Sau khi Thẩm Niệm Thư từ chối công việc đó, Trần Tiêu đã giới thiệu cô đến làm giáo viên tại một trường mầm non, công việc chính là dạy các em nhỏ làm đồ ngọt.

Mỗi ngày có khoảng 6 đến 8 học sinh, một lớp nhỏ. Công việc này đối với cô có thể nói là vô cùng nhẹ nhàng, chỉ là ngoại trừ việc chuẩn bị bài hằng ngày còn phải chuẩn bị trước một số nguyên liệu cần dùng đến trong buổi học.

Các bạn nhỏ đều rất nghe lời, đa số phụ huynh vì muốn nâng cao năng lực thực hành của con họ nên mới đăng ký khóa học này.

Nhưng vẫn có trường hợp ngoại lệ.

Hôm nay, lúc kết thúc buổi học, chỉ còn lại phần tự thực hành của các bạn nhỏ. Thẩm Niệm Thư như thường lệ đứng một bên quan sát chỉ dẫn.

Đột nhiên phát hiện một bóng hình có chút quen thuộc, ngồi ở hàng ghế thứ hai đếm ngược lên, loay hoay với phần nhân bánh trước mặt. Gần như toàn bộ phần kem bơ đặt bên cạnh đều bị phết lên mặt, còn lại một ít chắc cũng bị ăn hết rồi.

Thằng nhóc nhìn như con mèo hoa, làm cô cuối cùng cũng nhớ ra được tên của nhóc rồi.

“Cố Hân Tân, con ăn nhiều kem như thế không thấy ngán à?” Thẩm Niệm Thư cười cười rồi xé một miếng giấy, lau sạch phần kem còn như lại trên mặt thằng nhóc.

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Thằng nhóc bẹp miệng, nhân tiện liếm sạch phần miệng bên ngoài, giọng trẻ con nói: “Lúc còn nhỏ, bố làm bánh kem cho con ăn, con sớm đã miễn dịch rồi.”

Thẩm Niệm Thư xoa cái đầu tròn tròn của nó, cười cười rồi chỉ thằng bé cách phết kem lên bánh.

Con dao nhỏ vừa đi hết một vòng trong bát, cái đầu nhỏ đang cúi xuống đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô, giống như có điều gì muốn nói.

“Phải nhìn kỹ cô giáo làm mẫu, nếu không bài tập về nhà của con sẽ không đạt đâu.” Thẩm Niệm Thư giả vờ nghiêm túc.

Dường như Cố Hân Tân cũng chẳng quan tâm gì mấy, vẫn ngẩng đầu như cũ, nhỏ giọng hỏi: “Cô Thẩm, có phải cô quen với bố con không?

Thẩm Niệm Thư đột nhiên dừng tay, một số chuyện trong trí nhớ hiện ra trước mắt, vẫn là không nhớ ra được: “Bố của con là…?”

“Lần trước hai người gặp nhau rồi, bố của con là Cố Tần.”

Lời của Cố Hân Tân làm cô thiếu chút nữa đánh rơi phần kem trên tay xuống đất, cô nhớ trưởng tiệm đã từng nói, bố của thằng nhóc này là chủ của tiệm đồ ngọt đó.

Lần trước đi vội quá cũng chưa kịp nghĩ đến việc này.

Đến giờ tan học rồi, Thẩm Niệm Thư gạt đi cảm xúc cá nhân rồi giúp các bạn nhỏ rửa sạch tay, đeo cặp lên, đợi phụ huynh của từng người đến đón.

Cố Hân Tân cúi đầu chán nản đi đến trước mặt cô, không mấy cao hứng: “Cô Thẩm, cô còn chưa trả lời câu hỏi của con.”

Thẩm Niệm Thư nhìn thằng nhóc, cong cong môi dưới: “Con hỏi cái này làm gì?”

Thằng bé càng cúi đầu thấp hơn nữa: “Lần trước sau khi cô đi thì bố đã đứng ở cửa rất lâu, hút liên tục mấy điếu thuốc rồi mới đi vào, có vẻ rất đau lòng.”

“Con không muốn nhìn thấy bố đau lòng. Cô Thẩm, cô có thể giúp con an ủi bố một chút được không?”

Nụ cười của cô cứng đờ, động tác thu dọn cũng chậm lại.

Đang nghĩ làm sao để trả lời thằng nhóc thì nghe được tiếng gọi “Bố ơi”, Cố Hân Tân vội vã chạy qua nhào vào lòng của người đàn ông đứng ở cửa.

Thẩm Niệm Thư có chút choáng váng, Cố Hân Tân đã kéo tay anh vào rồi.

Vẫn là hai chữ đó, giọng nói trầm thấp hơn cả lần trước: “Niệm Thư…..”

“Năng lực của Cố Hân Tân không tồi, thằng bé rất thông minh, làm phụ huynh thì sau này đừng có cho con ăn nhiều đồ ngọt như thế nữa.” Lúc nói chuyện, Thẩm Niệm Thư cảm giác được Cố Tần vẫn luôn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào cô, giống như sợ rằng chỉ cần chớp mắt một cái thôi thì cô cũng sẽ biến mất vậy.

Cổ họng anh đắng chát, lời đã đến miệng nhưng lại bị nuốt trở về: “Niệm… Cô Thẩm, hay là ăn bữa cơm cùng nhau nhé, coi như là tôi cảm ơn cô đã chăm sóc con tôi.”

Thẩm Niệm Thư ôm sách từ chối: “Buổi tối tôi có hẹn rồi.”

Sau đó, cô ngồi xổm xuống, véo hai cái má bánh bao của Cố Hân Tân: “Nói tạm biệt với cô giáo nào.”

Thằng nhóc nhìn vào mắt bố nó, rồi bĩu môi: “Cô, Hân Tân và bố đều muốn cô đi ăn cơm cùng nhau.”

Cô kinh ngạc, Cố Tần cũng có chút kinh ngạc ngoài ý muốn, thôi thì đành thuận theo vậy: “Đi chung nhé.”

“Thật sự không cần đâu.” Thẩm Niệm Thư định đi trước một bước: “Buổi tối tôi thường ăn rất ít, hai người đi đi.”

Cố Tần nhìn bóng dáng của cô biến mất trong góc khuất, đôi mắt anh tối sầm lại một lúc lâu.

Cảm giác được rằng thằng nhóc kéo tay anh: “Bố ơi, có phải bố làm cô Thẩm giận rồi không ạ?”

Như thể có một loại gánh nặng vô hình đang đọng lại trong cơ thể, nó khiến anh không thở nổi: “Đúng vậy, cô Thẩm vô cùng tức giận…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play