"Thật ra..." Vương Chiêu Mưu nghiêm túc nhìn Quý Liên Hoắc:

"Một công ty niêm yết thường có chuỗi vận hành vốn vững chắc

và hoàn chỉnh đằng sau, khó có thể khiến nó phá sản nhanh

chóng trong thời gian ngắn."

Thấy Quý Liên Hoắc đứng đó không nói gì, Vương Chiêu Mưu

tiếp tục nói: "Bây giờ em không biết vì em mới chỉ là sinh viên,

nhưng sau này em sẽ biết, nếu em khiến một công ty niêm yết

phá sản bằng cách bán khống cổ phiếu của công ty đó, em sẽ bị

điều tra về tội thao túng giá chứng khoán và giao dịch tương lai,

mức án tối thiểu là dưới năm năm, tối đa là trên năm năm

nhưng dưới mười năm."

Quý Liên Hoắc mím môi, cúi đầu có vẻ hơi thất vọng.

"Cho nên chúng ta phải cạnh tranh công bằng." Vương Chiêu

Mưu nghiêm túc nói: "Hiểu chưa?"

"Em biết rồi, anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc cụp mắt xuống:

"Sau này em sẽ cạnh tranh công bằng."

Vương Chiêu Mưu nghe vậy, không khỏi đau lòng, suy nghĩ một

lát, lấy khăn lau tay cho Quý Liên Hoắc, hạ giọng nói: "Đừng lúc

nào cũng nghĩ đến việc cho phá sản một công ty đang hoạt động

hợp pháp và tuân thủ đúng các quy định, một công ty được

quản lý tốt thường có nhiều nhân viên, mọi người đều phải nuôi

sống gia đình."

"Em biết rồi, anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc cúi nhìn chiếc khăn

quấn trên tay, nhớ lại lần đầu tiên gặp Tô Vân Ôn, câu "Chiêu

Chiêu" mà hắn gọi, cảm thấy chua chát nghẹn ngào thật khó

chịu.

Bữa cơm tối rất yên tĩnh, Quý Liên Hoắc thỉnh thoảng ngẩng đầu

nhìn Vương Chiêu Mưu, đôi mắt ướt át có vài phần tủi thân. Ăn

xong, Vương Chiêu Mưu không về phòng làm việc ngay, Quý Liên

Hoắc chỉ ngồi trước mặt anh, như một chú chó lớn bị oan ức.

Vương Chiêu Mưu liếc nhìn đống sách trên bàn ở phòng khách,

thầm thở dài, lên tiếng hỏi Quý Liên Hoắc: "Muốn công ty nào

phá sản?"

"Nhà họ Tô đó." Quý Liên Hoắc cúi đầu, dũng cảm thành thật trả

lời câu hỏi của Vương Chiêu Mưu: "Em không thích Tô Vân Ôn

đó."

"Nhà họ Tô?" Vương Chiêu Mưu khựng lại, yên lặng một lát rồi

chìm vào suy nghĩ.

Sau khi Vương Chiêu Mưu tái sinh, nhà họ Tô đã từng là mục

tiêu của anh. Kiếp trước nhà họ Tô dựa vào uy thế của nhà họ

Vương, bất chấp thủ đoạn, ác ý chèn ép đối thủ cạnh tranh,

kiếm lợi đầy túi, Vương Chiêu Mưu đã cảnh cáo họ nhiều lần,

nhưng thường thì họ sẽ chỉ yên phận một thời gian, rồi lại bắt

đầu làm mưa làm gió. Khi nhà họ Vương gặp chuyện không may,

nhà họ Tô lập tức cắt đứt quan hệ với nhà họ Vương, bắt đầu

tìm cách bám lấy đùi nhà họ Lãnh, để lấy lòng nhà họ Lãnh,

thậm chí bọn họ còn nhảy ra giẫm lên đầu nhà họ Vương. Vương

Chiêu Mưu từng nghĩ rằng những việc đó là do những người nắm

quyền của nhà họ Tô làm, Tô Vân Ôn khác với họ, nhưng sau

này sự thật đã chứng minh Tô Vân Ôn cũng giống như họ, đều

cùng một giuộc.

Lý do Vương Chiêu Mưu không có hành động gì với nhà họ Tô là

vì sau khi anh cắt đứt quan hệ với Tô Vân Ôn, nhà họ Tô đã biết

điều hơn nhiều, ngay cả khi có hành động nào đó cũng chỉ thực

hiện âm thầm lén lút, không dám công khai. Vả lại bây giờ nhà

họ Tô và ông Vương còn đang có mối quan hệ thân thiết, nếu

anh hành động thiếu suy nghĩ, ông Vương chắc chắn sẽ cân

nhắc đến tình bạn nhiều năm mà ra tay ngăn cản.

