Mạt thế thiên tai càn quét

Chương 2


1 năm

trướctiếp

Chương 2

Editor: peterpan0209

Sau khi chết đi một lần nữa mở mắt, Kiều Thanh Thanh nhìn trang trí quen thuộc trước mắt sửng sốt thật lâu, cô đã thật lâu không mơ thấy nhà. Ngay tại lần hồng thủy thứ hai ngôi nhà đã bị cướp đi, cô một mình lưu lạc ở bên ngoài, tìm thức ăn trong hồng thủy dơ bẩn, sau khi ăn đồ không sạch sẽ nên đã sinh bệnh, vốn cô cho rằng bản thân chỉ có thể chờ chết, nhưng cô may mắn được đoàn quân nhân cứu. Vì thế chuỗi ngày tiếp theo, tiếp tục sống sót. Sau đó lại động đất, khẳng định ngôi nhà cũng trở thành phế tích trong động đất, sau trận động đất cô cũng chết ở trên đường chạy nạn, trước khi chết cái gì cũng không nghĩ, thứ cuối cùng rơi vào đáy mắt chính là sự tối tăm, trên không mây đen trùng điệp. 

Thế vậy mà cô lại mơ thấy ngôi nhà lúc trước mạt thế rõ ràng như thế, sạch sẽ ngăn nắp, trong không khí còn có mùi hương hoa nhài. Kiều Thanh Thanh không muốn tỉnh lại, giấc mộng này quá mức tốt đẹp. Cho đến khi một chuỗi tiếng nhạc quen thuộc lại xa lạ vang lên, khiến cô bừng tỉnh từ trong hồi ức tốt đẹp buồn bã bi thương .

Ngồi dậy nhìn quanh trái phải, Kiều Thanh Thanh lấy di động trên tủ đầu giường, cuộc điện thoại hiển thị là “Văn Văn”.

Văn Văn, người bạn thân nhiều năm không gặp Viên Hiểu Văn a. Trong mộng còn có thể nhận được cuộc gọi của bạn bè, trời cao đối xử với cô không tệ, Kiều Thanh Thanh ấn xuống nhận điện thoại, bên kia truyền đến âm thanh hoạt bát vui vẻ của khuê mật: “Thanh Thanh cậu đã dậy chưa, tớ đi đón cậu nha, hôm nay có một kế hoạch siêu to khổng lồ, chúng ta phải đi dạo phố cả ngày! Cậu rời giường chưa, muốn ăn sáng cái gì?……”

Trong lòng Kiều Thanh Thanh chấn động, kiểu nói chuyện này rất quen thuộc. Yết hầu của cô muốn nghẹn: “ Cậu, tớ, cậu mang thai?”

“…… A a a Thanh Thanh cậu làm sao mà biết được, tớ còn chưa có nói cho cậu, cậu làm sao mà biết!”

“Có phải mới một tháng đúng không?”

“Ta đi! Thanh Thanh sao mà cậu biết được! Tớ cũng mới đi bệnh viện thử máu xác định, chỉ nói cho lão công tớ, anh ấy không quen biết cậu nên không phải ảnh nói cho cậu a, thể cậu sao mà biết được chứ?”

Kiều Thanh Thanh hô hấp dồn dập: “ Cậu, chờ một chút.”

Cô cúp điện thoại lao xuống giường chạy ra phòng, mở cửa đi ra ban công, đôi tay chống lên ban công nhìn xuống. Đây là khu chung cư tiêu biểu của hai mươi năm trước, bên cạnh có phương tiện sinh hoạt hoàn thiện, có tập thể hình quảng trường cùng nhà trẻ, phía trước đó là quốc lộ đằng sau chính là chợ nông sản cùng siêu thị, mỗi ngày buổi sáng đều xe người tới hướng thực náo nhiệt. Cô dời tầm mắt xuống nhìn thấy một chiếc xe buýt đúng lúc từ sân ga đối diện rời đi, một người cắn bánh bao trắng vội bước nhanh đuổi theo: “Chờ tôi với! Tôi còn chưa lên xe đâu!”

Bà cố nội nắm tay bé trai dẫn đi nhà trẻ, chậm từ từ bước qua vạch đường.

Ba đứa nhỏ bảy tám tuổi vui cười đùa giỡn chạy ra tiểu khu, hai đuôi ngựa của cô bé vung lên tạo ra độ cong thích mắt.

Kiều Thanh Thanh đồng tử co chặt, cô cúi đầu nhìn tay, cô nắm chặt vòng bảo hộ ban công, truyền đến tay sự lạnh lẽo, lại dùng lực nắm chặt, trên tay có thể cảm nhận được nỗi đau chân thật.

Cô dơ tay mạnh mẽ tát bản thân một cái, há to miệng muốn lớn tiếng kêu, nhưng mà thanh âm đều kẹt ở trong cổ họng,  nửa chữ cô đều kêu không được, chỉ có thể nắm chặt vòng bảo hộ, rơi lệ đầy mặt.

Cô không thể tin được chính mình trở lại quá khứ, đều đã qua đi không phải tương lai!

Những hắc ám thống khổ từ quá khứ, tất cả đều còn chưa xảy ra.

Nhớ tới cái gì, cô lập tức gọi một cuộc điện thoại.

“ Alo Thanh Thanh, không phải lúc này em cùng Hiểu Văn đi dạo phố mua đồ  sao, còn có thể gọi điện thoại cho anh nha.”

Là giọng nói quen thuộc, ngữ điệu ngữ tốc giống nhau như đúc trong trí nhớ, Kiều Thanh Thanh chảy nước mắt, đầy mặt bi thương, nghe đầu bên kia điện thoại chồng cô thân mật dò hỏi, cô hít sâu một hơi, ngữ khí rất bình tĩnh: “Thiệu Thịnh An, anh lập tức xin nghỉ về nhà, xin nghỉ phép không được? Vậy anh nói với ông chủ vợ của anh muốn nhảy lầu!” Sau đó cắt đứt trò chuyện, ngồi xổm xuống khóc lớn lên.

Sau vài tiếng khóc Kiều Thanh Thanh lại cười, vừa cười vừa khóc, đứng lên quay  video gửi qua đi.

Sau khi gửi video xong, Kiều Thanh Thanh lại gọi điện thoại cho mẹ cô: “Mẹ, con rất nhớ mẹ, ngày mai mẹ tới gặp con được không.”

Đời trước ngày mai, mẹ cô sẽ tới Hoa Thành gặp nàng, cô muốn bảo đảm tất cả sẽ không thay đổi.

“Mẹ cũng nhớ con, vừa lúc nghĩ ngày mai đi qua, cậu lớn của con đưa mẹ một thùng hải sản, mẹ chổ nào ăn hết được, ngày mai mẹ đem qua cho con. Thịnh An đâu, đi công tác trở về chưa?”

Kiều Thanh Thanh cảm xúc áp lực, cười nói: “Anh ấy sẽ trở về, đến lúc đó cùng nhau ăn hải sản. Ngày mai mẹ xuống xe gọi cho con, con đi đón mẹ.”

“Không cần, mẹ xe buýt chạy tới cửa tiểu khu, không cần con phải đón, aiii có khách tới, mẹ cúp a.”

"Dạ .”

Sau khi Kiều Thanh Thanh tiếp nhận sự thật chính mình sống lại, thống khổ đè ở trong lòng quấn quanh mười năm rốt cuộc có một chút buông lỏng. Chồng của cô, người thân của cô ở ngay lúc này đều còn sống!

Cô ở trong phòng khách đổi tới đổi lui, di động lại vang lên, vẫn là khuê mật Viên Hiểu Văn.

Áy náy mà tiếp điện thoại, Kiều Thanh Thanh nói tạm thời có việc không đi được: “Trong nhà bị dột nước, tớ phải mời thợ đến sửa, đúng rồi, vừa rồi tớ nghe được một tin tức, nghe nói là bão cuồng phong trăm năm khó gặp sắp đến, nên tớ phải đi mua sắm chút đồ ăn dự trữ ở nhà, cậu cũng nên mua một ít đi.”

“Không có bão cuồng phong a, dự báo thời tiết cũng không thấy nói a. Ai nha Thanh Thanh, sợ cái gì mà bão cuồng phong, nơi chúng ta ở lại không phải bờ biển, không sợ nha. Vậy cậu sửa chổ bị dột nước trước đi, tớ cùng Manh Manh đi mua trước .”

Mới vừa kết thúc trò chuyện, chồng cô Thiệu Thịnh An liền gọi điện tới. Nghe đầu bên kia nói đã đặt xong vé máy bay, Kiều Thanh Thanh thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại uy hiếp một câu mới cúp máy. Mở ra khung chat, quả nhiên thấy được hình chụp vé máy bay.

“Như vậy là đủ rồi, đêm nay Thịnh An về nhà, ngày mai mụ mụ về đến nhà.” Kiều Thanh Thanh rưng rưng cười.

Hai người quan trọng nhất đều đem trở lại bên người cô, Kiều Thanh Thanh hoàn toàn bình tĩnh lại, cô phải nắm chặt thời gian để chuẩn bị.

Cô ở mạt thế trôi qua mười năm, mười năm đó thực vất vả, trải qua mấy lần tuyệt cảnh, mỗi lần cô đều cho rằng chính mình sắp chết, muốn từ bỏ hết mọi chuyện cho xong, nhưng mỗi lần cô đều sẽ nhớ tới chồng, nhớ tới mẹ cô, sau đó cắn răng tiếp tục sống sót.

Chẳng sợ sống không giống con người, cũng phải sống sót.

Trở lại mười năm trước, trước khi tai hoạ đến, đây là trời cao khen thưởng cô thành kính cầu nguyện ngày đêm suốt mười năm sao?

