Chỉ hơn bốn mươi ngày thôi sao?

Quý Liên Hoắc nghe vậy càng buồn hơn, ngẩng đầu nhìn thật

sâu vào người trước mặt, như thể mãi không thể nhìn đủ. Nghĩ

đến việc không được gặp Vương Chiêu Mưu hơn bốn mươi ngày

là Quý Liên Hoắc thấy tim gan như bị vò nát, nhíu mày mãi

không thả lỏng được.

Xe của nhà họ Lãnh đã đậu bên ngoài từ lâu, nhưng Quý Liên

Hoắc vẫn chưa ra khỏi biệt thự.

"Anh Chiêu Mưu, anh còn nhớ chiếc áo anh cho em mượn mặc

hồi thi đại học không?" Quý Liên Hoắc đứng ở cửa, một tay

chống vào khung cửa, ánh mắt khá cẩn thận rụt rè. "Anh Chiêu

Mưu em mang nó theo được không?"

Nhìn ánh mắt cầu xin của Quý Liên Hoắc, Vương Chiêu Mưu im

lặng vài giây, sau cùng vẫn không thể cưỡng lại được ánh mắt

của cậu, anh đứng dậy đi lên tầng hai, một lát sau mang theo

một chiếc áo sơ mi trắng được gấp gọn gàng đi xuống.

Quý Liên Hoắc đặt va li xuống, hai tay cầm lấy chiếc áo, nhìn

người kia bằng đôi mắt ướt át, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên chiếc

áo trước mặt Vương Chiêu Mưu. Chân thành mà dịu dàng.

"Không sao đâu." Vương Chiêu Mưu nhẹ nhàng nói: "Đến Mỹ,

vẫn có thể nhắn tin, gọi điện thoại được."

Quý Liên Hoắc mím môi, nỗi buồn trong mắt không sao tả được.

Vương Chiêu Mưu khựng lại, anh tháo chiếc đồng hồ ra khỏi cổ

tay, đeo vào tay phải của Quý Liên Hoắc. "Nó thay tôi, đi theo

em."

Quý Liên Hoắc cúi xuống nhìn đồng hồ đeo tay, sợi dây kim loại

vẫn còn giữ được hơi ấm trên người Vương Chiêu Mưu, có nó,

cậu có thể biết được thời gian ở chỗ Chiêu Chiêu. Quý Liên Hoắc

cúi xuống, miễn cưỡng mỉm cười với Vương Chiêu Mưu.

Vương Chiêu Mưu thấy vậy, mỉm cười bước tới, dịu dàng hôn lên

đôi môi mỏng của cậu.

Khi tài xế được nhà họ Lãnh phái đi sắp hết kiên nhẫn, Quý Liên

Hoắc cuối cùng cũng xách va li bước ra khỏi cổng biệt thự, cứ vài

bước lại ngoái lại nhìn, ánh mắt đầy vẻ quyến luyến.

Vương Chiêu Mưu đứng ở cửa biệt thự, chị Trình cũng bế Quý

Đại Bảo bước tới, nhìn tài xế nhà họ Lãnh bước nhanh xuống,

đặt va li của Quý Liên Hoắc vào cốp xe, rồi cung kính mở cửa xe

cho cậu, đúng là thái độ đối xử với cậu chủ.

Quý Liên Hoắc lên xe, hạ cửa sổ xuống, thò đầu ra nhìn Vương

Chiêu Mưu, trông như một chú chó lớn sắp bị đưa đi, mắt còn

ngấn lệ.

Vương Chiêu Mưu mỉm cười, vẫy tay với Quý Liên Hoắc. Quý

Liên Hoắc cố gắng mím môi, vẫy tay thật nhanh đáp lại anh.

Chiếc xe chậm rãi lái đi. Vương Chiêu Mưu đứng trước biệt thự

một lát rồi quay lại phòng khách.

