Cưng Chiều

Chương 6.


1 năm


 Cuộc sống của Trần Quỳnh Chi chỉ quanh quẩn giữa bệnh viện và và chung cư cũng chẳng có thêm gia vị độc đáo nào pha trộn vào

 Sáng ngày 10 tháng 2 Trần Quỳnh Chi nhận được cuộc gọi từ số lạ, nhìn dẫy số trên màn hình điện thoại Trần Quỳnh Chi nhíu mày đưa tay lật úp điện thoại xuống bàn rồi cắm mặt vào máy tính, đến tận y tá trưởng hoảng hốt bước vào 

 " Xảy ra chuyện gì ". Theo như quan sát của Trần Quỳnh Chi thì tuy bệnh viện có vài thành phần không được xem là liêm chính nhưng vẫn có đa phần người sẽ chú tâm và chuyên chú vào ông việc của mình, như y tá trưởng đang đứng trước mặt cô cũng là một người luôn nghiêm túc trong công việc và luôn điềm đạm trong mọi việc, nhưng giờ này người đáng lẽ sẽ điềm đạm xử lý mọi việc đang thở hổn hển nhìn Trần Quỳnh Chi 

 " Bệnh...bệnh nhân phòng...phòng 307 không chịu xuất viện đặc biệt đòi muốn gặp mặt phó viện trưởng ". 

 " Gặp tôi, tại sao muốn gặp tôi, chờ đã bệnh nhân phòng 307 hình như đã ổn định rồi mà sao không chịu xuất viện ". 

Trần Quỳnh Chi cô cảm thấy khó tin, làm một bác sĩ nhiều năm như vậy gặp qua vô số bệnh nhân, nhưng không có một bệnh nhân nào không muốn xuất viện càng nhanh càng sớm nhưng người này lại không chịu xuất viện, kỳ tích nha. 

 Nghĩ đến đây Trần Quỳnh Chi hơi công môi đầy thú vị, rồi đứng dậy đi đến phòng bệnh 307, vừa đến cửa thì cô đã nghe hàng loạt tiếng cãi nhau từ trong truyền ra 

 " Phạm Thành Quân, em không xuất viện nhất quyết không ". Giọng nói mang vài phần tức giận của Chi Nhã vang lên 

 " Chi Nhã hôm qua bác sĩ có nói hôm nay em có thể xuất viện, đừng có ngang bướng nữa ". Là một người anh trai Phạm Thành Quân thật sự không có cách nào nặng lời với con nhóc trước mặt này được. 

 " Về nhà có gì vui chứ, ba mẹ điều đã ra nước ngoài, còn anh suốt ngày chỉ có ở công ty chẳng có ai quan tâm đến em, về làm gì chứ , ". Chi nhã buồn bực nói, tuy cô ở một ngôi biệt thự sang trọng nhưng lại là rất cô đơn, một căn biệt thự to nhưng chỉ có một mình cô ở thế nên có cô đơn đến mức nào chứ 

 Phạm Thành Quân định muốn nói thêm gì đó thù đã bị bóng dáng Trần Quỳnh Chi cắt ngang, nên anh đành nuốt lời muốn nói vào trong 

 " Bệnh nhân phòng 307, cô bé không nên xúc động không tốt cho bệnh của em, nào nghe bảo em muốn gặp tôi ". Hai tay Trần Quỳnh Chi bỏ vào túi áo blouse mỉm cười nhìn Chi Nhã đang phùng má ngồi trên giường bệnh 

 " Chị, bệnh nhân Chi Nhã muốn nói thích chị, cho nên chị phó viện trưởng nhận nuôi Chi Nhã đi, em rất ngoan đấy còn đáng yêu nữa ". 
Mọi người có mặt ở đây không ngờ đến Chi Nhã sẽ nói như thế, Phạm Thành Quân ho nhẹ liếc nhìn Trần Quỳnh Chi rồi Chi Nhã xem thử phản ứng của Trần Quỳnh Chi sẽ như thế nào 

 " Ồ, thích chị sao ". Đối với cô nhóc trước mặt này Trần Quỳnh Chi nãy sinh một chút tò mò, vừa gặp đã cảm thấy thân thiết đây không phải là sở thích của Trần Quỳnh Chi cô 

 " Dạ thích ". Một câu thừa nhận ngay thẳng không cần suy nghĩ của Chi Nhã khiến Trần Quỳnh Chi có chút không phản ứng kịp 

 " Em đã được phê duyệt xuất viện rồi, không nên ở đây không tốt cho bệnh của em, chị biết trợ lý của anh em đã điều tra về chị cũng có số điện thoại cùng với địa chỉ căn hộ, nếu muốn tìm chị cứ gọi cho chị ". Vì hứng thú với cô bé này Trần Quỳnh Chi cũng không né tránh cô bé cứ muốn thân thiết với cô bé 

  " Thật ạ, vậy em có thể chuyển sang ở với chị hông ". Đôi mắt to tròn long lanh lấp lánh nhìn thẳng Trần Quỳnh Chi, trước mắt Trần Quỳnh Chi là một gương mặt trắng nõn rất đáng yêu 

 " Khụ, Phạm Trần Chi Nhã em đừng có mà được nước lấn tới ". 

 " Được, có thể chuyển vào ". 

Phạm Thành Quân khinh ngạc nhìn Trần Quỳnh Chi, sống hai mươi mấy năm lần đầu tiên anh thấy một cô gái để dàng cho người khác vào nhà ở như vậy .

Nhận được ánh mắt có chút dò xét của Phạm Thành Quân đang đặt trên người mình, Trần Quỳnh Chi khẽ cười " Tôi không phải người dễ dàng cho người lạ vào nhà ở, nhưng anh cũng thấy đó em gái anh ". Cô dừng một chút quay sang nhìn gương mặt có thể búng ra sữa của Chi Nhã " Đáng yêu thế này thì làm sao tôi nỡ từ chối chứ ". 

 Phạm Thành Quân nhìn nụ cười của Trần Quỳnh Chi có chút ngẩn người, cái ngẩn người vô ý thức của Phạm Thành Quân đã bị cô em gái thân yêu Chi Nhã nhìn thấy cô mỉm cười nhẹ 

 " Vậy chiều nay em sẽ chuyển đến nhà chị nha nha ". 

 Chi Nhã nhận được cái gật đầu đồng ý của Trần Quỳnh Chi rồi mới vui vẻ dọn đồ chuẩn bị xuất viện. 

 2 giờ trưa Trần Quỳnh Chi nhận một ca phẫu thuật, chờ cô ra khỏi phòng phẫu thuật đã là 4 giờ chiều, cô uể oải xoa bóp chiếc cổ đáng thương của mùnh, nhìn thời gian cũng xế chiều xem qua lịch làm việc rồi cô dọn dẹp chuẩn bị về nhà, ra đến cổng bệnh viện cô mới nhớ là chiều nay Chi Nhã sẽ đến căn hộ của cô. 

 Không do dự cô đến siêu thị gần đấy chọn nguyên liệu làm bữa tối rồi mới trở về căn hộ. Khi cô bước ra từ thang máy đã thấy cô bé Chi Nhã đang ngồi trên chiếc vali trước cửa căn hộ. Hai mắt Chi Nhã mở to khi nhìn thấy Trần Quỳnh Chi 

 " Chị về rồi, em chờ rất lâu đấy ". Đôi mắt biết phát sáng, nụ cười thuần khiết, Chi Nhã một cô bé làm cho Trần Quỳnh Chi lần đầu cảm nhận được một chút thanh xuân đã mất trong năm năm qua 

 Trần Quỳnh Chi mỉm cười đưa tay xoa đầu Chi Nhã rồi ấn mật khẩu để mở cửa 

 " 1109, trùng hợp thật ngày sinh của em cũng là 1109 đó, hihi ". 

 " Vậy à đây là ngày sinh nhật của em gái chị, nếu em ấy còn sống chắc cũng lớn bằng em rồi ". 

Trần Quỳnh Chi vươn tay kéo vali Chi Nhã vào trong rồi đem nguyên liệu đã mua để trên bàn ăn. Chi Nhã chăm chú nhìn tất cả các động tác của Trần Quỳnh Chi rồi đưa mắt nhìn gương mặt của Trần Quỳnh Chi xem thử có chút thương tâm nào không. 

 Chi Nhã không biết bản thân làm sao nữa khi nghe Trần Quỳnh Chi nói về người em đã mất của chị ấy cô cảm thấy có chút buồn bực quan trọng hơn là cô cảm thấy đau lòng, cô muốn ôm Trần Quỳnh Chi suy nghĩ thoát qua nhưng đối với một người suy nghĩ là làm như cô thì trong lúc Trần Quỳnh Chi đang xoay người thì Chi Nhã vươn tay ôm trầm Trần Quỳnh Chi khiến cô có chút ngay người.

 " Sao thế ". Trần Quỳnh Chi đưa tay vỗ lưng của Chi Nhã với giọng điệu dịu dàng 

 " Em muốn làm em gái chị, chị cứ xem em là em gái ruột của chị, có được không ". Chi Nhã không biết tại sao trong đầu vang lên những câu nói đó nhưng khi nói ra trong lòng lại có một chút mong đợi 

 Cô mong đợi chị Quỳnh Chi sẽ chấp nhận cô là em gái, mong đợi sự dịu dàng của chị ấy, cô thật sự rất mong đợi. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play