Một bàn tay băng lạnh cứng ngắt khẽ bóp chặt cổ khiến Huyền Lam lão tổ ngạt thở.

Đáng lẽ ra với tu vi của hắn dù không hô hấp vẫn có thể thông qua cơ thể hấp thụ thiên địa linh khí tẩm bổ cơ thể duy trì sự sống.

Thế nhưng lúc này tu vi của hắn đã toàn bộ bị phong cấm, bây giờ lại bị bóp cổ khiến hắn có chút không chịu được, sắc mặt biến đến đỏ căng.

Lục Huy mặt không biểu tình, nói trắng ra là không hề quan tâm đến Huyền Lam lão tổ hô hấp khó khăn hay sống chết.

Hắn mỉm cười nhìn về phía Tiểu Thanh Trúc vô cùng hoà ái:

" Trúc Nhi, tuy tỉnh cảnh này có thể khiến con sợ hãi...."

Lời chưa nói hết hắn lại phải nuốt vào cỏi họng, sao trên đời này lại có đứa trẻ như thế này a? Hắn nhìn thấy cái gì?

Hắn nhìn thấy Lục Thanh Trúc hai mắt phát quang, chạy lại đối Huyền Lam lão tổ một trận tay đấm chân đá, miệng còn luôn mắng:

" Lão bất tử, cho ngươi khi dễ ta này, xem ngươi làm sao khi dễ ta, dám hù doạ bảo bảo, hừ đáng đời ngươi!"

Một lão đầu bị một hài tử đánh đập một trận, tình cảnh như vậy có chút khôi hài, ngày cả Hạo lão tổ cũng khẽ lộ ra tiếu dung nhưng ngay lập tức thu hồi, tình cảnh của mình ra sao còn chưa biết a!

Lục Huy cũng khẽ mỉm cười nhưng sau dó cũng nghiêm mặt nói:

" Con đánh hắn như thế có tác dụng gì? Sau này gặp tra nam mà ngươi đánh hắn như thế sẽ chỉ khiến hắn càng thích thú."

" Tra nam là gì hả ba, có như lão đầu này không?" Tiểu Thanh Trúc thân thể cũng dừng lại, hiếu kì hỏi.

Mà Huyền Lam lão tổ lại suýt chút nữa tức thổ huyết, ta đường đường là lão tổ tông môn lại bị một nha đầu chết tiệt treo lên đánh, lại bị coi là tra nam? Đời này ta một thân đạo bào anh tuấn tiêu sái tiện sát không biết bao nhiêu mĩ nữ, đấy là do bọn họ chủ động ôm ấp chứ ta mới không phải tra nam.

Đó cũng chỉ là hắn nghĩ chứ cho thêm mười cái mạng cũng không dám nói ra, ngại mạng không đủ dài sao?

" Ha ha, tra nam sau này con gặp sẽ tự hiểu, nhưng đây ta dạy trước cho con sâu này còn đề phòng, cái chiêu này dù là từ phàm nhân đến tu luyện giả cao thâm cũng không tránh khỏi, cái tuyệt kĩ này ta thấy ở Thiên Việt đại lục cũng không mấy ai dùng, nhìn cho kĩ!"

Nói rồi Lục Huy hạ Huyền Lam lão tổ xuống gần ngang tầm người, nở nụ cười tà ác, không có hảo ý nhìn về phía hắn.

Không hiểu sao nhìn thấy cái bộ dạng này của Lục Huy mà Huyền Lam lão tổ trong lòng bất giác nổi lên hàn ý, một cảm giác bất an tràn ngập trong lòng.



Trong ánh mắt hoảng sợ của hắn, quả nhiên:

" Đồng tử hoá thái giám!"

Một cước cực kì nhanh chóng lướt qua hạ bộ của Huyền Lam lão tổ rồi thu lại.

Răng rắc.

