Thường Trường thỉnh thoảng nhớ lại chuyện khi còn bé, nhưng không thể nhớ rõ. Mỗi khi bạn học nói về những điều thú vị trong thơ ấu của mình, cậu chỉ có thể ở một bên lắng nghe.
Ba cậu không thường xuyên về nhà kể từ khi cậu học trung học. Hầu hết thời gian, chỉ là một hoặc hai cuộc gọi điện thoại.
Thậm chí, đã có lúc cậu cảm thấy mình như một kẻ không nhà.
Không mẹ, không cha.
Sau khi vượt qua đoạn thời gian cấp 2, Thường Trường đã học được cách tiếp nhận. Không hẳn ai cũng được yêu thương.
[Mình là tai họa.]
Cậu dường như quên điều gì đó, nhưng nó không quan trọng.
Cho đến khi cậu đi học đại học.
Mặc dù đối phương là người đồng tính, là bạn cùng phòng, là bạn tốt, nhưng cậu lại cảm nhận được "tình yêu". Đây là lần đầu tiên sao...? Hình như không phải.
Thường Trường suy nghĩ một chút, người tốt như vậy sao có thể thích cái đứa hỏng bét như mình chứ?
Sau kỳ nghỉ, cả hai đều không nói chuyện nữa, mọi người đều cho rằng bọn họ cãi nhau. Thường Trường không thể kể cho ai, đành phải tự mình nghẹn, cho đến khi một người bạn cùng phòng khác nhìn thấy tờ rơi của khách sạn nào đó tuyển dụng nhân viên mùa hè.
Xe buýt di chuyển khó khăn trong đêm mưa, thân hình lắc lư khiến lòng người bất an.
Âm thanh ma sát chói tai, tiếng va chạm dữ dội, một đống đổ nát.
Ngọn lửa cuồng nộ bùng phát cách đó không xa.
Có người ôm chặt đầu cậu.
Cậu cố sức mở mắt ra, thảm trạng trước mắt làm cho cậu hoảng hốt cho rằng mình đang ở địa ngục.
Bàn tay vô lực và lạnh lẽo trượt xuống bên cạnh khuôn mặt của mình, để lộ khuôn mặt lạnh như băng của Đảng Biện.
Vương Tự cách cậu rất gần, Thường Trường vừa nhìn rõ ràng, liền nôn khan một trận
Bụng cậu ta bị một ống thép nhô ra cắm xuyên qua, mì ăn liền vừa rồi cậu ta ăn còn chưa kịp tiêu hóa ở nhà ga chảy ra ngoài
Nóng lạnh trong cơ thể Thường Trường giao hòa.
Cậu mất rất nhiều máu, cậu sẽ chết.
Có ai buồn cho tôi không?
Hay thà đừng bao giờ có mặt trên thế giới này …
Như vậy mẹ sẽ không chết, mẹ ạ.
Thường Trường nhắm hai mắt lại.
*******************
Người ba yêu nhất là mẹ, mẹ chết vì sinh ra mình, vì vậy người mà ba ghét nhất cũng là chính mình.
Thường Trường lúc còn rất nhỏ, còn không rõ rất nhiều chuyện, nhưng chuyện này thì biết.
Nhà họ rất lớn, có rất nhiều người giúp việc. Ba không thể nhớ tên mọi người.
Dứt khoát để cho mỗi người bọn họ đều có một cái bảng tên.
Cậu cực kỳ ghét phòng 219, có một tủ quần áo rất lớn, chỉ cần tâm trạng ba cậu không tốt, cậu sẽ bị nhốt vào trong.
Cậu cũng sợ sấm sét, bởi vì cậu đã từng đứng dưới mưa trên ban công nửa ngày trời.
Cậu không thích bóng tối.
Nhiều, rất nhiều thứ cậu không thể nhớ.
Tuy nhiên, cậu vẫn có niềm an ủi. Đó là một con mèo con, đến đi không để lại dấu vết.
Cậu tình cờ nghe người giúp việc nói, cô Bạch Linh lúc còn sống rất thích mèo, sau khi khó sinh qua đời thì con mèo kia cũng biến mất.
Bởi vậy lần đầu tiên khi cậu nhìn thấy mèo, Thường Trường cảm thấy - đó chính là con mèo kia. Vì thế, cậu bí mật đặt tên cho nó là "Linh".
Chỉ khi nghe thấy âm thanh này, tâm tình cậu mới trở nên tốt hơn.
Cậu thậm chí còn có một cảm giác tuyệt vời: Mình đang trải nghiệm cuộc sống của mẹ.
"Chứng rối loạn hoang tưởng...?"
Ba Thường hiển nhiên sẽ không tin lời quỷ quái "Thiếu gia là bởi vì một con mèo mới đi phòng ngài", lúc này giận dữ quát: "Nuôi các người dùng để làm gì! Sao lại để nó chạy vào phòng ta? ”
"Nhốt nó vào trong tủ quần áo."
......
......
Thường Trường sờ lên vết bầm trên cẳng tay, sau đó vuốt ve con mèo, dựa vào thành tủ, nghĩ xem khi nào có thể ra ngoài.
Lại không biết, bởi vì người giúp việc bất cẩn, cả ngôi nhà đã chìm trong biển lửa.
Nhưng không ai nhớ cậu vẫn còn trong phòng.
Cậu bé Thường Trường ôm chặt một chiếc đồng hồ quả quýt có hình của mẹ trong tay - đó là bức ảnh duy nhất về mẹ mà cậu có, ôm lấy chú mèo nho nhỏ.
Sau đó, cậu đã quên mất mình thoát ra ngoài như thế nào.
Toàn bộ ký ức thời thơ ấu đã bị lãng quên.