Lại nói chín vị Bán Bộ cảnh sau khi bị Hồng Bạch Vụ ( sương mù trắng hồng) bao vây, ý thức rất nhanh lâm vào trong huyễn cảnh.
Ý thức của bọn họ bị đưa vào từng huyễn cảnh khác nhau, mỗi người cũng bị sắp xếp một thân phận, người thì là đại năng thấu trời, phàm nhân ăn
mày, phú gia quý tử...
Mới đầu thần tình còn có chút ngưng trọng
cảnh giác xung quanh nhưng theo thời gian càng dài bọn họ cũng theo đó
lâm vào mê mang.
Ta là ai? Ta là Lão tổ của Thánh Địa, bị Hồ Cửu Nhi yêu nữ này ám toán.
Cũng không đúng, ta chỉ là phàm nhân ăn mày a, không lẽ đói quá nên lâm vào ảo tưởng?
Không đúng! Ta là lão tổ, cũng không đúng, ta là...
Bên phía đối diện, trên trăm người tuy chỉ nhiễm phải chút sương mù nhưng
cũng triệt để bị dung nhập vào trong mộng cảnh, so với lão tổ nhà mình
còn nhanh, dù sao...tu vi thấp a!
Chín vị lão tổ cũng dần dần triệt để dung nhập vào thân phận mới của mình.
Một kiếp này qua đi lại đến một kiếp khác, rất nhanh, một canh giờ qua đi ( 2 tiếng) bọn họ đã trải qua chín lần chuyển kiếp, mỗi kiếp có ngắn có
dài nhưng đều sống trọn vẹn một đời.
Huyễn cảnh cũng yếu dần, ý thức bọn họ dần dần thanh tỉnh.
Hồ Cửu Nhi cũng không nghĩ tới lần tự phá yêu đan này của nàng uy lực lại lớn tới vậy.
Tuy không nói diệt sát hay đả thương được nhưng chỉ dựa vào sức một người
cầm cự chín vị đại năng tối đỉnh đại lục trọn vẹn một canh giờ cũng đủ
để tự ngạo.
Ý thức quy thể, chín người nhìn nhau thầm đổ mồ hôi
lạnh, may mắn trong khoảng thời gian này không bị ai đánh lén, nếu không bọn họ dù có chín cái mạng cũng không đủ lấp.
Lão ẩu cất giọng khàn khàn:
" Lần này cũng coi như hoạ phúc tương y, tuy bị huyễn cảnh vây khốn Cửu
kiếp nhưng theo đó tâm cảnh của chúng ta cũng thăng mạnh, con đường sau
này càng bằng phẳng a!"
Tám người còn lại cũng gật đầu tán thành.
Đúng vậy a, coi như trong cái rủi có cái may!
Tu Chân giới là vậy, ngươi muốn mạnh không chỉ cần thiên phú là được, quan trọng hơn cả là cơ duyên, vận khí.
Chẳng hạn như một phàm nhân vốn dĩ chỉ có phàm căn nhưng lại bắt gặp cơ duyên nhặt được chí bảo hay thiên địa linh vật gì đó cải biến tư chất rồi
bước lên con đường tu luyện,...
Hay lúc ngươi bị phế tu vi, bị ném xuống vực, trong lúc tuyệt vọng lại vô
tình ngộ nhập động phủ của Thượng Cổ đại năng, được tàn hồn chỉ dẫn...
Trường hợp như này cũng không phải ít, cơ duyên vận khí cái này nói không rõ
sờ không được nhưng lại chân thật tồn tại, là cốt lõi cơ bản của tu chân giới, thậm chí còn có tông môn không thèm nhìn linh căn, chỉ nhìn quãng đời đã qua rồi suy tính vận khí thu đệ tử.
Chín vị Bán Bộ Thượng Cảnh có thể tu luyện đến một bước này cơ duyên vận khí há lại thấp nên
bọn họ không nghi ngờ gì về khí vận của mình.
Khẽ liếc mắt thấy
Hồ Cửu Nhi bản thể toàn thân nhuốm máu đang bất tỉnh thoi thóp, ai nấy
đều khinh thường, cũng không thèm bổ đao ( đánh thêm một kích cho chết
hẳn), dù sao đối với yêu tộc mà nói yêu đan phá toái coi như tu vi đều
bị phế, quay trở về làm dã thú, ngươi lại cùng một con dã thú so đo có
khác nào súc sinh?
Nhưng dù sao cũng là Bán Bộ cảnh yêu thú, dù
phế nhưng máu thịt tinh hoa vẫn còn, đợi chút đem về tinh lọc ra luyện
đan luyện khí cũng không tồi!
" Hê hê, mĩ nhân đừng chạy a!"
" Hu hu, làm sao có thể? Ta sao lại là phế nhân?"
" Ha ha, ta là vô địch thiên hạ, các ngươi còn không quỳ xuống triều bái?"
" Gâu gâu, ta là một con chó..."
Từng âm thanh huyên náo vang lên phá tan bầu không khí, mấy vị lão tổ mặt
đen lại, cái đám đệ tử bất tranh khí này, có chút mộng cảnh cũng không
chịu được, sau này phải dạy dỗ thật cẩn thận!
Bọn họ cũng không nghĩ tới chính mình vừa nãy lâm hẳn vào Cửu kiếp không cách nào thoát ra a!
Nhưng cũng đúng, trong mắt bọn họ huyễn cảnh này cũng chỉ coi như một lần lịch luyện tâm cảnh!
" Phế vật, tỉnh lại cho ta!"
Một vị Lão tổ vận công hét lớn, sóng âm tạo thành một luồng khí lãng khổng
lồ, chấn đám người thất điên bát đảo, màng nhĩ lỗ mũi đều trào ra máu
tươi, nhìn thê thảm có bao nhiêu thê thảm.
Nhưng theo đó trên trăm người cũng mờ mịt tỉnh lại.
Nghĩ lại cảnh ban nãy bọn họ còn có chút mờ mịt, không biết là thật hay ảo,
nếu là ảo thì cũng quá chân thực, còn nếu là thực thì bây giờ là ảo
cảnh?
Thế nhung thấy chín vị lão tổ đang chăm chú nhìn bọn họ biết đây mới là hiện thực thế là bèn vội vàng vấn an bồi tội.
Kể ra thì nhiều người còn có chút tiếc nuối, tư vị, cảm xúc trong huyễn cảnh đó thật hoài niệm!
Nghĩ gì thì nghĩ nhưng cũng không ai dám biểu hiện ra ngoài, thất thố trước mặt lão tổ?
Ngươi ngại mạng dài!
Dù sao cũng là tinh anh Thánh Địa, đám người rất nhanh điều chỉnh tốt cảm xúc, bày ra bộ dáng nghiêm túc như thường ngày.
Chín vị lão tổ cũng rất hài lòng, như này mới không làm mất mặt Thánh Địa!
" Các ngươi phân bố canh giữ bên ngoài, không cho bất kì kẻ nào tiến vào, rõ chưa?" Một vị Lão tổ nghiêm mặt lớn tiếng phân phó.
" Rõ!" Hơn trăm người đồng thanh hô to, theo đó trên thân cũng tràn ra khí thế túc sát cùng thiết huyết.
Vị lão tổ kia cũng khẽ gật đầu, trao đổi sơ qua với tám người còn lại,
cũng không ai ở lại bên ngoài mà chín người đồng nhất muốn vào bên trong Hoá Yêu Cốc.
Còn đại quân cũng bắt đầu phân bố canh gác.
Vào lúc chín người chuẩn bị nhập cốc...
Oanh...long long...
Ầm ầm!
Hoá Yêu Cốc ầm ầm rung động, một cột sáng to lớn từ giữa lòng cốc phóng lên trời, xé mở tầng mây, xuyên phá thương khung.