Một tiếng vỡ thanh thúy chói tai vang lên, khắc hoạ trong óc tất cả mọi người, sau đó:

" A...a...a"

Một tiếng hét thảm cùng lúc vang lên, Lục Huy vừa buông tay ra, tiện thể giải chút phong cấm, Huyền Lam lão tổ ngay lập tức ngã ra, ngay tại trên không trung lăn lộn.



Tiếng kêu kèm theo linh lực cấp tốc lần truyền, bất kì ai cũng nghe ra trong đó chất chứa đau khổ cùng cực.

Quả nhiên có tu vi cũng không thể ngăn cản, thật là công phu lợi hại đối phó nam nhân!

Hiện trường từ Hạo lão tổ đến các đệ tử hai bên đều bất tri bất giác khép chặt hai chân mình, bọn họ chỉ nghe tiếng cũng cảm giác hạ bộ có chút đau.

Thật chia buồn với Huyền Lam lão tổ! Ngươi đã vì chúng ta thử nghiệm môn võ công này, vĩ đại!

Mà đệ tử Huyền Lam Đạo Quán cũng chỉ có thể mặc niệm:

" Lão tổ a, không phải chúng đệ tử không cứu ngươi mà là chiêu này ngay cả ngươi cũng không ngăn cản được, chúng đệ tử lực bất tòng tâm!"

Bên kia, Lục Huy vẻ mặt ôn hoà như một tiểu ca ca ấm áp nhìn về phía Tiểu Thanh Trúc:

" Con học được sao?"

" Học được học được, nhưng mà phụ thân, như thế liệu vó ác quá không? Con thấy lão đầu này kêu thê thảm quá!" Con bé vội vã gật đầu rồi lại có chút không đành lòng cho thảm trạng của Huyền Lam lão tổ.

" Không không, con phải nhớ, nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình, con có nhớ bộ dáng bạn nãy của hắn sao, nếu như không có ta che trở hắn chắc chắn đã hại chết con nên con càng không được thông cảm cho hắn." Lục Huy lúc đầu có chút ôn hòa nhưng dần dần ngữ khí đều trở nên lạnh lùng.

" Tốt, con biết rồi!" Tiểu Thanh Trúc thấy ngữ khí của hắn có chút không đúng, sợ hãi vội vã gật đầu.

Lục Huy biết bây giờ Tiểu Thanh Trúc vẫn còn rất nhỏ, hắn cũng không muốn con bé tiếp xúc những thứ này sớm nhưng hoàn cảnh không cho phép, có lẽ lần này hắn sẽ phải rời đi, tuy con bé chắc chắn được tông môn chăm sóc nhưng hiểu biết một chút cũng tốt a!

Đám người cũng không ai dám quấy rầy cuộc trò chuyện của hai cha con, đợi sau khi bọn họ kết thúc, La Sinh một bên vừa điều khiển Thái Âm Kỳ một bên phân thần nói:

" Giáo chủ, bên kia đã thông trì sẵn sàng, bọn họ đã xuất động."

" Tốt, chuyện bên này cùng Thiếu Giáo chủ giao cho các ngươi, hãy thay ta chăm sóc con bé thật tốt!"

Nói rồi, trong ánh mắt kinh hãi của chính đạo đệ tử, hắn lần nữa đem hai vị lão tổ phong cấm, lại bấm niệm pháp quyết, dùng đại vĩ lực na di Thiên Ma Giáo chúng đệ tử ra khỏi chiến trường, chỉ để lại chúng hộ pháp và đường chủ.

Làm xong tất cả, hắn đôi mắt tràn đầy không bỏ lưu luyến nhìn Tiểu Thanh Trúc, khẽ ôn nhu hôn lên trán nàng, thủ thỉ:

" Con gái, con là niềm tự hào của ta, bây giờ ta có chuyện, sẽ tạm rời xa con một thời gian, con phải nhớ tự chăm sóc mình thật tốt, nghe lời ba vị gia gia và phải cố gắng tu luyện biết chưa, sau khi xong chuyện ta sẽ trở về gặp con."

