Lần này Lục Huy họp mặt chủ yếu muốn một là dẫn Tiểu Thanh Trúc xem qua
chiến tranh phong cảnh, thứ hai là muốn xem khởi đầu cuộc chiến như thế
nào, nếu tất cả thuận lợi thì hắn có thể bắt tay vào tiến hành bước tiếp theo.
Trò chuyện được một lúc, dỗ cho Tiểu Thanh Trúc đi ngủ,
Lục Huy mới quay lại hành cung, các hộ pháp Đường chủ vẫn đứng nguyên
chờ hắn.
Lục Huy vẻ mặt nghiêm trang nói:
" Trận chiến này các ngươi hãy buông tay mà làm, có hậu quả gì ta sẽ sử lý. Còn
nữa....có lẽ qua một thời gian ta sẽ phi thăng!" Hắn khẽ thở dài.
Tất cả mọi người nghe hắn nói vậy khẽ biến sắc, Lục Huy cũng không để ý bọn họ mà vẫn tiếp tục:
" Ta đem con gái ta giao cho các ngươi, hãy âm thầm bảo hộ nó cho tốt,
nếu mà ta biết nàng ở giới này chịu uất ức gì sẽ có một ngày ta giết
sạch các ngươi." Hắn không hề lộ ra sát khí, cũng không dùng lạnh lùng
giọng điệu, chỉ bình bình thường thường mà nói nhưng cũng khiến đám
người lạnh run, sau lưng thầm đổ mồ hôi lạnh.
" Chúng thuộc hạ thề chết hộ tá Thiếu Giáo chủ!"
" Tốt lắm, các ngươi giúp ta làm việc ta cũng không khiến các người thiệt thòi, đây là phần thưởng trước, sau này nếu có ai có thể phi thăng vẫn
có thể hiệu lực cho ta."
Nói rồi hắn lôi ra một đống cấp cao đan dược mua từ cửa hàng hệ thống.
Số đan dược này đã tiêu tốn của Lục Huy toàn bộ số điểm mới tích cóp được nhưng hắn cũng không đau lòng chút nào.
Điểm là phải dùng hợp lý, tuy sau này sẽ có khả năng lâm vào nguy cơ không
có điểm trong một thời gian nhưng theo hắn nghĩ phải sắp xếp Thiên Việt
đại lục thật ổn thoả thì hắn đi mới an tâm.
Những vị Đường chủ Hộ pháp nhìn thấy từng lọ từng lọ đan dược được phân phát lên thì hô hấp dồn dập.
Phải biết tu vi của bọn họ ở Thiên Việt đại lục ngoài mấy lão quái vật thì cũng coi như xếp vào hàng đầu.
Muốn nâng cao tu vi nhanh chóng chỉ có thể dựa vào thiên tài địa bảo hoặc
đan dược bậc cao do đích thân Dược đạo Tông sư luyện chế, nhưng Dược đạo Tông sư sao mà khán hiếm, muốn nhờ bọn họ luyện đan dược có khi phải
chờ mấy năm, không chỉ vậy còn phải bồi phí luyện đan vô cùng khủng bố.
Mà bây giờ giáo chủ tiện tay lôi ra một đống cấp cao đan dược, có thể thấy giáo chủ thủ đoạn khó lường bậc nào.
Bọn họ không phải không nghĩ tới Giáo chủ ngộ nhập Thượng cổ đan sư động
phủ, vơ vét sạch toàn bộ nhưng liệu đan sư thượng cổ bảo tồn được chừng
này đan dược?
Cả đám hưng phấn thu lấy đan dược, liên tục thề thốt sẽ bảo vệ tốt Tiểu Thanh Trúc.
Không phải Lục Huy nghi ngờ bọn họ phản bội, đã dùng người thì không nghi người nhưng tâm phòng bị không thể không có.
" Hừ, có tầng đan dược này, kẻ nào dám phản bội con gái ta kết cục sẽ rất thê thảm!" Lục Huy nở nụ cười quỷ dị.
Đan dược là đan dược không sai, nhưng thêm vào trong đó cái gì thì không ai biết được...
Một đêm qua đi, sáng sớm gọi Tiểu Thanh Trúc dậy, theo thường lệ làm cho
con bé một đạo bữa ăn sáng, mấy vị hộ pháp đi qua nhìn thấy thì trợn mắt há hốc mồm, luôn miệng tặc lưỡi lấy làm lạ, cả đời này bọn hắn chưa bao giờ thấy giáo chủ hiền như vậy.
Lục Huy cũng không để ý bọn hắn, ta làm đồ ăn cho con gái ta có gì mà ngại?
Cùng thời gian, trong một phi chu gần đó, một vị Đường chủ đi trước dò đường đã quay về bẩm báo cho 3 vị Thái thượng hộ pháp:
" Hồi Thái thượng Hộ pháp, thám tử hồi báo phía trước hơn vạn dặm có đại
quân chính đạo tập kích, xem cờ hiệu hình như do Thượng Nguyên Tông và
Huyền Lam Đạo Quán dẫn đầu."