Nghĩ như vậy, Kiều Thanh Thanh đột nhiên đột nhiên nhanh trí, cô ngưng thần nhắm mắt, thấy không gian của mình.

Ngay tại một giây phút này, cô bước vào một loại cảm giác huyền diệu, nghe được không gian đang “Nói chuyện”. Nó nói cho cô rằng, nó đã thỏa mãn nguyện vọng của cô, để cô trọng sinh đến mười năm trước, trước khi chưa bắt đầu tất cả bi kịch, đến tận đây nó cùng cô chấm dứt mạch nhân quả này, kết thúc duyên phận, chờ sau khi cô chết, nó sẽ hoàn toàn rời đi.

Cô bỗng nhiên trợn mắt, cái loại cảm giác này nháy mắt biến mất, nhưng ý chí không gian chặt chẽ khắc vào trong đầu cô.

“Cảm ơn mi, cảm ơn mi đưa ta trở về, còn nguyện ý tiếp tục giúp đỡ ta.” Kiều Thanh Thanh thiệt tình thực lòng nói lời cảm tạ. “Mi thích hoàng kim ngọc thạch đúng không? Về sau có cơ hội ta nhất định sẽ tìm rất nhiều cho mi, làm mi trở nên lớn hơn nữa.”

[ Tốt ]

Đáp lại đơn giản khiến Kiều Thanh Thanh thật vui sướng, bà ngoại cùng mẹ đều chưa nói chuyện với không gian, không gian lại nguyện ý cùng nàng câu thông hai lần.

“Ta nhất định sẽ làm được, mi yên tâm đi.” Kiều Thanh Thanh nói ra hứa hẹn.

Không gian còn ở, Kiều Thanh Thanh  càng có tự tin với tương lai, cô không dám nói có thể sống đến lúc mạt thế kết thúc, nhưng ít ra lúc này cô có thể tụ người thân đến bên cạnh trước, bọn họ có thể cùng nhau đối mặt với mọi khó khăn, cho dù chết, cũng muốn với nhà nhà chết cùng một chỗ.

Cô không muốn lại một mình cô đơn tồn tại, muốn chết cùng chết.

Cô là kiểu người hành động, sau khi bình tĩnh liền bắt đầu an bài.

Đầu tiên, cô lên mạng tìm công ty lắp thiết bị sưởi ấm đáng tin cậy ở Hoa Thành, hỏi đối phương mấy vấn đề sau đó chốt đơn hàng, trong lúc dò hỏi mới biết được công ty đó còn có làm tường giữ ấm trong nhà, cô lại đặt công việc lắp đặt thêm tầng giữ ấm này nữa, hẹn bác thợ lập tức tới nhà.

Lại tìm bạn học cũ cố vấn máy phát điện năng lượng mặt trời, bạn học giúp cô giới thiệu công ty của cậu họ, hẹn lập tức tới nhà lắp đặt.

Hai công việc nàng đều yêu cầu nhanh chóng, bác thợ không có thời gian trống? Vậy thêm tiền, thêm bao nhiêu cũng được, vì thế đều thuận lợi đồng ý.

Cuối cùng là tìm kiếm bác thợ năm đó trang hoàng cho tiệm hoa của mụ mụ đến che lắp lại ban công và sân phơi đồ, bác thợ nói công việc trong tay của ông ấy còn chưa xong, chờ mười ngày mới đến. Cô chờ không kịp, bác thợ liền giới thiệu người cùng làm việc của ông ấy, Kiều Thanh Thanh cùng người nọ hàn huyên nhu cầu của mình, tuy đối phương cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng vẫn nhận đơn hàng, buổi chiều liền tới đo kích cỡ.

“ Muốn đặt thủy tinh cường lực năm lớp, trước tiên đo kích cỡ, chờ nhà xưởng bên kia đưa thủy tinh lại đây lại lắp cho cô.”

“ Được, vậy buổi chiều ngài nhà cháu đo đi, cháu ở nhà.”

Sau khi an bài ba chuyện quan trọng này xong, Kiều Thanh Thanh lên mạng mua sắm. Đời trước không có chuẩn bị sẵn sàng, uổng có không gian lại không có chứa đủ vật tư, ngày tháng thiếu ở thiếu ăn thiếu thuốc, mỗi lần mắc bệnh Kiều Thanh Thanh cố gắng chống đỡ vượt qua, chẳng sợ cô có bao nhiêu một hộp thuốc hạ sốt, có bao nhiêu một giường chăn ——(câu này có chút hơi khó hiểu)

Nhớ tới đời trước thế giới thiên tai liên tục càn quét, Kiều Thanh Thanh không khỏi có chút chán ghét, sợ hãi.

Nhưng chuyện nên tới vẫn là sẽ tới, nàng nhất định sẽ chuẩn bị sẵn sàng!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp