Tiểu hồ ly đột nhiên khẽ đờ người ra, hai mắt vô thần mang theo một tia mù mịt.

Thời gian dần trôi, ánh mắt nàng càng lúc càng sáng tỏ, một khắc trôi qua, đôi mắt linh động lúng liếng toả ra hào quang cơ trí.

Lục Huy thấy vậy cũng thở phào một hơi, vô ý thức đưa tay lau mấy giọt mồ hôi không biết đổ ra từ lúc nào.

Hắn nở nụ cười rạng rỡ, đây là thành công rồi a!

Tuy không biết quá trình như thế nào nhưng kết quả ổn thoả là tốt rồi.

Cũng nên đặt cho nàng một cái tên mới, không thể gọi Hồ Cửu Nhi đi?

Ừm, họ thì theo họ của ta còn lấy tên là Hồ trong Hồ ly đi, gọi Lục Hồ!

Mà linh trí đã khai mở, có lẽ nàng đã có thể giao tiếp được rồi a?

" Tiểu Hồ, con cảm thấy thế nào rồi?" Lục Huy mở miệng hỏi thăm, hắn cũng không dùng cái tên cũ Hồ Cửu Nhi của nàng, ừm, gọi Lục Hồ đi!

Tiểu Hồ Ly nghe vậy khẽ ngước đầu nhỏ, nghiêng nghiêng đánh giá rồi nhảy phắt từ tảng đá lên vai hắn, lè lưỡi liếm má hắn vô cùng thân mật.

Theo đó một đạo thần niệm yếu ớt cũng truyền vào trong đầu Lục Huy:

" Con...con rất...ổn, cảm...cảm ơn...phụ...phụ thân!"

Đó là giọng một bé gái, khác hẳn với chất giọng cũ thành thục của Hồ Cửu Nhi, đây quả thật là hai người khác nhau.

" Ổn thì tốt, con mới khai mở linh trí, cố gắng nghỉ ngơi củng cố lại lần nữa đi a!"

" Vâng..."

Xem ra hệ thống nói không sai, Tố Hồn Đan cũng chỉ có công dụng tố hồn khai trí, mà linh thức của Hồ Cửu Nhi cũng đã bị ma diệt hoàn toàn, linh thức hiện tuy đồng căn đồng nguyên nhưng cũng đã không còn là Hồ Cửu Nhi cũ.

Như thế thì hắn yên tâm rồi!

Cửu Chuyển Xích Dương Tán hắn cũng không vội đem cho con bé ăn, tốt nhất nên để một thời gian nữa đợi cho con bé hoàn toàn thích ứng sức mạnh thân thể, đến lúc đó mới sẽ không xảy ra sai sót gì.

Nếu không ăn vội ăn vàng rồi nối nhầm kinh mạch một cái có khi đột tử luôn ấy chứ!

Còn về Ma Hồ Tinh Huyết, cái đồ chơi này tốt nhất để khi con bé thật cuờng đại hãy lôi ra dùng, dù sao cấp bậc ??? đã vượt ra khỏi nhận thức của hệ thống hiện tại.

Hắn cũng chưa xem xét giọt tinh huyết đó có bộ dáng như thế nào nhưng chỉ từ ba tầng phong ấn bên ngoài cũng đã cường đại hơn tu vi của hắn đến mấy trăm lần...theo Lục Huy phán đoán, cấp bậc này cho dù leo đến đỉnh Thượng giới có khi cũng không phá được a!

Hơn nữa trọng lượng cũng cực kì nặng, lấy tu vi Phản Hư kì cũng chỉ miễn cưỡng cầm được, nếu đem ra đập người...hắc hắc.

Mà cũng không hiểu hệ thống đã không phân biệt được cấp bậc thì sao lại biết rõ tường tận đến thế nhỉ? Đồ vật tưởng chừng tuyệt tích cũng bị nó chôm đến, không biết nó còn dấu những thứ đồ tốt gì?

Nghĩ đến đó sắc mặt Lục Huy hơi đen lại, đồ tốt thì rõ nhiều nhưng lại keo kiệt, hắn xin giảm giá cũng không cho, quà cũng không phát riêng cho hắn.



Mà tính ra từ lúc tiếp nhận hệ thống tới giờ hắn mới được hệ thống chính thức ban thưởng cho hai lần nhỉ?

Ài, đồ keo kiệt!

Nhưng nghĩ đến cái bình chứa Ma Hồ Tinh Huyết, sắc mặt Lục Huy lại nhất chuyển, nghĩ ra một chủ ý mới mà hắn tự cho là vô cùng hoàn mĩ!

Mẹ nó, có khi sau này gặp phải kẻ thù không chống đỡ được, đem cái bình chứa đó ra làm khiên cũng không tệ!

Nhưng bên phía đối thủ lôi ra pháp bảo phòng ngự nào là Long Thuẫn, nào là Diệp Linh Hoàng Cực Giáp, La Thiên Tán,... mình thì: bảo bình hiện thế!

Có chút mất mặt a!

Mất mặt thì mất mặt, đồ vật hữu dụng mới là đồ vật tốt, hơn nữa mặt mũi có quan trọng đến mấy cũng hơn được cái mạng già này sao?

Lục Hồ thấy sắc mặt hắn khác lạ thì hơi lo lắng, bập bẹ hỏi:

" Phụ...phụ thân...không... không sao chứ?"

" Ha ha, ta không sao, chỉ là suy nghĩ vẩn vơ chút thôi! Mà con phải nhớ, ta tên Lục Huy, con tên Lục Hồ, con còn có một đại tỷ nữa tên Lục Thanh Trúc, hãy ghi nhớ a!" Lục Huy cười cười rồi đem tên ba cha con nói cho nàng, hắn cũng không lo nàng không tiếp thu được.

Yêu thú mới bước vào con đường tu đạo linh trí chỉ như đứa trẻ một tuổi, hành động đa phần đều theo bản năng, mà khi có thể sơ bộ giao tiếp sẽ ngang với đứa trẻ ba tuổi, còn trường hợp có thể nói chuyện qua giao lưu thần hồn như Lục Hồ đã có linh trí ngang đứa trẻ năm tuổi.

Tuy Lục Hồ nhảy vọt qua một đoạn dài, trực tiếp đạt đến ngang đứa trẻ năm tuổi không có nghĩa linh thức của nàng chỉ dừng lại ở đó, thần hồn hải vẫn còn, có nghĩa cường độ linh hồn lực không khác một đại năng Bán Bộ cảnh, nên tiếp thu mấy cái danh tự còn không đơn giản?

Hơn nữa đợi một thời gian nữa cho quen thuộc trạng thái, nàng rất nhanh cũng có thể giao lưu bình thường!

"Phụ thân... Lục... Huy, con...Lục... Hồ, đại...đại tỷ...Lục Thanh...Thanh Trúc!"

" Ừm, đúng vậy, con gái thật giỏi!" Lục Huy khẽ xoa chiếc đầu Hồ ly nhỏ rồi khen một câu, người sau híp mắt hưởng thụ.

Hơn nữa khi được hắn khen, trong mắt nàng cũng toát ra tia sáng vui mừng cùng hạnh phúc.

Lục Huy cũng không để ý nhưng hắn thấy trẻ nhỏ khi làm tốt nên được động viên...mà nàng có thật còn nhỏ không nhỉ?

Lục Huy, Lục Hồ hai cha con người giảng người nghe, tiếng người cười đùa, tiếng Hồ ly kêu không dứt- ấm cúng!

Một đêm qua đi, Lục Hồ có chút mệt, ngủ yên trong lòng Lục Huy, thi thoảng lại cọ cọ tìm cảm giác thoải mái, mà người sau cũng thu thập một chút chuẩn bị tiếp tục hành trình.

Cùng lúc đó, trong căn phòng của Mộc Linh Tộc trưởng, chỉ có hai người đang đứng đó, một Mộc Linh Tộc nhân đang khom người bẩm báo:

" Thưa Tộc trưởng, phía Đông Nam biên giới lãnh địa quả thật có động tĩnh, là một... Hư không thông đạo!"

" Cái gì, Hư không thông đạo?" Lão tộc trưởng có chút kinh ngạc.

" Dạ phải, nhưng chúng ta cũng chưa xâm nhập, không biết thông tới nơi nào!"



" Các ngươi làm tốt lắm, được rồi ngươi lui xuống trước đi, để ta suy xét một chút. Đúng rồi, phái người canh chừng thật kĩ, có động tĩnh gì ngay lập tức cáo tri!"

" Vâng!"

Sau khi nam tử Mộc Linh Tộc nhân lui xuống, lão tộc trưởng khẽ vuốt chòm râu dài rơi vào trầm tư.

Hư không thông đạo không phải lúc nào cũng xuất hiện, mà thông thường bọn chúng đều liên thông tới bí cảnh, tuy không biết bên trong phúc hoạ ra sao nhưng một khi hiện thế đều bị chúng yêu tranh đoạt.

Hư không thông đạo tuy xuất hiện trong lãnh thổ Mộc Linh Tộc nhưng lại ở sát phần biên giới Đông Nam, mà bên đó lại là Hoàng Trùng Tộc (châu chấu) lãnh thổ, tin chắc bọn chúng cũng sẽ sớm phát hiện.

Mộc Linh cùng Hoàng Trùng tuy không nói tới có thù truyền kiếp nhưng thường xuyên xảy ra xích mích, thi thoảng nông điền trong tộc bị bọn chúng ăn cắp rồi phá hoại.

Mà bây giờ nếu để chúng phát giác rồi bẩm báo gièm pha với Thiên Nhãn Thiềm Vương...

Xem ra sự kiện lần này không ăn một mình được rồi a!

Nhanh chóng làm ra quyết định, Mộc Linh Tộc trưởng phân phó tộc nhân, hắn đích thân bái phỏng Thiềm Vương!

Đoàn người cũng vô cùng đơn giản: lão tộc trưởng cùng hai Mộc Linh hộ vệ theo hầu.

Ba người một đường nam tiến hướng thẳng Thiên Yêu Sơn đỉnh, qua hai canh giờ sau cuối cùng cũng tới đích.

Trước mắt ba người là một hang động to lớn, nhìn sơ qua cũng ít nhất cũng tới hơn trăm trượng, miệng hang trồng đủ loại kì hoa dị thảo đang đua nhau khoe sắc.

Ba người thấy cảnh này kinh thán không thôi.

Thủ vệ của sơn động cũng rất nhanh phát hiện ra bọn họ, một tên thân người đầu cóc có vẻ nhận biết đứng ra chào hỏi:

" Thì ra là Mộc Linh Tộc trưởng, không biết ngài tới Thiên Mục Động Phủ có chuyện gì?"

" Ha ha, hôm nay là Thiềm Tam huynh đệ trực ban a, ta có đại sự muốn bẩm báo Vương, mong huỵnh đệ cáo tri dùm!" Lão tộc trưởng chắp tay khách khí, người ta bối phận dù thấp hơn mình nhưng vẫn là người của Yêu Vương a.

Cổ nhân nói lời nói chẳng mất tiền mua lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau, tốt nhất là hoà khí sinh bình, nếu đắc tội rồi bị hắn rèm pha vài câu có hối hận cũng không kịp, dù sao chào hỏi hai câu cũng không mất mát gì.

" Được, ngài chờ một chút!"

Rất nhanh, Thiềm Tam đi ra, cười nói:

" Mộc Linh Tộc trưởng, đại vương triệu kiến!"

Lão tộc trưởng nghe vậy liền vui mừng, khẽ cảm tạ một câu sau đó quay sang phân phó hai tộc nhân:

" Hai người các ngươi đứng ở đây đợi một chút, đừng có làm loạn nghe chưa!"

" Rõ!"

Nói thì nói vậy, người khác có gây chuyện hay không hắn không rõ, nhưng tộc nhân của mình sẽ không bao giờ chủ động đi gây chuyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play