"Được rồi, lúc này chắc đám đệ tử cũng xây dựng được vài gian phòng rồi, về đó nghỉ tạm trước đã!" La Sinh thu thập tâm tình, khoát tay nói.

Bảy người cũng lộ vẻ phức tạp nhưng dù không nỡ thì cũng không có cách nào.

Hắc Dung bồng Tiểu Thanh Trúc cùng mấy vị Thái thượng hộ pháp, bát đại hung thú đồng loạt phóng về hướng cứ điểm tạm thời.

Chưa đi được bao xa, đột nhiên một tiếng sấm rền vang khiến tất cả đều giật mình.

Huyết Vân vừa tán đi Hắc Vân lại ùn ùn kéo tới.

Chỉ trong chốc lát trong phạm vi ngàn dặm Thiên Địa đều bị màn đêm bao phủ.

Ầm ầm! Ầm ầm!

Một tia chớp thô to như đại thụ vạch phá bầu trời chiếu rọi màn đêm sáng như ban ngày.

Trần Thương run rẩy mở miệng:

"Vẫn còn sao?"

"Hình như không phải, chúng ta đều không nằm trong phạm vi lôi kiếp, nên nó cũng không phải vì Thiếu Giáo chủ mà tới!" La Sinh sắc mặt ngưng trọng, hắn cũng không hiểu rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.

Tám hung thú yên lặng không nói, bọn chúng dõi mắt quan sát thật kĩ, cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hai đợt Thiên Diệt đều đã kết thúc, kiếp vân cũng đã tán đi, bây giờ không phải Thiên Diệt mà là Thiên Phạt!

Mà đối tượng ứng kiếp lại chính là cái pháp bảo kì dị kia!

"Đi mau, đừng dừng lại, cách càng xa càng tốt!" Nhân Xà ngưng trọng nói.

"Được!"

Tám thú do có thương thế trong người nên không có cách nào xé mở không gian nên tất cả đều sử xuất hết toàn lực phi hành.

Cùng lúc đó, phía bên trên Hợp Âm Tử Cực, sau khi thôn phệ đại lượng Huyết Vũ thể tích của giọt nước kì quái kia lúc này đã phát triển lớn chừng một nắm đấm.

Mà theo đó Huyết Quang cùng Hắc Khí càng tán phát ra nồng nặc.

Đoàng!

Đạo lôi kiếp thô to chuẩn xác bổ trúng giọt nước kì quái khiến toàn thân nó phát ra tiếng vang xì xì, từng tia lôi điện nhỏ bé quanh quẩn nổ vang lốp bốp loé lên từng tia sáng khác thường.

Theo lôi điện bổ xuống hắc khí cũng bị đánh rơi không ít nhưng trái lại sắc tím của nó lại càng đậm hơn một chút.



Lại một đạo lôi kiếp nữa chuẩn bị rơi xuống, đột nhiên giọt nước phóng thẳng lên trời trực diện nghênh đón lôi kiếp.

Lần này nó cũng không bị động đón đỡ mà tự bung ra rồi hóa thành một cái miệng lớn một ngụm đem lôi kiếp nuốt vào.

Ầm ầm!

Dường như bị chọc giận, lôi đình không ngừng nổ vang, tâm kiếp không ngừng tích tụ.

Một hơi thở sau đạo lôi kiếp thứ ba bổ xuống, tuy uy thế đã mạnh hơn gấp hai lần nhưng vẫn bị giọt nước dùng cách cũ đón đỡ.

Liên tục cắn nuốt ba đạo lôi kiếp tuy khiến thể tích của nó rút đi không ít nhưng trái lại cũng ngưng thực hơn nhiều.

Màu xám tro cùng màu tím nhạt được tôn lên vô cùng bắt mắt, mới nhìn qua tựa như bảo ngọc.

Tiếp diễn ba đạo Thiên Lôi đầu tiên là liên tục sáu đạo nữa, mỗi một đạo đều mạnh hơn một đạo.

Cho đến đạo thứ chín uy năng đã đạt đến mức vô cùng khủng bố, áp lực mà nó mang lại không khác gì đợt Thiên Diệt vừa nãy nhưng khiến lòng người run sợ.

Dù đã chạy trốn cực xa nhưng đám người La Sinh cũng không khỏi run sợ, một lần nữa cảm nhận luồng áp lực khiến bọn họ bất giác nghĩ tới trận Thiên Diệt vừa qua.

Cái tư vị đó không ai muốn được trải nghiệm một lần nữa!

Thế nhưng dưới Thiên Uy kinh khủng như vậy giọt nước kì dị kia cũng không hề hấn gì, tuy bị hao tổn không ít nhưng cuối cùng cũng vượt qua.

Mặc tà khí đã bị đánh tan kia lại lần nữa hội tụ, thậm chí còn bộc phát khủng bố hơn ban đầu gấp trăm lần.

Tà uy ngập trời!

............

Tây Phương Đại Diễn Tự.

Trụ trì ngồi xếp bằng trong đại điện, ánh mắt lại dõi về phương xa.

Lão nhìn Huyết Vân đã tiêu tán rồi lẩm bẩm:

"Hồng Liên Tam Kiếp, mới qua hai kiếp đã tiêu tán. Đại nạn giáng lâm, Thiên Việt đại lục khí vận đang suy yếu không cách nào chịu đựng kiếp cuối cùng sao? Tiểu nữ oa kia vận khí không tệ a!"

Thiên Diệt thực chất cũng không đơn giản như vậy, nó chia làm Tam Kiếp, Lục Kiếp cùng Cửu Kiếp.

Tùy theo giới hạn của thế giới mà phán định mức độ Thiên Kiếp, nhưng lần này Tiểu Thanh Trúc mới chỉ đó có hai kiếp, kiếp thứ ba do bị giới hạn của Thiên Việt đại lục nên vẫn chưa độ thì Huyết Vân đã tiêu tán, không thể nói nàng không may mắn a!

Với thương thế như vừa nãy mà độ thêm một kiếp nữa có khi hôi phi yên diệt.

Đúng lúc này lại một đợt Thiên Phạt khác nổi lên, uy năng cũng vô cùng khủng bố, Lôi Kiếp qua đi trụ trì lại chứng kiến một luồng tà khí đang không ngừng lớn mạnh.



"Khí tức này..." Trụ trì vừa ngưng trọng vừa nghi hoặc tựa như luồng tà khí kia lão rất quen thuộc.

"Là tai hoạ đó!" Khi sực nhớ ra, lão biến sắc mặt.

"Không được, nhân lúc nó chưa thôn phệ để lớn mạnh, ta nhất định phải ngăn cản!"

Nói rồi ngay lập tức lão liền biến mất tại chỗ, đại điện trong chốc lát liền trở nên trống vắng, chỉ còn lại từng tiếng gõ mõ vẫn còn văng vẳng.

Liên tục xé rách không gian di chuyển, chưa đầy ba hơi thở sau lão đã từ Tây Phương đi vào phạm vi Đông Hoang.

Tốc độ thật khủng bố a!

Phải biết từ Tây Phương đến Đông Hoang là hai đầu đối diện nhau, ngăn cách hẳn một nửa đại lục, mà Thiên Việt đại lục tuy chỉ là vạn vực hạ giới nhưng diện tích há lại nhỏ bé?

Chỉ là tốc độ đã nhanh chóng như vậy thì tu vi đã tới bực nào?

Bán Bộ Thượng Cảnh cũng không sánh kịp!

Lại một hơi thở nữa qua đi, Đại Diễn Tự trụ trì vừa hay bắt gặp đám người La Sinh đang toàn lực di chuyển, lão cũng không dừng lại mà chỉ liếc qua tám thú cùng Tiểu Thanh Trúc một chút rồi nở một nụ cười hoà ái:

"Cửu Chuyển Tiên Thể sao? Đúng là hiếm gặp, nhưng cái khiến ta kinh ngạc nhất là Tiên Thể Ma Tâm cùng tồn tại mà vẫn bình yên vô sự a! Nếu có duyên thì chỉ điểm cho cô bé đó một chút cũng được!"

"Đám ngụy hung thú kia cũng không tệ, thủ đoạn này sợ rằng bần tăng cũng không làm được a! Cũng không biết vị Thiên Ma Giáo chủ này làm sao bồi dưỡng ra được!"

Chỉ cảm thán đôi câu rồi lão lại nhanh chóng lướt qua.

Mà ngay thời điểm đó bảy vị Thái thượng Hộ Pháp còn không phát giác ra điều gì khác thường nhưng tám thú linh giác lại vô cùng nhạy bén.

Tám thú đồng loạt dừng lại cảnh giác dò xét chung quanh, bảy người La Sinh thấy vậy cũng dừng lại đề cao tinh thần.

Ngay vừa rồi bọn chúng có cảm giác bị một tồn tại lớn mạnh nào đó để mắt tới, tuy đối phương không hề phát ra ác ý nhưng bị tồn tại không rõ để mắt tới cũng không phải chuyện tốt.

Đấy là còn chưa kể tới tu vi của bọn chúng đều nằm ở hàng đỉnh phong đại lục nhưng lại không thể mảy may phát giác ra sự hiện hữu của đối phương.

Ngộ nhỡ lúc nào đó đối phương nhìn mình không vừa mắt rồi ra tay công kích....

Tuy khả năng này rất thấp nhưng không thể không đề phòng.

Không lẽ đối phương là người Thượng giới giáng lâm?

Rất có thể, lão chủ nhân đã từng truyền tin tức nói qua không được để bất kì người Thượng giới nào nghi hoặc về thân phận của chủ nhân, nếu có người nghi ngờ phải dùng mọi cách đem đối phương giết chết!

Nghĩ vậy trong mắt bọn chúng loé ra một tia hàn ý, muốn bảo vệ tiểu chủ nhân an toàn thì việc cấp bách nhất là phải đem thực lực đề thăng tới đỉnh cao, thậm chí tiến thêm một bước!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play