Cách mà Khâu Khiết “trị” Kiều Hải Tinh chính là dùng lại mánh khóe cũ, la lối khóc lóc om sòm.
Chẳng qua lần này Đỗ Thư Bằng không đi gây chuyện ầm ĩ theo bà ta. Thứ nhất là do ông ta cảm thấy mất mặt, thứ hai là ông ta có thái độ hoài nghi đối với chuyện tiền trong nhà có đúng là bị Khâu Khiết cầm đi trợ cấp cho nhà mẹ đẻ hay không.
Trước kia Khâu Khiết nói một Đỗ Thư Bằng tuyệt đối không nói hai, hôm nay có nói thế nào ông ta cũng không chịu đi cùng.
Đều là bởi vì cái con bé Kiều Hải Tinh chết tiệt kia khua môi múa mép.
Khâu Khiết hận đến ngứa răng.
Bà ta cố gắng ấp ủ chút cảm xúc từ ngoài cửa lớn của công ty Chiến Du Online, chờ đến khi hốc mắt chứa đầy nước mắt mới đi vào.
Khâu Khiết vỗ đùi, một vở tuồng chạm vào là bùng nổ ngay, nhưng khi bà ta vừa mới chuẩn bị khóc lóc nỉ non thì điện thoại trong túi đổ chuông.
Bà ta dáo dác nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý mới lấy điện thoại ra xem.
Là Khâu Minh, em trai bà ta gọi tới.
Khâu Khiết tìm một góc nghe điện thoại: “Tiểu Minh à, chị đang bận, tối nay về chị gọi lại cho nhé!”
Bên kia rất nhanh truyền đến tiếng kêu khóc của Khâu Minh: “Chị ơi, chị! Chị mau giúp em với……”
Khâu Khiết nhăn mày, cậu em trai này của bà ta chính là bảo bối tâm can trong nhà, 40 50 tuổi vẫn chưa có nghề nghiệp đàng hoàng, không phải dựa vào cha mẹ thì là dựa vào chị gái trợ giúp, khoảng thời gian trước thật vất vả nhờ người khác mới tìm được một việc làm công tạm thời ở nhà máy điện, ông ta vừa khóc, trong lòng Khâu Khiết không ngừng sợ hãi, sợ ông ta lại gây ra chuyện xấu gì rồi.
Khâu Khiết hỏi: “Làm sao thế? Cậu từ từ nói cho chị nghe xem nào.”
Khâu Minh: “Chị ơi, có phải chị đắc tội với người nào hay không? Lãnh đạo nhà máy điện nói với em là chị chọc phải người không nên dây vào, bảo em dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị về nhà đi! Em cứ ngây ngốc ở nhà máy điện cũng khá tốt, không cần làm việc nhiều, cứ đúng hạn trong xưởng sẽ phát tiền lương cho em, công việc này mà mất thì cả nhà chúng ta uống nước lã để sống mất!”
Khâu Khiết luống cuống, để trả lời cho câu hỏi bà ta đã đắc tội với ai thì cũng khó nói, bình thường bà ta ghê gớm thành quen rồi, va chạm với bà ta cũng đâu chỉ có một hai người.
Nhưng rốt cuộc là ai đã động đến Khâu Minh? Khâu Khiết nhất thời không nghĩ ra.
Ngay lúc bà ta đang suy tính, Khâu Minh lại gào lên, “Chị, chị đang ở đâu vậy, chị có thể tới đây một chuyến để nhận lỗi với lãnh đạo nhà máy hay không! Nếu em bị đuổi việc thì ngày hôm sau sẽ có người thay vào chỗ của em ngay, em sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa đâu! Chị ơi em cầu xin chị đấy……”
Khâu Khiết nghe em trai kêu gào đến phiền lòng, cũng chẳng còn tâm trạng nào để đi xử lý Kiều Hải Tinh nữa, bà ta vội vội vàng vàng ra khỏi công ty, đến khách sạn dọn đồ đạc rồi lập tức trở về Chu Sơn.
**
Ngày hôm đó, Xa Thừa Vũ nhìn thấy Khâu Khiết và Đỗ Thư Bằng tới tìm Kiều Hải Tinh liền đoán được bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ, e là không thể tránh khỏi việc bọn họ lại giở mánh khóe cũ.
Công ty còn muốn hoạt động bình thường, hơn nữa cũng muốn giữ gìn hình tượng ở trước mặt đồng nghiệp cho Kiều Hải Tinh, nên chắc chắn không thể để bọn họ tới đây làm ầm ĩ được.
Nhưng phải làm sao bây giờ?
Xa Thừa Vũ suy nghĩ biện pháp đối phó thật lâu, cuối cùng anh nghĩ đến bà ngoại của Kiều Hải Tinh.
Lúc Kiều Hải Tinh về nhà ăn tết vào năm ngoái, Xa Thừa Vũ gọi video với cô, khi đó cô đi ra ngoài đốt pháo hoa nên cuộc gọi video đó là bà ngoại nhận.
Hai người nhìn thấy đối phương qua màn hình điện thoại thì đều sửng sốt.
Xa Thừa Vũ phản ứng lại trước, nhanh chóng nở một nụ cười tươi ấm áp rồi tự giới thiệu. Bà ngoại cũng là người thấu hiểu lý lẽ, sau khi gặng hỏi một phen thì thấy thằng bé này đúng là không tồi, miễn cưỡng có thể xứng đôi với cháu gái bảo bối của bà. Càng bất ngờ hơn là sau đó một già một trẻ nói chuyện hết sức hợp ý, cuối cùng thậm chí còn trao đổi số điện thoại.
Xa Thừa Vũ nói với bà ngoại chuyện về Khâu Khiết, để bà ngoại hỗ trợ nghĩ biện pháp.
Bà ngoại cho Xa Thừa Vũ số điện thoại của Kiều Tuyển, bà nói Kiều Tuyển nguyên là lãnh đạo nhà máy điện, hơn nữa còn nói cho anh biết em trai của Khâu Khiết hiện tại đang làm ở đấy, bảo anh tìm Kiều Tuyển hỗ trợ.
Xa Thừa Vũ hiểu ngay, đây là vây Nguỵ cứu Triệu!
Không ngờ bà ngoại còn hiểu binh pháp!!
Anh nghe lời làm theo.
Bên kia, khi Kiều Tuyển biết chuyện Khâu Khiết bắt nạt Kiều Hải Tinh, ông tức giận đến mức hít thở không thông.
Ông lập tức bày tỏ tuy rằng đã từ chức ở nhà máy điện, nhưng lãnh đạo lớn nhỏ trong nhà máy bây giờ đều là cấp dưới năm đó của ông, ông gọi điện thoại bảo đảm sẽ làm cho chị em nhà họ Khâu phải cuốn gói ra đi.
Trong lòng Xa Thừa Vũ vốn dĩ còn có chút thấp thỏm, không biết ông đã xử lý xong hay chưa, cho đến khi theo dõi được tình huống trước quầy lễ tân hôm nay mới phát hiện, ừm, tác phong làm việc của ba Kiều thật sự rất đáng tin cậy!
Sau khi trở lại Chu Sơn, Khâu Khiết và Đỗ Thư Bằng xách theo chút trái cây ngon, đưa Khâu Minh đi hỏi thăm lãnh đạo nhà máy điện, lần nữa bày tỏ về sau bọn họ nhất định sẽ an phận làm người, không khoe khoan ngang ngược nữa. Lại hỏi thăm xem rốt cuộc bọn họ đã đắc tội thần tiên phương nào
Lãnh đạo rất thẳng thắn, bảo bọn họ tránh xa gia đình của Kỹ sư trưởng Kiều ra.
Mấy người suy nghĩ lại một chút là biết ngay, Kỹ sư trưởng họ Kiều tiếng tăm lừng lẫy của nhà máy điện chẳng phải chính là cha của Kiều Hải Tinh, Kiều Tuyển hay sao!
Vậy người nhà của Kiều Tuyển ở đây chính là Kiều Hải Tinh còn gì!
Vậy ra là mọi chuyện đều đã được sắp xếp cả.
Nếu muốn làm việc an ổn trong nhà máy thì đừng có đi trêu chọc Kiều Hải Tinh nữa.
Sắc mặt của Đỗ Thư Bằng và Khâu Minh rất khó coi, Đỗ Thư Bằng chê bai Khâu Minh ngay cả một công việc cũng không tìm được, trong lời nói lại chứa đựng sự bất mãn với việc Khâu Khiết trợ giúp cho nhà mẹ đẻ quá nhiều.
Khâu Minh thì oán trách vì sao Khâu Khiết lại đi chọc vào con nhóc kia làm gì, hại ông ta chịu liên lụy theo.
Khâu Khiết bị hai người trút hết mọi lỗi lầm lên đầu, tức giận đến run cả người nhưng không thể không nuốt cục tức này xuống.
Người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu!
Kiều Hải Tinh rất bất ngờ khi Khâu Khiết không còn tới tìm cô gây phiền toái, cô cũng đã nghĩ kỹ rồi, nếu Khâu Khiết dám tới làm ầm ĩ thì cô sẽ tiếp đến cùng, dù sao bà ta cũng chỉ giở trò la lối khóc lóc chơi xấu, vu oan hãm hại người khác mà thôi.