Vương Chiêu Mưu vẫn đang chờ đợi thời cơ thích hợp, có một số

việc cần phải để nước chảy thành sông, nôn nóng chỉ có hại.

Nhưng anh không ngờ rằng sau khi Quý Liên Hoắc và người nhà

họ Lãnh nhận nhau, việc đầu tiên cậu muốn làm chính là nhắm

vào nhà họ Tô.

"Anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc cúi đầu mím môi, giọng hơi

nghẹn ngào: "Anh Chiêu Mưu còn muốn làm bạn với Tô Vân Ôn

sao?"

Vương Chiêu Mưu khẽ nhíu mày, không hiểu tại sao Quý Liên

Hoắc lại nghĩ đến chuyện này.

"Em hiểu mà, dù sao, dù sao thì cũng là bạn từ nhỏ, hơn mười

hay hai mươi năm rồi, lâu hơn nhiều so với thời gian anh quen

em..." Quý Liên Hoắc buồn bã: "Anh Chiêu Mưu chắc hẳn có

nhiều kỷ niệm vui với hắn, trước đó vì em mà anh Chiêu Mưu cắt

đứt với Tô Vân Ôn, em đã rất vui rất cảm động."

Vương Chiêu Mưu im lặng nhìn Quý Liên Hoắc, không hiểu sao

lại ngửi thấy một mùi chua chua. Nhưng hiển nhiên là tên nhóc

này tu luyện chưa đến nơi đến chốn, chỉ có thể diễn được đến

trình độ này.

Vương Chiêu Mưu nhịn cười, đưa tay nhẹ nhàng ôm Quý Liên

Hoắc: "Cắt đứt là cắt đứt, tôi không bao giờ nghĩ đến chuyện

hòa giải với hắn."

Được Vương Chiêu Mưu ôm, Quý Liên Hoắc khẽ nháy mắt, đưa

tay ôm lấy thắt lưng anh, giọng nói đã cao hơn vài phần.

"Anh Chiêu Mưu anh còn nhớ Tô Vân Ôn đã nói với anh rằng em

không sạch, muốn tìm người khác cho anh không, thực ra, trước

khi anh về, hắn đã nói với em rất nhiều điều quá đáng." Quý

Liên Hoắc nhìn kỹ vẻ mặt của Vương Chiêu Mưu: "Lần trước

trong phiên đấu giá nữa, chính bọn họ đấu giá với anh Chiêu

Mưu, nhất định là cố ý."

Vương Chiêu Mưu khẽ cong môi cười, nhận ra Quý Liên Hoắc

vẫn luôn ghi nhớ mối thù với Tô Vân Ôn, cậu chưa từng quên.

"Nhà họ Tô quả thật đã âm thầm làm nhiều việc xấu xa, thậm

chí còn lợi dụng danh nghĩa nhà họ Vương." Vương Chiêu Mưu

dỗ dành Quý Liên Hoắc: "Họ không phải là một công ty hợp

pháp và tuân thủ pháp luật, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đối phó họ,

nhưng không phải bây giờ."

"Chúng ta cũng đối phó với Tô Vân Ôn nữa chứ?" Quý Liên Hoắc

tỏ vẻ háo hức.

"Tất nhiên." Vương Chiêu Mưu nở nụ cười.

Quý Liên Hoắc thoắt cái đã cười, như một chú chó lớn được chủ

vỗ về, lòng vui vẻ nhìn người trước mặt, liếc nhìn chị Trình đang

bận rộn trong bếp rồi cúi đầu lén lút ghé lại gần Vương Chiêu

Mưu.

"Chiêu Chiêu, em rất sạch... anh hôn em được không?" Quý Liên

Hoắc cụp mắt nhìn chằm chằm vào đôi môi của Vương Chiêu

Mưu, khát vọng trong mắt sắp tràn ra.

Vương Chiêu Mưu ngẩng đầu, hôn lên khóe miệng Quý Liên

Hoắc, nhẹ nhàng di chuyển từng chút một cho đến khi chạm vào

môi cậu.

Quý Liên Hoắc không nhịn được cười, ngọt ngào liếm môi, mây

đen trên đỉnh đầu lập tức tan biến, cũng cúi đầu hôn lên khóe

môi Vương Chiêu Mưu, bắt chước cách anh vừa hôn mình, đáp

lại nụ hôn của anh nồng nhiệt vội vã hơn.

"Chiêu Chiêu, em rất thích anh." Cái tên lặp lại và lời tỏ tình thân

mật, xen giữa nụ hôn, chứa đầy tình yêu nồng cháy sâu sắc.

"Tôi biết." Vương Chiêu Mưu giơ tay giữ cằm Quý Liên Hoắc, hôn

lên cánh môi cậu: "Đi cất sách vở trên bàn đi, đừng suốt ngày

chỉ nghĩ đến chuyện phạm pháp, nhất là đừng dạy Quý Đại Bảo,

hiểu chứ."

"Dạ được!" Ánh mắt của Quý Liên Hoắc tràn ngập niềm vui, nếu

sau lưng cậu có cái đuôi thì chắc lúc này cũng vẫy như điên rồi.

Nhìn Quý Liên Hoắc ngoan ngoãn thu dọn sách vở, Vương Chiêu

Mưu nhớ ra Quý Đại Bảo sắp được chính thức đổi tên thành

Lãnh Diệp, bất giác thấy tim trĩu xuống. Trong quyển sách này

vẫn còn nhiều chỗ đang đi theo đúng cốt truyện gốc, anh và Quý

Đại Bảo tái sinh quả thật có thay đổi một phần cốt truyện,

nhưng vẫn chưa rõ tác động của nó đến tương lai sẽ như thế

nào, thậm chí còn không rõ liệu nó có thể thay đổi số phận của

các nhân vật phụ khác hay không.

Vương Chiêu Mưu nghĩ đến Vương Kỳ Yên, nghĩ đến Vương

Chiêu Vân, và cả Lão Tề, vô thức ngước lên nhìn Quý Liên Hoắc

bên cạnh. Xét theo mức độ cưng chiều của cụ Lãnh đối với Quý

Đại Bảo, cuối cùng người duy nhất có thể chế ngự được Quý Đại

Bảo chỉ có Quý Liên Hoắc.

×××

Tại dinh thự nhà họ Lãnh, sau khi nhận được hồi âm của Quý

Liên Hoắc, cụ Lãnh đã tổ chức họp gia đình vào tối hôm đó,

công bố tên mới cho Quý Đại Bảo.

"Lãnh Diệp?" Khi nhìn thấy chữ "Diệp", Lãnh Uyển Âm không

khỏi mỉm cười với Quý Đại Bảo, đưa tay véo mặt nó: "Đại Bảo

phải lớn nhanh lên, con thấy ông cố coi trọng con đến thế nào

chưa, đặt tên con theo tên công ty nữa đấy. Chờ con chính thức

đổi tên, bà cô sẽ tặng con một bao lì xì lớn, thế nào?"

"On sẽ lớn nhanh thôi." Quý Đại Bảo ngoan ngoãn nhìn Lãnh

Uyển Âm: "Cảm ơn bà cô!"

Thấy Lãnh Tu Minh im lặng, Quý Đại Bảo đảo mắt, làm bộ ngây

thơ nhìn gã: "Chú họ, chú cũng cho Đại Bảo bao lì xì lớn chứ?"

Quý Đại Bảo vừa nói xong, cụ Lãnh và Lãnh Uyển Âm đều nhìn

về phía Lãnh Tu Minh.

Khóe mắt Lãnh Tu Minh giật giật, gã cố gắng mỉm cười: "Đương

nhiên rồi."

"Chú họ cười có vẻ gượng ép quá chừng luôn." Quý Đại Bảo

chớp mắt: "Chú họ không vui phải không, có phải vì Đại Bảo họ

Lãnh rồi không?"

Lãnh Tu Minh sửng sốt, thấy cụ Lãnh dường như cũng cho rằng

nụ cười của mình có vẻ gượng gạo, đang khẽ nhíu mày.

"Con vốn họ Lãnh mà, tại sao chú lại phải không vui vù con họ

Lãnh." Lãnh Tu Minh cười rạng rỡ: "Tới lúc đó chú họ cũng cho

con một bao lì xì lớn."

"Cảm ơn chú họ, chú họ thật tốt." Quý Đại Bảo chân thành cảm

ơn, thấy Lãnh Tu Minh nắm chặt tay vì tức giận mà lòng vui gần

chết.

"Được rồi, muộn lắm rồi." Cụ Lãnh bế Quý Đại Bảo lên: "Đại Bảo,

chúng ta đi ngủ nhé?"