Hắc Dung Hộ Pháp thấy vậy hiểu ý, lại gần nhẹ nhàng kéo tay Tiểu Thanh Trúc:

" Thiếu Giáo chủ, người đi cùng ta, Giáo chủ sẽ không dời đi quá lâu đâu!"

" Hu hu hu, phụ thân, người muốn đi đâu, ngươi đừng bỏ con lại mà, Tiểu Trúc nhất định sẽ nghe lời, sẽ ngoan mà! Hu hu..."

Lục Huy nghe mà trong lòng bùi ngùi, khẽ quay đầu gạt đi một giọt nước mắt rồi quay lai mỉm cười nói:

" Thanh Trúc rất ngoan nhưng lần này ta sẽ không dẫn con theo được, trong thời gian này, con hãy giúp ta cái quản Thiên Ma Giáo thật tốt và hãy cố gắng tu luyện, nhu vậy chúng ta càng sớm gặp được nhau, ta hứa ngày đó sẽ không lâu đâu!"

Hắc Dung cùng chúng hộ pháp nhìn cảnh này đều khẽ đau lòng, tuy bọn họ nghe giáo chủ nói là phi thăng nhưng trong thâm tâm đều rõ ràng, Giáo chủ còn trẻ, cho dù đợi thông đạo đả thông rồi đường hoàng phi thăng cũng không muộn, tại sao lại phải mạo hiểm phi thăng vào lúc này cơ chứ?

Như vậy chỉ có thể là vì Thiếu Giáo chủ a!



" Phụ thân nói thật chứ?" Tiểu Thanh Trúc vừa sụt sùi vừa lấp láy đôi mắt to ngập nước hỏi.

" Đương nhiên rồi, ta đã bao giờ thất hứa với con chưa,chuyện ta hứa với con thì chắc chắn sẽ làm được!" Lục Huy nhẹ nhàng lau khoé mắt cho nàng, mỉm cười nói.

" Vậy được, người hứa rồi nha, ngoéo tay đóng dấu mãi mãi không được thay đổi!" Con bé đưa ra bàn tay mũm mĩm cùng Lục Huy đối dấu.

" Được, mãi mãi không thay đổi!"

Được đáp ứng, Tiểu Thanh Trúc hơi mỉm cười, thơm lên hai má Lục Huy tràn đầy ngọt ngào.

Lục Huy vô cùng thỏa mãn, vẫn với ánh mắt không bỏ đó nhưng lại hiện thêm một chút tín niệm, lần nữa hôn lên trán nàng rồi dứt khoát quay người, không phi hành như thường nhật mà xé rách không gian rồi chui vào đó, chỉ để lại một bàn tay nhỏ bé khẽ vươn ra như muốn nắm lấy thứ gì cùng với tiếng đồng thanh tiễn biệt.

Khi con cất tiếng chào đời

Trào dâng cảm xúc cha rơi lệ mừng

Ẵm bồng… chăm bón… chiều cưng

Dẫu thêm vất vả nhưng cha đâu màng

Trằn trọc thao thức canh tàn

Lúc con đau ốm cha mang ưu phiền

Gian lao khổ cực truân chuyên

Để con được sống bình yên đủ đầy

Cho con cuộc sống sum vầy

Nên cha gánh hết đắng cay riêng mình

Cả đời chấp nhận hi sinh

Đổi lại hạnh phúc gia đình ấm no

Đời cha là kiếp đưa đò

Chở con vượt mọi gió giông bão bùng

Nắng mưa cha vẫn không chùn

Hoài luôn vững bước cùng con tháng ngày

Thời gian phủ úa thân gầy

Tóc xanh ngày ấy thay màu bạc phơ

Tình cha son sắt vô bờ

Chỉ cho mà chẳng mơ chi đáp đền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play