Quý Liên Hoắc nhìn theo bóng dáng biệt thự khuất dần trong

tầm mắt, rồi ngồi lại vào ghế, nhìn chiếc đồng hồ trên tay, lòng

cảm thấy an tâm hơn.

Tài xế nhà họ Lãnh buồn cười, nhìn Quý Liên Hoắc ngồi ở ghế

sau qua gương chiếu hậu. Cậu chủ mà nhà họ Lãnh khó khăn

lắm mới tìm thấy lại đi si mê một người đàn ông. Trước kia có

người nói chuyện này hắn còn không tin, hôm nay tận mắt thấy

mới biết là sự thật, khi nào mà nhà họ Lãnh lại có một kẻ si tình

thế này!

Quý Liên Hoắc ngắm đồng hồ, rồi mơ hồ nhận ra ánh mắt đang

nhìn mình từ phía trước, khóe miệng cậu trễ xuống, cậu ngước

mắt lên lạnh lùng nhìn tài xế đang cười nhạo mình ở hàng ghế

trên.

Đôi mắt của Quý Liên Hoắc u ám và nặng nề, như một con sói

đơn độc ẩn núp trong đêm tối của một vùng đất băng giá, tưởng

chừng như một giây sau sẽ lặng lẽ lao vào, xé toạc cổ họng con

mồi bằng hàm răng sắc nhọn, rồi nhìn dòng máu loang rộng trên

tuyết bằng đôi mắt lạnh lùng.

Tài xế vô thức rùng mình, nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm trên

mặt, nhìn thẳng phía trước, không dám nhìn tình hình ở hàng

ghế sau nữa.

Khi xe đến sân bay, Quý Liên Hoắc thấy có rất nhiều vệ sĩ của

nhà họ Lãnh đang bảo vệ quanh máy bay riêng, vali được nhân

viên mang lên, Quý Liên Hoắc lên máy bay, tiếp viên hàng không

nhiệt tình dẫn cậu đến tận chỗ ngồi. Nơi này hơi khác biệt so với

những gì cậu tưởng tượng, giống một căn phòng hơn là một chỗ

ngồi, có giường, có bàn, màn hình tích hợp và quầy bar nhỏ với

nhiều loại đồ uống sẵn sàng.

Cánh cửa khoang bên cạnh mở ra, Quý Liên Hoắc quay lại thì

thấy cụ Lãnh đang ngồi bên cạnh, bên phía ông cụ hình như có

thiết bị gì đó, dùng để theo dõi các chỉ số sức khỏe.

"Liên Hoắc, con đến rồi." Cụ Lãnh mỉm cười nhìn Quý Liên Hoắc:

"Nhanh chuẩn bị đi, máy bay sắp cất cánh rồi."

Quý Liên Hoắc im lặng ngồi xuống chỗ của mình, thắt dây an

toàn theo hướng dẫn của tiếp viên hàng không. Sau một hồi

nhiễu động, tiếp viên hàng không ra hiệu cho Quý Liên Hoắc

tháo dây an toàn, chu đáo hỏi kỹ cậu muốn ăn gì vào bữa trưa.

Sau khi tiếp viên hàng không đi khỏi, cụ Lãnh quay lại nhìn Quý

Liên Hoắc đang cau mày vì chưa quen, cười nói: "Liên Hoắc, con

đi một vài lần sẽ quen thôi, ở Mỹ, nhiều người giàu có có máy

bay riêng, thậm chí còn có khách sạn tình nhân trên máy bay, rất

mới lạ."

Trên máy bay mà có khách sạn tình nhân? Quý Liên Hoắc mím

môi, mở tấm rèm bên cạnh, cúi đầu nhìn ra quang cảnh bên

ngoài cửa sổ. Cậu đang rời khỏi nơi Chiêu Chiêu ở. Nếu có thể

cùng Chiêu Chiêu vào khách sạn tình nhân trên máy bay thì tốt

biết bao. Hôn nhau ở độ cao 10.000 mét. Cùng nhau ngắm cảnh

trên mây.

Quý Liên Hoắc cụp mắt xuống, vẻ mặt hơi buồn bã. Thấy vậy, cụ

Lãnh bảo cậu nghỉ ngơi cho khỏe, rồi gọi nhân viên giúp cậu

đóng cửa khoang của mình lại.

Không gian dành cho một người.

Quý Liên Hoắc không nhịn được đưa tay sờ lên chiếc đồng hồ

trên cổ tay, dừng lại một chút, mở áo khoác ra, lấy ra một chiếc

áo sơ mi trắng như tuyết từ bên trong. Cúi đầu ngửi mùi trên áo,

cảm xúc trong mắt cậu dịu đi đôi chút, sau khi cậu trả lại áo lần

đó, chắc hẳn Vương Chiêu Mưu đã mặc lại. Nghĩ đến cảnh anh

mặc chiếc áo này bên trong áo vest, tai Quý Liên Hoắc đỏ bừng,

lại vùi mặt vào áo, hít thở một cách tham lam.

Hơn bốn mươi ngày đêm, thật quá sức chịu đựng.

×××

Hôm nay Vương Chiêu Mưu chọn làm việc ở nhà. Sau khi Quý

Liên Hoắc đi, biệt thự có vẻ hơi vắng vẻ, sau khi đọc xong một

văn kiện, anh ngửa đầu ra sau để thư giãn cột sống cổ, tiếng

tích tắc của đồng hồ trong phòng làm việc vang lên bên tai.

Đúng là quá yên tĩnh.

Cảm thấy cổ tay trống trải, Vương Chiêu Mưu đứng dậy, trở về

phòng, mở tủ đồng hồ, dành một lúc chọn lựa trong cả một dãy

rồi cầm bừa một chiếc đeo vào cổ tay. Nhìn vào tủ khuy măng

sét, anh im lặng một lát, tháo chiếc khuy măng sét bằng bạc

trên cổ tay áo ra, thay vào đó là một trong những món quà của

Quý Liên Hoắc. Khuy măng sét kim cương đen kết hợp với áo sơ

mi trắng và ghi lê đen, trông cũng khá bắt mắt.

Vương Chiêu Mưu đứng trước gương chỉnh lại cổ tay áo, loáng

thoáng nghe thấy tiếng động cơ xe từ ngoài biệt thự truyền đến,

anh ra khỏi phòng, thấy một chiếc xe dừng trước biệt thự. Anh

đã từng nhìn thấy chiếc xe này, người bước xuống xe cũng

không nằm ngoài dự đoán của anh. Buổi sáng Quý Liên Hoắc và

cụ Lãnh vừa đi, buổi chiều Lãnh Tu Minh đã tìm tới cửa, quả thực

là rất gấp gáp.

Lãnh Tu Minh xách túi hồ sơ bấm chuông cửa biệt thự, chị Trình

nhìn Vương Chiêu Mưu, thấy anh khẽ gật đầu, chị Trình ra mở

cửa dẫn Lãnh Tu Minh vào biệt thự.

"Chiêu Mưu, đã lâu không gặp." Lãnh Tu Minh vừa bước vào biệt

thự là lập tức nở nụ cười, khuôn mặt con lai đẹp trai cùng nụ

cười tươi tắn không có vẻ gì là hung hăng.

"Đã lâu không gặp." Vương Chiêu Mưu lịch sự giơ tay ra hiệu chỗ

ngồi đối diện, Lãnh Tu Minh vội vàng ngồi xuống, nhìn trà và đồ

ăn vặt chị Trình mang đến.

Lãnh Tu Minh ngồi trên sô pha đối diện Vương Chiêu Mưu, nhìn

quanh phòng khách rồi quan tâm hỏi: "Cháu họ tôi đâu, dạo này

nó thế nào?"

"Nó ra ngoài để học thêm." Vương Chiêu Mưu mỉm cười, cầm

tách trà lên.

"Bây giờ tôi hiểu vì sao nó lại thông minh đến vậy rồi." Lãnh Tu

Minh cười tươi rói: "Thì ra là do Chiêu Mưu quản lý rất chặt, mà

tính ra cháu họ cũng thông minh lắm, mới hai tuổi đã học được

nhiều thứ như vậy."

Nghe Lãnh Tu Minh khen Quý Đại Bảo thông minh, Vương Chiêu

Mưu cười, không lên tiếng.

"Chuyện lúc trước, Chiêu Mưu vẫn giận sao?" Lãnh Tu Minh

chăm chú nhìn Vương Chiêu Mưu: "Tôi xin lỗi, tôi biết có những

lời nói lúc đầu đã khiến anh có ấn tượng không tốt, nên anh mới

giấu tôi sự thật về em họ và cháu họ. Sau đó tôi cùng ông nội và

cô đến nơi em họ từng sống để hỏi thăm, đến lúc đó chúng tôi

mới biết anh đã giúp em họ và cháu họ rất nhiều."

Vương Chiêu Mưu vẫn mỉm cười, từ từ cụp mắt xuống, nhấp một

ngụm trà.

"Chiêu Mưu, tôi biết anh là người tốt, sẵn lòng giúp đỡ em họ tôi

lúc gặp khó khăn, đồng thời tôi cũng biết anh là thương nhân có

tầm nhìn xa." Lãnh Tu Minh ngẩng lên nhìn chị Trình.

Trong mắt Vương Chiêu Mưu vụt qua một tia sáng, anh giơ tay

ra hiệu cho chị Trình rời đi.

Sau khi thấy chị Trình đi khỏi, Lãnh Tu Minh lấy ra một tập hồ sơ,

mở ra đặt trước mặt Vương Chiêu Mưu.

"Chiêu Mưu, anh hẳn biết ông nội tôi có ba đứa con." Lãnh Tu

Minh nghiêm túc nhìn người trước mặt. "Ba của tôi Lãnh Thần

Cẩm, cô tôi Lãnh Uyển Âm, và ba của em họ là Lãnh Thần

Ngọc."

"Trước khi chú út Lãnh Thần Ngọc qua đời, ông nội tôi luôn coi

chú ấy là người thừa kế nhà họ Lãnh, không may xảy ra việc đó,

về sau ba tôi không bao giờ nhắc đến ý định kế thừa nhà họ

Lãnh để tránh sự nghi ngờ. Cô Uyển Âm có thương hiệu mỹ

phẩm riêng, thường xuyên tham gia hoạt động từ thiện ở nước

ngoài, cô ấy đã thành lập khá nhiều quỹ từ thiện để bảo vệ môi

trường, giúp đỡ người nghèo, đã đủ bận rộn với công ty và quỹ

của mình rồi, cô ấy không có ý định tranh giành tài sản của gia

đình. Bây giờ chỉ còn tôi và Quý Liên Hoắc." Lãnh Tu Minh chăm

chú nhìn người đối diện: "Có thể anh thấy thương hại cho Quý

Liên Hoắc, nhà họ Lãnh nợ nó rất nhiều, tôi không phủ nhận

điều này, nhưng về việc thừa kế nhà họ Lãnh, tôi sẽ không hai

tay dâng nhà họ Lãnh lên cho nó chỉ vì nó đã phải chịu nhiều

đau khổ. Từ khi còn nhỏ, tôi đã được nuôi dạy như người thừa

kế nhà họ Lãnh, tôi không thể dễ dàng buông bỏ."

Vương Chiêu Mưu lặng lẽ nhìn tập hồ sơ mà Lãnh Tu Minh mở

ra, phát hiện có vẻ như đó là lý lịch cá nhân của gã.

"Chiêu Mưu, anh có lẽ không biết rõ về tôi, nhưng tôi muốn anh

xem qua những thứ này để so sánh sơ bộ giữa tôi và Quý Liên

Hoắc." Lãnh Tu Minh tỏ vẻ nghiêm túc.

Vương Chiêu Mưu nhìn vào bản lý lịch trước mặt, ánh mắt hơi

biến chuyển khi lướt qua những dự án mà Lãnh Tu Minh đã tham

gia. Không thể phủ nhận gã thực sự có năng lực.

"Còn có một lý do nữa khiến tôi tới gặp anh vội như vậy." Lãnh

Tu Minh lấy ra một tờ giấy khác, đặt trước mặt Vương Chiêu

Mưu.

Đây là một bản sao bệnh án, Vương Chiêu Mưu nhìn vào cái tên

"Lãnh Thành Quân" trên đó, sau một hồi mới nhận ra đây là

bệnh án của cụ Lãnh.

"Tôi hiểu ý của ông nội, ông ấy nghĩ rằng khoảng cách về giáo

dục mà Quý Liên Hoắc và tôi nhận được là quá lớn, ông ấy muốn

lấp đầy khoảng trống cho Quý Liên Hoắc, nhưng thật không

may, sức khỏe của ông không cho phép ông trụ được quá lâu."

Lãnh Tu Minh tỏ vẻ thận trọng: "Tôi mang hồ sơ bệnh án đến hỏi

bác sĩ, khối u ở phổi của ông nội đã nghiêm trọng đến mức phải

phẫu thuật, ngay cả khi phẫu thuật thành công vẫn có thể bị di

căn. Cho nên tôi mạnh dạn đoán rằng lần này khi Quý Liên Hoắc

từ Mỹ về, ông nội sẽ cho tôi và Quý Liên Hoắc bắt đầu thi đấu."

Thấy Vương Chiêu Mưu im lặng, Lãnh Tu Minh tiếp tục nói.

"Vậy nên thật không may, Quý Liên Hoắc không có nhiều thời

gian để chuẩn bị, nó phải vội vã tranh đấu với tôi. Trận này tôi

nắm chắc phần thắng đến 80%."

Vương Chiêu Mưu nhìn hồ sơ bệnh án trước mặt, trong lòng hơi

chua xót. Phải biết rằng ở kiếp trước, đến khi anh chết, cụ Lãnh

vẫn còn sống khỏe mạnh kìa.

"Chiêu Mưu, anh có biết vì sao tôi nói là 80% không?" Lãnh Tu

Minh nở nụ cười: "10 % còn lại là bởi địa điểm thi đấu nằm trên

nước Hoa, Quý Liên Hoắc đã ở nước Hoa lâu hơn tôi, hiểu nước

Hoa hơn tôi, nên mới có 10% này. Còn 10 % cuối cùng, là vì

anh."

Lãnh Tu Minh nghiêng người về phía trước, mắt sáng lên, cố

gắng tiếp cận Vương Chiêu Mưu. "Nhưng nếu anh đứng về phía

tôi, tôi có 100% cơ hội đánh bại nó."

Vương Chiêu Mưu đặt hồ sơ bệnh án trên tay xuống, bình tĩnh

nhìn Lãnh Tu Minh. Tất cả những điều mà gã nói, anh đã nghĩ

đến từ lâu, cũng đã đưa ra lựa chọn của mình từ sớm.

"Nếu tôi thắng trận này, tôi sẽ mang đến cho anh những lợi ích

bất ngờ." Lãnh Tu Minh cười thêm phần gian xảo: "Anh muốn

thế nào cũng được."

Vương Chiêu Mưu cười, đưa tay chỉnh lại cổ tay áo, nhẹ nhàng

vuốt ve khuy măng sét bằng đầu ngón tay.

"Anh có vẻ không hứng thú lắm." Lãnh Tu Minh hơi nheo mắt lại,

nhưng vẫn cười: "Bây giờ anh có thể đưa ra điều kiện với tôi, tôi

có thể trả trước cho anh một khoản, thế nào?"

---

Người dịch: Ề, ai nói sếp Vương chỉ lợi dụng chứ không thương

cậu Quý nào =))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play