"Dạ." Quý Đại Bảo ngoan ngoãn dựa vào ngực cụ Lãnh, vẫy tay

với Lãnh Uyển Âm: "Bà cô ngủ ngon."

Lãnh Uyển Âm cũng cười, bước lên hôn má Quý Đại Bảo rồi cũng

lên lầu nghỉ ngơi.

Nhìn Lãnh Tu Minh phía sau, Quý Đại Bảo thè lưỡi làm mặt xấu

với gã trong lòng cụ Lãnh.

Lãnh Tu Minh giận quá hóa cười, trừng mắt nhìn Quý Đại Bảo,

giờ mới biết mình đã coi thường thằng nhỏ này rồi. Nhìn theo

Quý Đại Bảo và cụ Lãnh đi lên lầu, Lãnh Tu Minh vẫn nở nụ cười

trên môi, nhưng nghiến chặt răng trong im lặng.

Việc đổi tên cho Quý Đại Bảo hoàn thành rất nhanh chóng, nhìn

hai chữ "Lãnh Diệp" trong mục họ tên trong sổ hộ khẩu, Quý Đại

Bảo hài lòng gật đầu, cảm thấy đắc ý không sao tả xiết. Ngay cả

khi không có chú út ở đây, nó vẫn có thể sống sung sướng.

Từ khi đổi tên sang họ Lãnh, Quý Đại Bảo có thêm hoạt động

giải trí hằng ngày mới là tuần tra khắp dinh thự mỗi ngày. Quý

Đại Bảo không bao giờ thừa nhận mình đang giảm cân, nếu có

nói thì cũng phải là tuần tra giang sơn mà mình sẽ giành lấy

trong tương lai.

Nhìn Quý Đại Bảo như vậy, Lãnh Tu Minh gọi một người bảo mẫu

riêng của nó đến, mỉm cười nhìn bảo mẫu: "Tôi nhớ trước kia

chính cô đã nói Đại Bảo bị ông chủ chiều hư, muốn gì được

nấy?"

Bảo mẫu nhìn Lãnh Tu Minh, cảm thấy lạnh sống lưng, cũng vô

thức lộ ra vẻ sợ hãi: "Cậu Tu Minh, tôi..."

"Không cần giải thích, tôi nghĩ là cô nói đúng." Lãnh Tu Minh

mỉm cười, lấy ra một gói bột trắng: "Có muốn làm cho nó biết

điều một chút không?"

Bảo mẫu nhìn thấy thứ bột lạ trong tay Lãnh Tu Minh, chân gần

như khuỵu xuống vì sợ: "Cậu Tu Minh, tôi không làm được!"

"Đừng hoảng loạn." Lãnh Tu Minh mở gói bột trắng, thò ngón

tay chấm vào trước mặt bảo mẫu rồi đưa vào miệng, cười rạng

rỡ. "Chỉ là một gói bột mận chua thôi."

"Hả?" Bảo mẫu sửng sốt, chỉ thấy Lãnh Tu Minh giơ túi về phía

mình: "Thử xem."

Bảo mẫu bán tín bán nghi, cũng chấm một chút nếm thử, thấy

đúng là bột mận chua hàng thật giá thật.

"Một gói bột mận chua, làm sao khiến cho cậu Lãnh Diệp biết

điều?" Bảo mẫu ngơ ngác.

"Cô nghe tôi nói." Lãnh Tu Minh mỉm cười, tiến lại gần bảo mẫu,

hạ giọng.

...

Đọc xong một quyển truyện, Quý Đại Bảo buồn chán vươn vai,

thấy trời còn sớm, nó cúi đầu véo cái bụng mập toàn thịt của

mình, lồm cồm bò dậy, bắt đầu cuộc tuần tra ngày hôm nay.

Cụ Lãnh và Lãnh Uyển Âm đều vắng nhà, Quý Đại Bảo đang đi

dạo thì đột nhiên nhìn thấy bảo mẫu riêng của mình đang vội vã

bước về phía một căn phòng, trông có vẻ vô cùng lo lắng. Nó

nheo đôi mắt đen láy lại, rón rén bước về phía căn phòng mà

bảo mẫu vừa bước vào, chưa đến gần căn phòng, nó đã nghe

thấy giọng nói dường như là của Lãnh Tu Minh bên trong.

Quý Đại Bảo lập tức cảnh giác cao độ, đi tới gần cửa, phát hiện

bảo mẫu dường như là quá vội vã, không đóng chặt cửa, để lại

khe hở. Nó lặng lẽ nhìn qua khe cửa, thấy Lãnh Tu Minh đứng

trước mặt bảo mẫu, trên tay cầm một túi bột trắng.

"Tôi đã trả hết nợ cho gia đình cô rồi, cô phải thực hiện những gì

đã hứa với tôi." Lãnh Tu Minh nở nụ cười rạng rỡ, đưa gói bột

cho bảo mẫu.

"Cậu Tu Minh, đây là cái gì?"

Quý Đại Bảo thấy bảo mẫu riêng run rẩy nhận lấy gói bột, ánh

mắt đầy vẻ sợ hãi.

"Đây là một loại thuốc ức chế phát triển trí tuệ." Lãnh Tu Minh

cười đầy ẩn ý: "Tôi mua nó từ nước ngoài với giá cao, tôi muốn

cô rắc một ít thuốc này vào thức ăn mà Quý Đại Bảo ăn hằng

ngày, hiểu không?"

"Cái này, tôi..." Bảo mẫu sợ run cả tay.

"Đừng lo, loại thuốc này chỉ có vị hơi chua thôi, rắc một ít vào

thức ăn hoặc hòa tan vào nước, nó sẽ không thể nếm được vị gì

cả." Lãnh Tu Minh vẫn cười: "Nhớ phải bỏ thuốc này mỗi ngày,

Quý Đại Bảo ăn một tuần sẽ cảm thấy chóng mặt, không nhớ

được gì cả; sau tháng đầu tiên, chức năng ngôn ngữ sẽ suy

giảm, sẽ không thể nói lưu loát; đến tháng thứ ba, não của nó

sẽ bị tổn thương không thể phục hồi được nữa, có thể chảy nước

dãi, mắt lác miệng méo, trong suốt quãng đời còn lại sẽ chỉ có

thể như vậy."

"Cậu Tu Minh, Đại Bảo dù có hư hỏng thế nào thì nó vẫn chỉ là

một đứa trẻ..." Bảo mẫu rưng rưng nước mắt: "Tôi không ra tay

được đâu."

"Nếu cô không làm được thì tôi sẽ lấy lại toàn bộ số tiền đã đưa

cho gia đình cô." Lãnh Tu Minh không khách sáo: "Còn Quý Đại

Bảo, có trách thì trách nó ỷ là người nhà họ Lãnh, dám tác oai

tác quái trước mặt tôi!"

"Cậu Tu Minh, xin cậu, xin cậu đừng lấy lại tiền..." Bảo mẫu run

rẩy cất bột trắng đi: "Tôi nhất định sẽ nghe lời cậu!"

Lãnh Tu Minh mỉm cười nhìn bảo mẫu.

Quý Đại Bảo đang nghe lén ở ngoài cửa sợ đến toát mồ hôi lạnh,

vội vàng lùi lại mấy bước rồi chạy về phòng học riêng của mình.

Lãnh Tu Minh thật là độc ác!

Quý Đại Bảo không thể tin được rằng bảo mẫu của mình lại

thông đồng với gã, định dùng loại thuốc này để đầu độc mình!

Quý Đại Bảo ôm lấy trái tim đang đập "thình thịch" rất nhanh

của mình. Nó thật sự không thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ

xảy ra với mình nếu thực sự uống phải loại thuốc ức chế phát

triển trí tuệ đó! May mắn là đã nghe được!

Quý Đại Bảo cố nhịn cho đến giờ ăn trưa, nhìn chén cơm trước

mặt, sau đó nhìn bảo mẫu đứng một bên với vẻ mặt chột dạ, cúi

đầu cố ăn thử một miếng, quả nhiên nếm được vị chua nhàn

nhạt.

Quý Đại Bảo không nói gì, nhổ thức ăn trong miệng ra, súc

miệng bằng nước, trề môi nhìn cụ Lãnh, nước mắt lưng tròng.

"Ông cố, trong này có độc!"

Lãnh Uyển Âm đang ăn đồ ăn trước mặt, nghe Quý Đại Bảo nói

vậy, suýt nữa thì nghẹn.

"Đại Bảo con vừa nói gì?" Cụ Lãnh nhíu mày, đặt đũa xuống.

"Trong này có độc!" Quý Đại Bảo đẩy cái chén nhỏ sang một

bên, nói giọng chắc nịch: "Có người muốn đầu độc con, ông cố

đi kiểm tra xem được không!"

---

Người dịch: Có em người iu thù dai lại còn ưa diễn, sếp mệt tim

=)))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play