Mặc Thiệu Viễn trên tay xách nhiều thức ăn đi về chưng cư. Vừa mở cửa
bước vào, anh nhìn thấy cô đang cầm cặp lồng chuẩn bị đi ra ngoài, nếu
anh đoán không lầm thì cô đang chuẩn bị đến bệnh viện.1
- Em nghĩ anh lên tập đoàn nên không nấu cơm trưa.
- Tôi có mua bữa trưa, vào ăn rồi hãy đi.1
Mặc Thiệu Viễn kéo tay cô đi vào bếp, Châu Lạc Thanh mỉm cười vui vẻ, anh
đã trở lại là Thiệu Viễn của ngày trước, rất dịu dàng và rất quan tâm
cô.
Ăn xong, Châu Lạc Thanh lên xe của Mặc Thiệu Viễn để anh đưa
đi, anh nói rằng tiện đường đến tập đoàn, khi nào cô muốn về thì gọi
anh, anh sẽ đến đón.
Chiếc xe dừng trước cửa bệnh viện, Châu Lạc
Thanh định mở cửa bước xuống thì anh nắm tay cô kéo lại, ôm lấy mặt cô,
áp môi anh lên môi cô hôn sâu.
Châu Lạc Thanh có chút hốt hoảng
nhưng cũng ngồi im để anh hôn, thậm chí còn đáp lại nụ hôn. Cô hoàn toàn biết mình đang làm gì, biết anh và Lý Thục Di sắp đính hôn nhưng vẫn
muốn và đang day dưa, nhưng cô tin rằng nếu anh yêu cô chắc chắn sẽ
không đính hôn, anh sẽ không để cô gắn trên người danh xưng tình nhân
hay người thứ 3.
Dứt nụ hôn sâu, Mặc Thiệu Viễn ân cần lau đi vết son lem ra ngoài cho cô. Biết cô tô son, nhưng anh vẫn muốn hôn vì
không thể kiềm chế được, sáu năm đã là quá đủ rồi.1
- Vào đi, khi nào về gọi cho tôi đến đón, không được tự ý đi về biết không?
Mặc Thiệu Viễn nhìn cô nghiêm túc căn dặn, anh luôn bảo vệ cô nghiêm ngặt tránh bị bà Lý Tư Khiết và Mặc Đình Kiên hãm hại.
- Vâng.
Châu Lạc Thanh mỉm cười tủm tỉm bước xuống xe, lòng lân lân hạnh phúc. Chỉ cầu mong sau này, cuộc sống sẽ nhẹ nhàng với cô.
- ---------------
Ở Mặc gia.
- Cô, con nhỏ đó tên là Châu Lạc Thanh, tiểu thư Châu gia, làm việc ở tập đoàn hơn một tháng. Từng là vợ của Hàn Quân Thụy, tập đoàn Y.
Giọng nói của Lý Thục Di lanh lãnh, mười phần bực tức và ganh ghét. Chỉ trong một đêm, cô đã có hết thông tin về Châu Lạc Thanh. Cô còn mua chuộc một nhân viên trong tập đoàn, nhất cữ nhất động của Lạc Thanh cô đều nắm
trong tay.
Nhưng điều làm cô khó chịu hơn là vừa vào làm ở Mặc
Thị đã gây được sự chú ý với Thiệu Viện, còn cô quyến rũ anh mấy năm qua mà anh chẳng thèm đụng đến.1
- Từng?
Bà Lý Tư Khiết nhướng mày nhìn qua Lý Thục Di.
- Vâng, ly hôn được hơn năm năm rồi!
Ha...
Bà Lý Tư Khiết cười lớn, cầm lấy tách trà lên uống, khuôn mặt đầy sự tự tin.1
- Thục Di, con nghĩ xem bà già khó tính đó có chấp nhận một đứa cháu dâu
đã qua một đời chồng không? Lúc đó mặt mũi của Mặc gia còn biết giấu đi
đâu nữa. Còn nữa, đàn ông ai chẳng thích gái còn nguyên, ngây thơ, thứ
vỗ mông đã biết đổi tư thế thì con nghĩ xem ai cần? Thiệu Viễn chỉ là
vui chơi qua đường thôi!1
Cả người của Lý Thục Di lắng động lại, ngẫm nghĩ lời nói của bà Lý Tư Khiết rồi sau đó gật đầu đồng ý, tâm trạng vui vẻ lên hẳn.