" Có thấy người của Bách Liên Cung
hay Vạn Linh Hoàng triều không?" Tiêu Hình mặt không đổi sắc hỏi, La
Sinh và Trịnh Phàm hai vị Thái thượng hộ pháp cũng chú ý tới.
Vị Đường chủ này ngay lập tức báo thêm:
" Không thấy bóng dáng Vạn Linh Hoàng triều, còn Bách Liên Cung chỉ thấy lác đác vài đệ tử."
" Được rồi, ngươi cho thám tử lui về đi." La Sinh khẽ phất tay cho người dưới lùi ra.
Ba người khẽ liếc nhìn nhau, trong mắt đều lộ vẻ vui mừng, chỉ có hai đại
thế lực bọn họ hoàn toàn không sợ, cho dù có đối đầu cả 4 thế lực lớn
bọn họ vẫn dục huyết phấn chiến nhưng kẻ địch càng ít tổn thất càng nhỏ
không phải sao?
Ba người đồng loạt đứng dậy, đi về phía hành
cung, nhìn thấy cha con Giáo chủ còn đang ăn sáng bọn họ cũng không dám
cuối rầy, Lục Huy biết ba người tiến đến chắc chắn có chuyện nhưng hắn
vẫn bình tĩnh bồi con gái ăn sáng.
Một nén nhang sau, thu dọn hoàn tất hắn mới cho ba người vào.
Ba vị Thái thượng hộ pháp hành lễ chào hỏi đàng hoàng rồi mới đem chuyện vừa nãy bẩm báo cho Lục Huy.
Lục Huy nghe vậy khẽ trầm ngâm, Vạn Linh Hoàng triều trong đợt du lịch đầu
tiên cùng con gái tại Hoàng thành hắn đã cảnh cáo Bạch lão tiểu tử, xem
ra sau khi Hoàng đế nghe tin cũng biết nặng nhẹ nên không tham dự.
Có thể làm đến đế vương, cái quản một vùng lãnh thổ rộng lớn lại được con
dân tin phục chắc chắn không phải dạng ngu ngốc, Lục Huy nghĩ có lẽ tên
Hoàng đế đó đoán được thân phận của mình, lại sợ Vạn Linh Hoàng triều
tham dự vào cuộc chiến này sau này lại bị Lục Huy hắn khuấy cho vương
quốc thất điên bát đảo há không phải tổn hại lớn?
Lục Huy cũng không biết Vạn Linh Hoàng triều không tham gia chính ma đại
chiến lần này còn một nguyên nhân khác, bọn họ sợ nhỡ đâu căn cơ Hoàng
thất bất ổn, mấy người nửa bước xuống mồ sẽ chó cùng dứt dậu muốn tìm
kiếm thông đạo mà liều với hoàng triều, như vậy là được không bù mất.
Còn Bách Liên Cung, vốn bổn ý của hắn nếu tông môn nào không tham dự thì sẽ không động đến, còn nếu tham dự thì cùng một chỗ diệt, đối với Bách
Liên Cung cũng vậy.
Nhưng sau khi gặp Thúy Yên, hắn cải biến ý
nghĩ, sai La Sinh đưa Thiên Ma Lệnh tới, xem ra Bách Hoa Cung Cung chủ
lựa chọn phương án tốt.
Mà nhớ lại vị Cung chủ này Lục Huy cũng
có chút mất tự nhiên, theo trong kí ức năm xưa nguyên chủ lúc còn chưa
tới đỉnh phong, trong một lần bị nàng phát hiện là ma đạo, nảy sinh xung đột đến lưỡng bại câu thương đến nỗi hai người da thịt còn dán vào nhau khiến nàng vô cùng hận hắn, luôn luôn tìm kiếm tin tức của hắn thề phải báo thù.
Đến khi Thánh chiến lần 1 phát sinh, cũng có chính đạo
tham gia, nàng cũng là một trong số đó nhưng lúc bấy giờ nàng cùng vài
vị chính đạo đại năng liên thủ mới có khả năng chống lại hắn, giáo thụ
quá vài chiêu nàng mới biết đã bị hắn bỏ xa và nàng cũng mới biết hắn
lại là giáo chủ Thiên Ma Giáo.
Kể từ lần đó hắn cũng không còn gặp lại nàng, cũng không thấy nàng tìm tới cửa báo thù.
Mà khoan, nếu Thúy Yên sau khi trở về kể lại chuyện bị hắn từ chối, sau đó bị ép buộc đưa ra chân dung của hắn, nàng nếu biết được hắn lại là
người yêu cũ của đệ tử mình sẽ lộ ra biểu cảm gì nhỉ?
Nghĩ thôi cũng thấy vui vẻ!
Thật ra là Lục Huy nghĩ nhiều, Bách Liên Cung vị kia cũng đã sớm đem mối hận với hắn vứt lên chín tầng mây, nàng chỉ ước không bao giờ gặp lại hắn,
mỗi lần gặp hắn đều không có kết cục tốt gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT