Thanh âm kia bén nhọn mà quỷ dị, rõ ràng cách một cánh cửa, nhưng truyền thẳng vào lỗ tai Thường Trường.
Người kia lại hỏi lại mấy lần, bên cạnh im lặng, không ai trả lời.
Thường Trường lúc này mới ý thức được mấy ngày nay cậu chưa từng gặp ai khác xuất hiện trên tầng 4. Nhưng thời gian này đi gõ cửa, hơn nữa dùng thanh âm quỷ dị như vậy, cho dù có phải là đùa giỡn hay không thì cũng quá đáng sợ.
Từng đợt tiếng đập nặng nề lại xuất hiện, nhưng nghe có vẻ như người kia đang dần đi xa. Dây thần kinh Thường Trường thả lỏng, ý thức cũng trở nên mơ hồ.
Qua thật lâu, Thường Trường bị đồng hồ báo thức của mình đánh thức, thì ra cậu bất tri bất giác ngủ quên. Xoay người lại, Vương Tự vốn nên nằm giống như heo chết lại không thấy đâu nữa, cậu sợ tới mức xoay người ngồi dậy. Vội vàng thò đầu nhìn xuống giường dưới, giường trống trơn.
Bây giờ chỉ 7 giờ sáng, sáng sớm họ sẽ đi đâu?
Đám anh em này cũng quá không có nghĩa khí rồi, đi ra ngoài cũng không nói với mình một tiếng, cho dù một tin nhắn cũng không.
Giống như ngày hôm qua cậu đã làm —— Thường Trường cảm thấy lương tâm của mình trúng một mũi tên.
Thở dài một hơi, Thường Trường nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người.
Bên ngoài âm u như là sắp mưa. Thường Trường luôn luôn ghét loại thời tiết âm u này, những ngày như vậy luôn không thể vực cao tinh thần. Mặc dù rất muốn ngủ trên giường, nhưng lo lắng bên trong vẫn vượt qua sự lười biếng. Cậu trèo xuống thang, rửa mặt đơn giản, kiểm tra điện thoại di động lần nữa, không có tin nhắn không có cuộc gọi, ngoại trừ âm thanh "đinh" nhắc nhở vừa rồi—— hệ thống dự báo thời tiết nói hôm nay trời nắng, xin đừng quên mang theo ô che nắng.
Thường Trường nhìn bên ngoài tuyệt đối không thể gọi là thời tiết tốt, Có một loại xúc động muốn xoá app.
(*Cái này chắc là bạn bè không gọi điện, nhắn tin qua wechat lên muốn xoá app?)
Trong khi Thường Trường đang ngồi trên giường, chuẩn bị thu dọn bỏ quần vào áo vào ba lô, điện thoại của cậu cuối cùng cũng vang lên.
Người gọi là Vương Tự, Thường Trường âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may mắn không phải lão Đảng.
"Thường Trường." Giọng của Vương Tự ở đầu dây bên kia nghe hơi hơi mơ hồ.
"Anh bạn, sao đi mà không để lại tin nhắn nào vậy? Không phải cậu vẫn còn phàn nàn về chuyện trước đây của tớ chứ. ”
"Chúng ta…cậu…không thể đi ...giờ".Vương Tự giống như không nghe thấy lời nói của chính mình, đứt quãng nói mấy chữ, Thường Trường nghe xong nửa ngày cũng không rõ cậu ta muốn nói cái gì.
"Cửa... Dưới gầm giường..."
Đang lúc Thường Trường tập trung tinh thần phân tích lời của Vương Tự, cậu bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh kỳ quái. Dường như là âm thanh nào đó bên cạnh Vương Tự. Nhưng âm thanh này dường như đã nghe ở đâu đó ...
Thịch Thịch Thịch
Thường Trường vội vàng nói: "Vương Tự, cậu mau rời khỏi chỗ cậu đang ở đi! Lão Đảng có ở cùng cậu không ? ”
Âm thanh đó càng lúc càng lớn.
"Tên! Tên! "Đầu dây bên kia hét lên, sau đó dừng cuộc gọi.
Thường Trưởng có chút bất an cúp điện thoại, suy nghĩ hồi nhét quần áo vào ba lô.
Có lẽ họ có việc phải đi hỏi lễ tân, Thường Trường tự an ủi mình nghĩ. Tuy rằng cậu đã quyết định rời đi, nhưng bất kể như thế nào vẫn là báo cáo một tiếng sẽ tốt hơn. Thường Trường mang giày xong, bước nhanh về phía sảnh khách sạn.
Xét thấy trải nghiệm đáng sợ lần trước, lần này Thường Trường không đi qua ao nữa, mà là rẽ một vòng, vòng hơn phân nửa cái hồ kia mới tới đại sảnh. Con đường nhỏ này được Nhậm Lục thích thám hiểm phát hiện, bọn họ đi qua một lần, nhưng Vương Tự ngại xa, đều đi đường thẳng qua hồ. Nói đến cũng kỳ quái, khi ở bên bạn bè cậu chưa bao giờ gặp Thúy Thúy.
Trên đường đi, Thường Trường nhận ra ánh sáng của một ngôi nhà nhỏ trước đây không có ai bật sáng. Ngôi nhà dường như được sử dụng đặc biệt để chứa đồ đạc, nổi bật giữa rừng trúc. Lúc trước Nhậm Lục muốn đi vào vào tìm hiểu, nhưng cửa bị khóa, trên khóa không có bụi bặm, hẳn là thường xuyên có người ra vào.
Hiển nhiên Thường Trường lúc này không có tâm tình nghĩ cái khác, cậu chỉ muốn biết mấy người anh em của cậu có phải đến quầy lễ tân hay không.
Đi vào đại sảnh, cậu tuần tra một vòng, không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, trong lòng không khỏi trầm xuống. Đến quầy lễ tân, cô gái vừa nhìn thấy nhe răng, chu miệng bẹp thành hình mỏ vịt: "Cậu cũng đến xin nghỉ việc à, công việc còn chưa bắt đầu. ”
Thường Trường nhạy bén nắm bắt được một chữ: "Lại? Còn ai rời đi nữa?'
Cô gái tức giận vô lực lấy ra vài tờ tài liệu từ dưới bàn, nói: "Cậu hay thật đó, chính là ba người ở cùng ký túc xá với cậu! ”
Thường Trường vừa nghe liền cảm thấy có vấn đề. Lão Đảng Vương Tự tuyệt đối sẽ không bỏ rơi cậu! Nhậm Lục cũng tuyệt đối không.... Chờ đã. Ò, ngẫm lại địch ý khó hiểu của nó, nói không chừng thật sự là do Nhậm Lục đề nghị.
Đưa ra một tờ giấy để Thường Trường ký tên, sắc mặt cô gái không được tốt lắm nói: "Tiền đặt cọc của mọi người trước đó sẽ không được trả lại. Bởi vì lần này chúng tôi cũng không đi theo thủ tục chính thức, cho nên các cậu không phải trả thêm tiền nữa. ”
Thường Trường không nhớ có chuyện này: "Nhưng tôi chưa từng nộp tiền đặt cọc mà ?"
Tính khí của cô gái trẻ đến cũng nhanh mà đi nhanh, khi nhận lấy tờ giấy đó, cô nhìn về phía chữ ký, quan sát nửa ngày trước khi nói: "Thường Trường, tên rất hay. 'Truờng' có nghĩa là gì, chỉ để vui thôi hả?"
Chỉ vì một câu hỏi đơn giản của cô gái, những suy nghĩ của Thường Trường trôi dạt về một khoảng thời gian dài trước đây. Cậu và mẹ cậu sống một cuộc sống tự do, có một con mèo, và rất nhiều ánh nắng mặt trời.
Đầu đau đớn, trong đầu chỉ còn lại gương mặt vĩnh viễn không mỉm cười của ba, vĩnh viễn hận cậu hại chết mẹ.
"Cô đã nghe thành ngữ ' Thân vô trường vật'. Trường 'Chính là..." cậu dừng một chút, lộ ra một nụ cười hơi chua xót: "Trường có nghĩa là thừa. ”
*Thân vô trường vật/ trượng vật: Bên cạnh không có thứ gì dư thừa.
Cô gái không ngờ cuộc đối thoại sẽ trở thành như vậy, cô dập đầu nói: "A... Tôi là, là cảm thấy tên của cậu khá đáng yêu, thật đó". Sau đó, cô nói: "Người bạn họ Đảng của cậu đã thanh toán hết rồi."
Thì ra là lão Đảng, xem ra sau này phải trả lại tiền cho hắn.
Vừa nghĩ đến rời khỏi nơi này, Thường Trường cảm thấy cực kỳ thoải mái. Có lẽ cậu đã tạo áp lực quá lớn cho bản thân, lời tỏ tình của lão Đảng, sự thờ ơ của ba mình, hoảng loạn cần thực tập khẩn cấp để tốt nghiệp.... Tất cả mọi thứ buộc mình phải đến nơi này, thậm chí làm cho mình bị ảo giác.
Đặt điện thoại di động vào túi, cậu chạm vào một cái gì đó rất lạnh, là bảng tên.
Cái này chắc cũng là cậu nhặt được ở đâu đó nhỉ. Người kia chỉ là hình mẫu lý tưởng mà cậu nghĩ ra mà thôi.
Mình sẽ không bao giờ có được tình yêu!
Cậu mỉm cười tự giễu, đặt nó lên trên bàn.
"Cái này là tôi nhặt được, phiền cô chuyển lại cho người ta."
Khoảnh khắc cô gái nhìn thấy bảng tên, đôi mắt trở nên đáng sợ. Từ góc độ Thường Thường mà xem, giống như muốn rớt cả hốc mắt. Đây chắc chắn không phải là điều mà người bình thường có thể đạt được. Nhưng cũng chỉ được một lúc, giây sau cô lại hoạt bát, dễ thương.
"Được, tôi sẽ chuyển lại."
Cô gái nở nụ cười tiêu chuẩn trên môi, giọng nói bỗng ngọt ngào đến phát ngấy.