Ánh sáng trong phòng rất êm dịu, không hề chói mắt.

Giang Vãn Ninh hơi đau đầu, cố gắng mở to mắt nhìn cảnh vật xung quanh, trần nhà trắng như tuyết, đèn huỳnh quang tỏa ra ánh sáng vàng nhàn nhạt.

Đây là một căn phòng bệnh cao cấp, trong phòng rất sạch sẽ, mặt bàn không có hạt bụi nào, trên bệ cửa sổ có một bó hoa bách hợp tươi, kệ sách bên tay phải được người khác thu dọn sạch sẽ ngăn nắp, nhìn qua có vẻ rất thoải mái, trong hương hoa còn pha trộn một chút mùi nước khử trùng nhàn nhạt, nhưng cũng không khó ngửi lắm.

Vãn Ninh tựa lên gối khẽ nhíu mày, ký ức ào ào kéo đến như thủy triều dâng, ngón tay nhỏ nhắn khẽ xoa trán, nhìn cô có vẻ không ổn lắm, ánh đèn êm dịu chiếu xuống da thịt trắng bệch của cô nhìn có chút trong suốt.

Lộ ra một dạng bệnh thanh lệ mà xinh đẹp.

Đây là một thế giới hiện đại, là câu chuyện tình yêu về một ông trùm xã hội đen mất trí nhớ và cô gái làng chài.

Nữ chính Phùng Vi Vi tính cách thẳng thắn, hoạt bát, bắt gặp được nam chính mất trí nhớ tên là Lục Huyên bên bờ biển, nam nữ trẻ tuổi khác biệt tầng lớp, tam quan không hợp, sau khi cùng nhau trải qua hàng loạt khó khăn và thất bại, dần dần yêu nhau, mài giũa lẫn nhau, vì đối phương mà thay đổi, cùng nhau tạo nên câu chuyện tình yêu lãng mạn.

Còn cô, Giang Vãn Ninh là vị hôn thê ban đầu của nam chính trong cốt truyện, cũng là chướng ngại lớn nhất của nam nữ chính.

Ở giai đoạn trước, Giang Vãn Ninh vẫn luôn sắm vai nhân vật bạch nguyệt quang, nốt chu sa để lấy lòng nam chính, Lục Huyên vừa gặp đã yêu Giang Vãn Ninh, anh mất bốn năm để theo đuổi Giang Vãn Ninh, từ đại học năm nhất đến năm tư, Giang Vãn Ninh vừa tốt nghiệp, Lục Huyên liền cầu hôn cô.

Khoảnh khắc đó Giang Vãn Ninh đồng ý lấy Lục Huyên, Lục Huyên vui mừng giống như đứa trẻ mà ôm lấy cô xoay bốn vòng.

Sau đó, hai người cử hành hôn lễ.

Hôn lễ được cử hành ở trên du thuyền, trên du thuyền xa hoa rộng lớn trở bạn bè và người thân, phong cảnh vô cùng lãng mạn và tráng lệ.

Đáng tiếc trong ngày cử hành hôn lễ, hai bên đều bị ám sát dẫn đến một mất một còn, chú rể rơi xuống biển sâu, không rõ tung tích, còn Giang Vãn Ninh lại vì giẫm trúng đồ sự kiện của hôn lễ nên bị ngã gãy chân, phải nằm viện vài tuần.

Trong mấy tháng Lục Huyên mất tích, anh vẫn luôn ở trong nhà của nữ chính, đợi đến lúc mọi người tìm được Lục Huyên, thì đã là chuyện của sáu tháng sau.

Khi đó Lục Huyên đã thay đổi hoàn toàn, anh mất đi trí nhớ, trở thành một thanh niên làng chài bình thường, sự sắc sảo và tài năng của ngày trước sớm đã bị cuộc sống bình thường mài giũa.

Lão đại xã hội đen lạnh lùng vô tình nay đã trở thành một thanh niên ba tốt coi việc giúp người khác làm niềm vui cho mình, còn cùng Phùng Vi Vi gây dựng nên một tình cảm sâu sắc, hơn nữa vì cô ấy mà buông bỏ mọi thứ thuộc về mình của trước kia.

Sau khi anh mất trí nhớ, chỉ muốn làm một người đàn ông bình thường ở bên cạnh Phùng Vi Vi, cuộc sống chém giết đối với anh mà nói rất xa vời và lạ lẫm.

Đợi đến lúc Giang Vãn Ninh tìm thấy Lục Huyên, anh nói với cô như này: “Những người đã quên, đều là người không quan trọng. Cô Giang, mặc kệ trước kia giữa hai người chúng ta xảy ra chuyện gì, nhưng quên hết rồi thì không phải là một khởi đầu mới sao, người cô yêu là Lục Huyên của trước kia, mà tôi không phải anh ta”.

Một câu “Tôi không phải anh ta” bác bỏ sạch sẽ tình cảm bốn năm giữa hai người, một câu mất trí nhớ đã đưa trách nhiệm ban đầu ở trên vai chối từ sạch sẽ, lời giải thích này đáng cười biết bao.

Đã từng gắn bó thân thiết còn hiện tại dưới cái nhìn của anh cùng lắm chỉ là một câu chuyện nhỏ không mấy quan trọng.

Chỉ đáng tiếc lời nói này không hề xua tan ý nghĩ muốn tìm lại trí nhớ cho Lục Huyên của Giang Vãn Ninh, ba người dây dưa với nhau rất lâu, người bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc như Giang Vãn Ninh đã làm rất nhiều chuyện không có não, không ngừng đem sự áy náy dưới đáy lòng của nam chính hao mòn từng chút một, đồng thời cũng đẩy anh càng đi càng xa.

Trong lúc này, Chu Miễn đối thủ một mất một còn của Lục Huyên cũng bắt đầu dốc hết sức tiến công vào thế lực và việc buôn bán của anh, còn Lục Huyên vì bảo vệ Phùng Vi Vi an toàn, không thể không đem Giang Vãn Ninh ra làm bia đỡ đạn.

Cuối cùng, Giang Vãn Ninh bởi vì bị bắt cóc mà bị người khác sỉ nhục, còn bị người khác chụp và gửi ảnh khiếm nhã cho Lục Huyên, dưới sự liên tiếp bị đả kích, Giang Vãn Ninh nuốt một lọ thuốc ngủ kết thúc cuộc đời của mình, sau khi chết còn bị người ta mắng là yêu tinh lẳng lơ.

Còn Lục Huyên vì bảo vệ người yêu mà bắt đầu tiếp nhận trị liệu, đồng thời tiếp nhận lại tất cả thế lực ban đầu, sau khi khôi phục trí nhớ, Lục Huyên cũng khôi phục lại sự lạnh lùng vô tình của trước kia, khi đó anh chỉ sẵn lòng dịu dàng vì một người, còn Giang Vãn Ninh cũng hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của anh.

Nghĩ đến kết cục của Giang Vãn Ninh trong chuyện, người con gái trên giường khẽ nhíu mày lại, trên khuôn mặt tinh xảo cũng hiện lên chút tức giận.

Đối với một người con gái mà nói, điều không thể chịu nổi nhất trong cuộc đời đó chính là chuyện bị người khác chụp ảnh khiếm nhã, đặc biệt là những tấm ảnh đó còn bị người ta giấu tên rồi gửi cho bạn bè người thân của mình, đây mới chính là nguyên nhân cuối cùng đè ép cô.

Mà trong những thứ đó không biết Lục Huyên có nhúng tay vào hay không, ai có thể làm rõ ràng được đây, dù gì một khi người đàn ông đã tuyệt tình, thì còn ác hơn nhiều so với phụ nữ.

Đang ở ranh giới mất hồn.

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, còn chưa đợi cô định thần lại, một người đàn ông trẻ tuổi từ ngoài cửa đi vào, khí chất sáng sủa, đan xen giữa độ tuổi thiếu niên và thanh niên, trên khuôn mặt còn mang theo vài phần trẻ con, nhìn qua có vẻ rất trẻ, có lẽ là còn đang học đại học.

Giang Vãn Ninh vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy nam sinh đứng ở cửa khẽ cười với cô, trong tay sách theo hoa tươi và giỏ hoa quả, khóe miệng còn lộ ra một cái răng nanh trắng tinh, nhìn có vẻ rất đơn thuần lại không có ác ý.

Cô liếc nhìn cậu nam sinh kia một lượt, bình tĩnh rời ánh mắt đi, lập tức rút một quyển sách ở trên giá, tiện tay lật đến một trang có nếp gấp kia, đọc cẩn thận.

Người đàn ông này là Diệp Triều, là anh em tốt của nam chính, cũng là nam phụ trong nguyên văn, vào cấp hai liền bắt đầu cùng Lục Huyên đi lăn lộn ở xã hội, trên lý thuyết là một thanh niên ba tốt không rành sự đời, nhưng thực tế là ác lang ăn tươi nuốt sống không nhả xương, ra tay tàn nhẫn.

Còn nhớ sau khi Giang Vãn Ninh bị người khác làm nhục đã cầu cứu cậu ta, người đàn ông này vậy mà còn cười đùa cợt nhả, chỉ mấy bức ảnh khiếm nhã của cô nói tư thế này chưa đủ đẹp.

Loại cảm giác khiến người ta run rẩy đó, cách từ xa mà cô còn có thể cảm nhận được.

Chỉ đáng tiếc, một người có bàn tay đầy tội ác, tàn nhẫn lại có thể trung thành với Lục Huyên như thế, thật sự khiến người khác khó có thể tin được.

Hơn nữa dựa theo những gì cô biết, Diệp Triều là người tìm được Lục Huyên nhanh nhất, chẳng qua là lúc cậu ta biết Lục Huyên không sẵn lòng quay trở lại, cậu ta bèn vô thức mà che giấu đi tung tích của Lục Huyên, sau đó lấy thân phận là bạn để lừa nữ chính, vào được nhà của nữ chính.

Trong cốt truyện tình cảm của Diệp Triều đối với Phùng Vi Vi không thua gì Lục Huyên, chẳng qua là cậu ta lại chỉ có thể che giấu đi tình cảm của mình, làm một lốp xe dự phòng.

Người đàn ông đặt giỏ hoa quả lên bàn, lại thay đổi bó hoa tươi trong bình hoa, sau khi làm xong mọi thứ, nhanh nhẹn lấy một cái ghế lại rồi ngồi xuống, sau đó bóc vỏ quýt, vừa ăn quýt vừa nhìn trộm Giang Vãn Ninh đang đọc sách.

Giang Vãn Ninh vô cùng xinh đẹp, dung mạo độc nhất vô nhị giống như cô của kiếp trước, trong đôi lông mày tinh xảo mang theo chút khí chất thanh lệ thoát tục, sạch sẽ như một đóa sen trắng quý báu.

Làn da của cô rất trắng, trắng bệch mang theo chút ốm yếu, đôi mắt đen láy, sáng ngời lại trong veo, sạch sẽ mà óng ánh, cái mũi rất thẳng, gò má tinh xảo, có một kiểu như chạm đến điểm cùng của cái đẹp, đẹp không gì sánh được, yên tĩnh ngồi ở bên đó giống như một bức tranh sơn dầu với vẻ đẹp riêng của nó.

Tóc của cô vừa dài vừa đen, chất tóc rất tốt, tia sáng chiếu lên sáng bóng như bôi dầu, mái tóc dài kẹp ở phía sau tai rồi dịu dàng rủ ở trước ngực, đuôi tóc hơi cong, có mấy sợi tóc xõa xuống khẽ tung bay ở hai bên lông mi, quần áo bệnh nhân rộng thùng thình mặc ở trên người cô tạo ra một vẻ dịu dàng và sạch sẽ, khó mà hình dung được.

Cô hôm nay thoạt nhìn yên tĩnh vô cùng, so với trước kia thì giống như có gì đó không giống, nhưng lại giống như nên phải như thế.

Diệp Triều ăn hết múi quýt, chua đến nỗi mặt mũi nhăn nhó, nhìn qua có chút đáng yêu: “Chị dâu, hôm nay nhìn vẻ mặt có vẻ tốt hơn nhiều rồi”.

Vãn Ninh vẫn không ngẩng đầu lên, cô lật một trang sách: “Vốn dĩ không bị thương gì nặng lắm, nghỉ ngơi vài ngày cũng tốt hơn nhiều rồi”. Giọng nói của cô nhẹ nhàng, nghe thì rất ấm áp, dịu dàng, mang theo vài ý tứ trêu chọc người khác, quấy nhiễu lòng người ngứa ngáy.

Người vẫn đang nói chuyện lại hoàn toàn không ý thức được diều này, Diệp Triều chớp mắt, ánh mắt lóe sáng.

Ánh mắt di chuyển đến bắp chân của cô, mặc dù nói là không bị thương gì nặng lắm, nhưng gãy xương cũng là rất nghiêm trọng, chân phải băng bó thạch cao, cử động rất bất tiện, cho nên mới bị người nhà cưỡng ép nằm viện để quan sát.

Thấy cô không có phản ứng gì, Diệp Triều cũng không để ý, ngược lại còn gỡ một múi quýt chua đưa đến miệng cô, sau đó lộ ra một nụ cười không có ác ý: “Nào, chị dâu, ăn nhiều hoa quả chút, có lợi cho cơ thể”.

“Tôi không ăn”. Giọng nói có chút lạnh nhạt.

Nghe thấy cô cự tuyệt, người đàn ông trước mặt dường như có chút không vui, còn tự tay dơ đến trước mặt cô, trên mặt còn mang theo chút tính khí của trẻ con, bộ dạng kiểu “cô không ăn thì tôi cũng không rút tay lại”.

Giang Vãn Ninh liếc mắt nhìn ngón tay trước mặt, khớp xương dài mà cân xứng, móng tay cắt tỉa gọn gàng, giống như ngà voi được khắc thành trang sức, trong suốt lại sạch sẽ.

Vãn Ninh bình tĩnh nhìn cậu ta, đôi mắt trong suốt chiếu lấy hình dáng cố chấp của người đàn ông.

Đôi mắt ấy dù lạnh nhạt nhưng Diệp Triều vẫn chính xác mà nắm bắt được sự kinh ngạc lóe qua đôi mắt ấy, cậu ta híp mắt, vẫn duy trì biểu cảm mỉm cười, không thay đổi.

Giang Vãn Ninh và Diệp Triều không hề thân thiết, số lần hai người gặp nhau không nhiều, Lục Huyên bảo vệ cô vô cùng tốt, trước giờ chưa từng để cô liên quan đến những chuyện “buôn bán” của anh, bởi vậy đối với nhận thức của Diệp Triều thì cũng chỉ ở mức cậu ta là anh em của Lục Huyên mà thôi.

Hiện giờ Lục Huyên mất tích, xuất phát từ nguyên tắc đạo nghĩa, Diệp Triều có nghĩa vụ chăm sóc thỏa đáng cho người “chị dâu” này.

Chẳng qua là nhìn biểu cảm trên mặt của cậu ta giống như là tìm được đồ chơi mới vậy.

Trong lòng Giang Vãn Ninh mỉm cười, cô còn chưa trêu chọc cậu ta, ngược lại cậu ta tự mình tìm đến đây, nam phụ sĩ diện như vậy, nếu mà cô không phối hợp cho cậu ta một bài học, chẳng phải là đáng tiếc cậu ta tỉ mỉ diễn xuất một phen sao.

Người đàn ông dần dần lộ ra vẻ mặt mất mác, đôi lông mày dài nhỏ dày hơi rủ xuống: “Chị dâu lạnh nhạt với tôi như vậy, là đang trách tôi không tìm được tung tích của anh cả sao?” Cậu ta chớp mắt, biểu cảm nhìn qua có chút hiu quạnh.

Người con gái bình thường khi đối diện với một người đàn ông vừa nhỏ tuổi hơn mình mà còn lộ ra dáng vẻ đáng thương như thế, thì đã sớm mềm lòng rồi, làm gì còn có tâm tư suy nghĩ trách móc người đó nữa.

Chẳng qua, cô sẽ không bị cậu ta lừa đâu, người đàn ông này là con sói đội lốt cừu, đã quen dùng điệu bộ ngây thơ để tranh giành lợi ích cho bản thân.

Vãn Ninh liếc nhìn cậu ta một cái, lập tức lộ ra biểu cảm bất đắc dĩ lại buồn rầu, giọng nói có chút lạnh nhạt: “Không có”.

“À”. Động tác giằng co của người đàn ông hơi dừng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn cô.

“Tôi không có trách cậu, cậu đừng nghĩ nhiều, cũng không cần tự trách mình, đây vốn là chuyện không liên quan gì đến cậu”. Giang Vãn Ninh nói xong, liền cắn lấy múi quýt trên tay cậu ta, mùi vị chua chua lập tức bao phủ đầy khoang miệng, cô giật mình trong chốc lát, trên ngũ quan quá tinh xảo lộ ra bộ dạng “khó chịu”.

Diệp Triều bị động tác đột nhiên của cô làm cho ngây người vài giây.

Không nghĩ tới cô sẽ đột nhiên sát lại gần như vậy, từ góc độ của cậu ta có thể nhìn rõ từng sợi lông tơ nhỏ trên da thịt của cô, làn da của cô vô cùng đẹp, mềm mại như tuyết, ánh đèn chiếu xuống càng lộ rõ vẻ trắng nõn.

Ánh mắt của người đàn ông ngưng đọng lại vài giây, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại như thường: “Chị dâu thật sự không trách tôi sao?”

“Thật”. Giang Vãn Ninh quay đầu nhìn cậu ta, ánh mắt mềm mại chống đối lại ánh mắt của cậu ta.

Bỗng nhiên Diệp Triều lộ ra một nụ cười rực rỡ.

“Vậy thì tốt, chị dâu không trách tôi là được”. Người đàn ông chớp chớp mắt, cười thoải mái.

Vãn Ninh Không nhìn nữa, ánh mắt cụp xuống, tầm nhìn từ từ rơi trên trang sách, sắc mặt dần dần ôn hòa, ở sâu trong đáy mắt cũng tĩnh mịch hơn.

Cô mỉm cười, ánh mắt liếc nhìn biểu cảm ăn quýt của người đàn ông, khóe miệng cười càng dịu dàng hơn, cái bẫy để bẫy ác ma đã đào xong rồi, người muốn tổn thương cô, ai cũng chạy không thoát được đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play