- Hình như Thiệu Viễn đi công tác thì phải, sáng nay cô thấy vệ sĩ mang tận ba vali quần áo cho nó, đêm qua cũng không về nhà.1
Hàng chân mày của Lý Tư Khiết nhíu chặt, trong lòng sinh ra lo lắng, bất an.
Mặc Thiệu Viễn tính tình ngông cuồng, không xem lời nói của ai ra gì. Nhiều lần bà chứng kiến Thiệu Viễn và ông Mặc lớn tiếng qua lại, nếu quả thật Thiệu Viễn yêu người phụ nữ tên Châu Lạc Thanh đó, rất có thể không ai
ngăn được.
- Cô, hay là anh ấy đã ngủ với nó rồi.
Lý Thục
Di nhảy đông đổng lên với Lý Tư Khiết như một cô vợ ghen tuông chồng
mình có tình nhân bên ngoài. Ánh mắt câm ghét, miệng mím chặt, khuôn mặt nóng lên bừng bừng khi nghĩ đến cảnh Thiệu Viễn cùng với Châu Lạc Thanh ân ái triền miên, sóng tình bủa vây.
- Ngủ, tất nhiên là ngủ
rồi! Con nghĩ Mặc Thiệu Viễn là thái giám hay sao, nhưng điều đó không
quan trọng, quan trọng là trên giấy đăng ký kết hôn có tên con.1
Lý Tư Khiết quát vào mặt của Lý Thục Di, cô liền ỉu xìu bình tĩnh ngồi xuống ghế.
Ngồi nói chuyện một lát thì bà nội Mặc và ông Mặc từ bên ngoài đi về nhà. Lý Thục Di thấy vậy liền thu lại dáng vẻ kia mà trở nên ngoan hiền, cúi
đầu lễ phép xin phép ra về, nhưng như vậy cũng chẳng thể qua mắt được bà nội Mặc. Từ đầu bà đã không chấp nhận Lý Tư Khiết là con dâu, nhưng vì
Mặc Đình Kiên nên bà mới ép lòng chấp nhận và dĩ nhiên bây giờ bà cũng
không thích Lý Thục Di bởi tính cách giả tạo.1
- Mẹ à, Thiệu Viễn cũng gần 30 tuổi rồi, mình cũng nên tìm người thích hợp cho Thiệu Viễn
kết hôn để còn sinh cháu cho Mặc gia. Mẹ thấy Thục Di thế nào? Con bé
ngoan hiền, lễ phép, đặc biệt còn thích Thiệu Viễn, con thấy...1
- Thiệu Viễn có bạn gái rồi, cô không cần phải lo lắng đâu.1
Lời nói của bà nội Mặc như một gáo nước lạnh tạt vào mặt của Lý Tư Khiết.
Bạn gái? Là Châu Lạc Thanh hay là một người con gái khác?1
Lý Tư Khiết mỉm cười gượng gạo, cố gắng hỏi tiếp:
- Là tiểu thư nhà ai vậy mẹ? Con chỉ sợ Thiệu Viễn quen những cô gái không tốt bên ngoài, không xứng với Mặc gia chúng ta.1
- Mắt nhìn người của Thiệu Viễn rất tốt, cô yên tâm, vài hôm nữa sẽ dẫn bạn gái về ra mắt.1
Bà nội Mặc đứng dậy bỏ đi vào phòng, bà quá hiểu Lý Tư Khiết, không tự
nhiên muốn tốt cho Thiệu Viễn, tất cả là muốn tốt cho Lý gia và muốn nắm trong tay trọn vẹn Mặc gia.1
Hừ...chỉ có con trai bà ngu chứ bà chưa già đến mức lú lẫn không biết gì!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT