chiêu Mưu đan

tay lại đặt lên bàn, nhìn giám đốc Ngô, giọng nhẹ nhàng nói:

"Nhưng mọi việc đều phải làm từng bước một, bành trướng một

cách mù quáng sẽ mang đến rất nhiều bất trắc."

"Sếp Vương nói phải." Giám đốc Ngô ngượng ngùng khi cười,

nhà máy nhựa chưa bao giờ kiếm được nhiều tiền như vậy, chính

ông cũng không khỏi cảm thấy choáng ngợp khi xem báo cáo mà

quên mất số tiền đã đầu tư vào đống máy móc đó thậm chí còn

chưa lấy lại được một xu nào.

"Tuy nhiên, chúng ta có thể tăng số lượng nhân viên một cách

hợp lý, chia sẻ áp lực do các đơn đặt hàng mang lại." Vương

Chiêu Mưu mỉm cười: "Phải đảm bảo rằng người lao động có chế

độ nghỉ ngơi và nghỉ phép đúng luật."

"Tôi hiểu, sếp Vương." Giám đốc Ngô không nhịn được toét

miệng cười, cầm bản thảo trên tay, bắt đầu vẽ ngay tại chỗ cho

Vương Chiêu Mưu xem. "Tôi cũng muốn mở rộng quy mô của ký

túc xá nhân viên, tôi muốn xây thêm một tòa nhà nữa trên khu

đất trống bên cạnh ký túc xá ban đầu..."

Trong lúc giám đốc Ngô đang cẩn thận vẽ, điện thoại di động

riêng của Vương Chiêu Mưu reo lên, báo hiệu có tin nhắn mới.

Anh nhìn bản vẽ kế hoạch của giám đốc Ngô, khẽ gật đầu: "Tôi

đã nghe về mật độ ký túc xá nhân viên hiện tại và nhiều bất

tiện, giám đốc Ngô, chú có thể đưa cho tôi một kế hoạch chi tiết,

nếu hợp lý, tôi sẽ phê duyệt khoản tài trợ."

"Tôi hiểu, sếp Vương!" Giám đốc Ngô nghe vậy lập tức cười tươi

rói, cầm bản thảo, hài lòng rời khỏi văn phòng.

Vương Chiêu Mưu im lặng một lát, lấy cái di động cá nhân vừa

reo ra, phát hiện là tin nhắn mới của Vương Kỳ Yên.

[Không có nội gián, tiếp tục giao dịch.]

Vương Chiêu Mưu nhướng mày, điện thoại lại reo lần nữa, có tin

nhắn thứ hai.

[Hôm nay lúc 3 giờ chiều, nhà hàng tây Lemu, bàn 08, người tên

là Văn Ngạn Bác, cầm một bông hồng đỏ, over.]

Vương Chiêu Mưu cong môi, gần như có thể tưởng tượng ra

Vương Kỳ Yên đang cảnh giác nhìn xung quanh, lén la lén lút gửi

tin nhắn. Anh dùng đầu ngón tay ấn nút, lông mày hơi nhướng

lên.

[Đã nhận, over.]

Điện thoại di động lại reo.

[Em trai ngoan, năm nay chị thiết kế cho cậu một bộ trang sức

nam, over.]

Nhìn vào tin nhắn trên màn hình, Vương Chiêu Mưu xem giờ rồi

tắt điện thoại.

Buổi chiều, Vương Chiêu Mưu đến nhà hàng tây Lemu trước giờ

hẹn, gọi một ly nước, yên lặng chờ đợi.

Đối phương đến đúng giờ, trong tay cầm một đóa hồng, nhìn

thấy người ngồi trên ghế thì trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc,

dừng một chút rồi ngồi xuống đối diện Vương Chiêu Mưu.

Vương Chiêu Mưu im lặng nhìn kẻ ngồi đối diện, có lẽ đây là

nghiệt duyên, kiếp trước Vương Kỳ Yên đã phải cưới gã, kiếp này

lần đầu đi xem mắt cũng gặp phải gã. Nhà họ Văn cũng là nhà

quyền quý có tiếng tăm ở Tô Thành, gia cảnh quả thực tốt,

không hẳn là môn đăng hộ đối nhưng cưới con gái nhà họ

Vương cũng không quá tệ.

Vương Chiêu Mưu nhìn chồng kiếp trước của Vương Kỳ Yên,

trông gã trắng trẻo sạch sẽ, đeo kính gọng đen, khí chất thư

sinh, nụ cười cũng không có vẻ gì là gây khó chịu. Vậy mà cũng

chính gã này ở nhà lại có thể đánh vợ đến thương tích đầy mình,

còn cố tình để lại mặt và tay để người ngoài không nhận ra điều

gì.

"Tôi 27 tuổi." Văn Ngạn Bác nhìn người đàn ông đối diện, mỉm

cười: "Tôi tốt nghiệp nghiên cứu sinh Đại học Tấn Thành, cao 1

mét 79, nặng 65 ký, trước đây từng có hai người bạn gái nhưng

chúng tôi đã chia tay dứt khoát. Bây giờ tôi là giám đốc bán

hàng trong công ty của ba tôi, mức lương hàng năm là 500

ngàn, nhưng sau này sẽ tăng lên, ba tôi đã hứa sẽ cho tôi một

phần cổ phiếu công ty sau khi tôi kết hôn, khi đó có thể nhận

được cổ tức. Hiện tôi có hai ngôi nhà, một ở Tô Thành và một ở

Tấn Thành, ba chiếc xe, tổng giá trị khoảng một triệu, ngoài ra

tôi còn hơn 3 triệu tiền tiết kiệm, hơn 500 ngàn trong thị trường

chứng khoán, nếu bán hết ngay bây giờ sẽ có giá trị khoảng 700

ngàn." Văn Ngạn Bác tỏ vẻ chân thành, giới thiệu bản thân một

cách chi tiết và thẳng thắn.

Vương Chiêu Mưu cười, đột nhiên hiểu ra vì sao kiếp trước

Vương Kỳ Yên lại chọn gã đàn ông này sau khi bị ép đến đường

cùng.

Thấy người đàn ông đối diện mỉm cười, Văn Ngạn Bác làm ra vẻ

ngại ngùng đưa bông hồng trên tay sang: "Xin lỗi, tôi không giỏi

ăn nói, nhưng tôi có thể đảm bảo rằng mọi điều tôi vừa nói đều

là sự thật, anh đồng ý đến xem mắt, tôi cảm thấy thực sự vinh

dự."

Đột nhiên, có tiếng vật gì đó vỡ ở chiếc bàn phía sau Vương

Chiêu Mưu, vì giữa hai bàn có vách ngăn cao bằng nửa người,

Văn Ngạn Bác tò mò nhìn nhưng không thấy chuyện gì đang xảy

ra ở bên đó. Hai người phục vụ nhanh chóng chạy đến bàn sau,

thu dọn đống mảnh ly vỡ.

Vương Chiêu Mưu nhìn đóa hoa hồng trước mặt, ánh mắt bình

thản: "Tôi không đến đây để xem mắt với anh."

"Tôi biết." Văn Ngạn Bác cười ngượng ngùng: "Mẹ tôi nói người

đến xem mắt là con gái lớn của nhà họ Vương, chắc là chị hai

của anh."

Vương Chiêu Mưu nhìn bông hoa hồng trước mặt, ung dung

ngước mắt lên: "Như thế này có ý gì?"

"Với tôi, kết hôn với ai cũng không quan trọng." Văn Ngạn Bác

vẫn tươi cười: "Chỉ cần xem điều kiện của hai gia đình có phù

hợp hay không, năng lực của hai bên có ngang nhau hay không,

chỉ cần có thể lập gia đình, cha mẹ hai bên đều sẽ hài lòng, trên

thực tế, chúng ta vẫn có thể sống cuộc sống của riêng mình,

điều đó sẽ không ảnh hưởng đến tính cách độc lập của chúng

ta."

Vương Chiêu Mưu hơi cong khóe môi, anh đã biết Vương Kỳ Yên

bị lừa gạt bằng những lời dối trá nào.

"Thực ra, tôi đang rất mong chờ." Văn Ngạn Bác đưa bông hồng

ra trước mặt Vương Chiêu Mưu: "Nếu chúng ta lập gia đình thì

sẽ như thế nào."

"Rắc" một tiếng, dường như lại có thêm một chiếc ly ở bàn phía

sau bị vỡ.

Nếu một cái ly vỡ là do tai nạn thì hai cái nhìn thế nào cũng thấy

có vấn đề. Vương Chiêu Mưu im lặng một lúc rồi lấy điện thoại ra

xem giờ.

Hai người phục vụ lại đi đến bàn sau, nhặt đống thủy tinh vỡ lần

thứ hai với ánh mắt khó hiểu.

Vương Chiêu Mưu nhìn gã đàn ông đang cười trước mặt, ánh

mắt nghiềm ngẫm. Ở kiếp trước, anh đã tham dự hôn lễ của

Vương Kỳ Yên và gã đàn ông này, anh nhớ mang máng rằng Văn

Ngạn Bác đã từng nổi trận lôi đình với một người hầu bàn vô

tình phạm lỗi. Dù sao thì đó cũng là một đám cưới, mọi người

đều nghĩ Văn Ngạn Bác rất coi trọng đám cưới này, không muốn

có bất kỳ sai sót nào nên mới như vậy. Nhưng xem ra, có vẻ như

là vì gã không thể kiểm soát tốt cảm xúc của mình, đồng thời lấy

cớ đó để bạo lực với người khác.

Vương Chiêu Mưu suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu nhìn gã: "Tôi

không đến đây để xem mắt, chỉ để chuyển lời. Vương Kỳ Yên

không muốn kết hôn, chị ấy từ chối lập gia đình với bất kỳ người

nào, tôi tôn trọng sự lựa chọn của chị ấy, nên tôi thay mặt chị ấy

chuyển lời lại."

"Vậy còn anh?" Văn Ngạn Bác vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không

chịu bỏ cuộc: "Tổng giám đốc Vương cũng không muốn kết hôn

sao?"

Vương Chiêu Mưu cười, trong mắt lộ rõ ý từ chối: "Với anh thì

không."

Nụ cười trên khuôn mặt Văn Ngạn Bác dần biến mất, đôi mắt

sau cặp kính gọng đen hiện lên vẻ chịu đựng.

Vương Chiêu Mưu chú ý thấy Văn Ngạn Bác siết chặt nắm tay

trên bàn, như thể đang cố gắng kiềm chế bản thân.

"Người nhà họ Vương đều kiêu ngạo như vậy sao?" Văn Ngạn

Bác nhìn thẳng vào Vương Chiêu Mưu: "Anh nghĩ là tôi nói với

anh những điều này vì tôi để mắt tới tiền bạc của anh, tập đoàn

Vương Thị của gia đình anh, hay địa vị của anh sao? Cái gì gọi là

với tôi thì không?"

Giọng nói của Văn Ngạn Bác khá lớn, rất nhiều người trong nhà

hàng đều nhìn sang, một nhân viên thấy vậy liền tiến lên: "Xin

lỗi quý khách, anh có thể nói nhỏ một chút được không?"

Văn Ngạn Bác nhìn người phục vụ đó, đột nhiên giơ tay lên, đập

mạnh chiếc ly trên bàn sang một bên.

Phục vụ giật mình, kinh hoảng nhìn vị khách trước mặt, mấy

người khác cũng chạy tới, nhanh chóng thu dọn mảnh thủy tinh

vỡ trên mặt đất, tránh cho khách hàng khác giẫm lên. Thấy vậy,

người quản lý nhà hàng cũng vội vã chạy tới hỏi thăm tình hình.

Nhiều khách trong nhà hàng chứng kiến cảnh tượng này cũng

vội vàng trả tiền rồi rời đi.

Ngực Văn Ngạn Bác phập phồng, một lát sau dường như ý thức

được điều gì đó, gã quay sang nhìn Vương Chiêu Mưu.

"Xin lỗi, tổng giám đốc Vương, vừa rồi tôi mất kiểm soát cảm xúc

của mình, có lẽ lời từ chối của anh khiến tôi cảm thấy không

thoải mái." Văn Ngạn Bác ngước mắt nhìn Vương Chiêu Mưu, vờ

như buồn bã: "Rất xin lỗi tổng giám đốc Vương, có thể cho tôi

một cơ hội nữa không, tôi thực sự trân trọng lần xem mắt này,

có lẽ vì tôi trân trọng nó quá nên mới xảy ra chuyện này."

"Tôi không phải là cha của anh, mà phải cho anh cơ hội." Vương

Chiêu Mưu lấy ví từ trong túi áo ra, rút một tờ tiền đặt lên bàn,

rồi đứng dậy nhìn gã với vẻ thờ ơ: "Anh là người đầu tiên dám

đập ly trước mặt tôi, nếu còn dám mơ tới chuyện kết thông gia

với nhà họ Vương, đến lúc đó gãy tay gãy chân thì đừng trách

tôi không nhắc nhở trước."

Nhìn thấy Vương Chiêu Mưu bước ra khỏi nhà hàng, Văn Ngạn

Bác nghiến răng đuổi theo, trên phố rất đông người, gã vừa hét

lớn vừa đuổi theo, nhưng rồi đã mất dấu người kia. Văn Ngạn

Bác cực kỳ tức giận, lấy điện thoại di động trong túi ra gọi, bắt

đầu chửi bới: "Bà già kia bà tìm cho tôi loại đối tượng xem mắt

gì thế hả, cố tình làm tôi xấu hổ, phải không!"

Người phụ nữ trung niên ở đầu kia chẳng hiểu ra sao: "Ngạn

Bác, có chuyện gì vậy, ai làm con giận rồi phải không, nói mẹ

nghe nào."

"Người ta khinh thường tôi, bà còn ở đó khoe khoang khoác lác,

xinh đẹp thì hay lắm, có tiền có quyền thì hay lắm?" Văn Ngạn

Bác trút cơn giận, thấy người qua đường nhìn mình thì đi đến

một nơi vắng vẻ hơn.

"Cái thứ rác rưởi gì chứ, còn bày đặt kiêu ngạo, nó nghĩ mình là

ai, đừng có để tôi tìm được cơ hội, tôi phải cho nó sống không

bằng chết!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play