Đè nén nhịp tim đập như sắp nổ tung trong lồng ngực, Thường Trường hít sâu một hơi, lặng lẽ bước xuống bậc thang phía dưới.

Lối thoát hiểm an toàn rất yên tĩnh, đèn sợi đốt phát ra ánh sáng mờ ảo kỳ quái. Đi có mười bậc thang mà như đi nửa thế kỷ - mặc dù cậu đã cố gắng hết sức giữ cho tiếng bước chân nhẹ nhàng, nhưng trong không gian kín này, bất kỳ âm thanh nào cũng sẽ được phóng đại vô hạn. Đáng sợ hơn, cậu không biết những gì đang chờ đợi cậu bên dưới. Mắt Thường Trường hướng về phía trước, đồng thời lỗ tai cũng chú ý âm thanh tầng hai mươi.

Hy vọng người phụ nữ điên đi theo hướng ngược lại của hành lang, khi đó cậu có lẽ đã tới tầng 13.

Thường Trường rốt cục đi xong nửa tầng cầu thang, chỉ thấy có người nằm bất động trước lối thoát hiểm tầng 19, không nhúc nhích. Rõ ràng là hoàn cảnh sáng sủa như thế, nhưng cậu lại chẳng nhìn thấy rõ. Thẳng đến khi cậu đến gần nhìn, nhất thời trong lòng căng thẳng, lui về phía sau một bước, ôm dạ dày có chút khó chịu.

Đó là một con người, nhưng không phải là một người hoàn chỉnh. Người đàn ông nằm sấp, toàn thân cứng đờ, dáng người khô quắt, sớm đã tắt thở, không còn tay chân. Thường Trường khó có thể gọi nó là một thi thể, bởi vì lần đầu nhìn thấy cậu thậm chí cho rằng đây chỉ là một cây gỗ.

Người này hình như đã nằm ở đây rất lâu, trên vách tường có một mảng màu đen, Thường Trường không chắc đó có phải là vết máu hay không. Trong lòng cậu niệm một câu A Di Đà Phật, cẩn thận vòng qua người đàn ông, cầu nguyện người này đừng có làm xác chết vùng dậy.

Trên tầng bỗng nhiên truyền đến tiếng lạch cạch, cách cửa lối thoát hiểm nghe không rõ. Nhưng âm thanh càng lúc càng lớn, hiển nhiên là đang đi vào lối thoát hiểm.

Thường Trường không để ý quá nhiều, vội vàng đi về phía tầng tiếp theo. Vừa mới đi tới tầng mười tám, liền nghe thấy phía trên "Rầm" một tiếng, cửa lối thoát hiểm tầng hai mươi bị đẩy ra!

Lạch cạch lạch cạch

Người phụ nữ bước xuống. Khác với tiếng vang dồn dập vừa rồi, lúc này cô bước đi chậm rãi dị thường, tiếng bước chân vang vọng khắp hành lang. Sau lưng Thường Trường dán sát vào lối thoát hiểm tầng mười tám, hai mắt nhìn chằm chằm nửa cầu thang dẫn lên tầng mười chín, không dám thở ra.

Lúc này cậu mới ý thức được một vấn đề: lối thoát hiểm đều có cửa, bình thường chỉ có thể mở từ bên trong, người bên ngoài không thể tiến vào.*

Bây giờ cậu bị mắc kẹt trong lối thoát hiểm.

Một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán rơi thẳng vào trong mắt, nhưng cậu chẳng còn sức đâu mà chớp mắt. Từ tiếng động phán đoán, người phụ nữ đã xuống tầng mười chín.

Cô dừng lại ở đó.

Nghe " Phập "Một tiếng, thứ gì đó bị chém đứt. Thường Trường nghĩ đến cái xác kia.

Cluck cluck, một cái đầu từ trên lầu lăn xuống, xoay vài vòng cách tầm mắt Thường Trường mấy mét, cuối cùng ngừng lại đối mặt với cậu.

Đã không có tay chân rồi, thế nhưng ngay cả đầu người ta cũng không buông tha.

Không đợi Thường Trường phản ứng, tiếng va chạm chấn động khiến màng nhĩ của cậu đau đớn—— người phụ nữ bắt đầu điên cuồng đập cửa tầng mười chín!

Giống như tiếng ồn phát ra từ công trường thi công, Thường Trường bịt lỗ tai lại, nhìn mảnh thủy tinh vỡ vụn rơi xuống khe hở của tay vịn, thậm chí còn bay tới dưới chân cậu.

Theo một tiếng nổ lớn, cánh cửa dường như bị phá vỡ.

Không dám tưởng tượng cảnh tượng bổ vào người cậu sẽ như thế nào.

Thường Trường đã chuẩn bị tốt nếu như người phụ nữ đi xuống, cậu sẽ liều mạng chạy. Nhưng cuối cùng cô ta đã không đi xuống cầu thang.

Chỉ cần đi xuống nửa tầng nữa là có thể nhìn thấy cậu trốn ở phía dưới.

Người phụ nữ đi vào tầng 19, thỉnh thoảng truyền đến âm thanh thứ gì đó bị đập vỡ.

Cánh cửa đã bị phá hủy, bất kỳ chuyển động nào cũng có thể dễ dàng bị phát hiện.

Thường Trường lúc này cần phải cẩn thận hơn, nếu không rất dễ hấp dẫn người phụ nữ lại đây.

Một loại cảm giác bị nhìn chăm chú làm cho cả người cậu khó chịu, cậu theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa phía sau.

Trên khung cửa kính giữa cửa, một cậu bé đang nhìn cậu bất động.

Không ai biết cậu bé đã nhìn cậu bao lâu, có lẽ từ khi cậu dựa lưng vào cửa.

Mà muốn chết chính là, cậu mới nhớ tới đây là tầng mười tám.

Chính là cái đứa nhỏ Thiên Thiên đáng sợ và Minh Minh đầy miệng lúc trước gặp phải ở tầng này.

Thường Trường cảm thấy hàn khí trên người từng trận từng trận bốc lên, nhìn khuôn mặt quỷ dị của Thiên Thiên, vẫn nhịn không được lui về phía sau một bước.

"C kítttt" đế giày và mặt đất phát ra âm thanh ma sát chói tai.

Đáy lòng Thường Trường hô to không tốt, cậu lại nghe được tiếng lầm rầm trên lầu!

Cậu bé vốn có thể dễ dàng đẩy cửa sợ hãi nhìn trên lầu, yên lặng lui về.

Lúc này còn không chạy chính là kẻ ngốc.

Thường Trường tung người nhảy lên, lại thấy được cửa lối thoát hiểm tầng 17 đóng chặt

Cậu cắn răng tiếp tục chạy xuống.

Tầng 16!

Tầng 15!

Thanh âm bên tai đột nhiên tăng lên, cũng không biết là do bước chân của mình quá dùng sức, hay là người phía sau cách quá gần. Cậu sẽ sớm bị đuổi kịp!

Đột nhiên, cậu thấy một màu xanh lá cây.

Lối thoát hiểm tầng 14 không đóng!

Cậu hoảng hốt chạy vào, đồng thời cũng không quên dùng sức đóng cửa lại. Mặc dù cậu biết vũ khí trong tay người phụ nữ rất nhanh có thể phá được cửa sắt, nhưng ít nhất làm như vậy có thể tranh thủ cho cậu một chút thời gian.

Thiết kế hình tròn hai mặt của khách sạn có hai con đường giống nhau, Thường Trường không thể xác định cái nào là sống, cái nào là chết.

“Lối này!” Một giọng nói quen thuộc vang lên từ cánh cửa bên trái.

Cùng lúc đó, cánh cửa phía sau bị đập mạnh.

Thường Trường nắm chặt nắm đấm, chạy về phía bên trái.

"Rắc" một tiếng, kèm theo tiếng thủy tinh vỡ, người phụ nữ với tốc độ kinh người vọt vào.

"A a a!" Trong miệng người phụ nữ phát ra tiếng gầm gừ không rõ ý nghĩa.

Hai bên hành lang đều là phòng, đi vào đều cần thẻ cửa. Mà lúc này hiển nhiên không có thêm thời gian để tìm thẻ cửa.

Thường Trường liếc mắt một cái liền thấy cách đó không xa có một gian phòng khép hờ, cậu không do dự nữa, toàn lực chạy về phía phòng.

Khi nhìn thấy người trong phòng, trên mặt Thường Trường không giấu được sự kinh ngạc.

Người nọ không nói gì, ý bảo cậu nhanh chóng đóng cửa, cũng xốc lên một tấm ván gỗ bên trong tủ quần áo, trong tủ thế mà còn có một không gian rất lớn khác.

Có vẻ như đây là nơi công nhân bình thường sửa chữa đường dây.

Chờ Thường Trường vào bên trong, người nọ không có tiến vào, mà dán lỗ tai vào trên cửa. Một lát sau, hắn kiểm tra xung quanh một chút, thân thủ như mèo chui vào, nhẹ nhàng đóng cửa tủ quần áo lại.

Trong bóng tối, gần nhất chỉ có tiếng thở của nhau.

Thường Trường nhìn không rõ mặt đối phương, không khỏi thấp giọng hỏi: "Lão Đảng, sao cậu lại ở đây?"
___________

Khóa cửa thoát hiểm chỉ cho đi một chiều do một số nguyên nhân sau:
Đảm bảo an ninh cho tòa nhà: Chống lại kẻ trộm theo đường thoát hiểm đi lên các tầng.
Giúp lối thoát hiểm chỉ lưu thông theo một chiều: Giúp người sử dụng tránh sự va chạm khi thoát hiểm.
Cửa tự động đóng lại và chỉ cho phép người sử dụng thoát ra ngoài theo một chiều (từ trong ra ngoài): giúp cách ly ngọn lửa và khói bụi tràn vào lối thoát hiểm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play