Đến lúc đó cô sẽ trực tiếp báo cảnh sát, kiện bà ta tội phỉ báng và để cho pháp luật trừng phạt bà ta.
Nhưng Khâu Khiết lại hề không xuất hiện.
Kiều Hải Tinh tay chống nạnh, vẻ mặt tươi tỉnh vui vẻ. Cô gọi điện thoại cho Khâu Khiết, nhờ bà ta chăm sóc tốt cho bà ngoại. Nếu bọn họ không thể chăm sóc tốt cho bà ngoại hoặc là nói mấy lời làm cho bà ngoại tức giận, cô sẽ đón bà ngoại tới Bắc Kinh ngay lập tức, sau đó cho thuê căn nhà.
Nóng bóng gió chính là nếu bọn họ an phận thủ thường, mọi người đều sống yên ổn, bình an vô sự, còn nếu lại tiếp tục gây sóng gió thì sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.
Giọng điệu Khâu Khiết rất khách khí, vì để Kiều Hải Tinh yên tâm, bọn họ khẳng định sẽ chăm sóc bà ngoại thật tốt, còn nói bây giờ đang dọn dẹp phòng, chuẩn bị trả phòng ngủ cho cô, còn bà ta và Đỗ Thư Bằng sẽ dọn đến phòng khách bên cạnh.
Kiều Hải Tinh rất bất ngờ, sau khi cúp điện thoại, đôi mắt cười tươi như vầng trăng non, cô vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, vô cùng tự hào nói: “Có phải em rất lợi hại không anh? Bọn họ đều sợ em nhaaa!”
Xa Thừa Vũ nhẹ nhàng nhéo nhéo gương mặt Kiều Hải Tinh, nén cười gật đầu.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn nói chuyện Kiều Tuyển ra mặt hỗ trợ cho Kiều Hải Tinh nghe. Anh không hiểu vấn đề giữa hai cha con bọn họ, nhưng anh cảm thấy Kiều Tuyển không phải là một người độc ác xấu xa, có lẽ ông ấy đã từng làm ra chuyện sai lầm, nhưng không thể phủ nhận ông ấy rất yêu thương Kiều Hải Tinh, mà thứ cô ấy cần chính là tình yêu thương này.
Nụ cười trên khuôn mặt Kiều Hải Tinh dần dần phai nhạt, cô ngẩng đầu nhìn Xa Thừa Vũ, dè dặt hỏi: “Anh à, anh nói xem, có phải…… có phải ông ấy cũng quan tâm đến em hay không?”
Xa Thừa Vũ đau lòng nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc mềm mại của cô rồi nói: “Ông ấy thực sự rất yêu thương em, anh bảo đảm với em điều đó.”
Kiều Hải Tinh ôm lấy vòng eo anh, vùi đầu trong lòng ngực anh, nụ cười trên gương mặt như băng tuyết tan dần, vạn vật sống lại.
**
Những chiếc lá cuối cùng cũng đã rơi xuống, nhiệt độ không khí liên tục xuống thấp, mùa đông lặng lẽ tới.
Nhưng mà trên gương mặt mấy bạn học nhỏ của Chiến Du Online lại đầy cảnh xuân tươi đẹp, cầm đầu chính là Tổng giám đốc Xa của bọn họ, cũng chẳng có gì lạ cả, ai bảo dáng người bạn gái Xa tổng đẹp thế làm gì!
Nhưng mà vì sao bạn học Sở Hàng lại như thế này chứ? Không phải cậu nên yên tâm làm cẩu độc thân giống như mọi người à? Cái vẻ mặt hạnh phúc dào dạt mà cậu trưng ra mỗi ngày kia là như nàooo??
Hôm nay, tới giờ tan tầm, Sở – ngọt ngào – Hàng vội vội vàng vàng thu dọn đồ đạc rồi chạy mất, hoàn toàn không màng đến một đám bạn nhỏ đang muốn rủ cậu ta đi ăn ở phía sau.
Sở Hàng một đường chạy như bay đến dưới lầu công ty của Lý Đô Khả, thấy Lý Đô Khả đang chờ ở cổng lớn thì lén thở hổn hển, bày ra vẻ mặt “Tôi không mệt, tôi không hề chạy nhanh, tôi rất bình thản”.
Lý Đô Khả nghẹn cười hỏi cậu: “Hôm nay muốn ăn gì? Đến lượt tôi mời.”
Trong khoảng thời gian này, chỉ cần không có việc bận thì hai người đều cùng nhau ăn cơm chiều.
Sở Hàng nói một mình cậu cũng chỉ gọi cơm hộp, hy vọng có người ăn cùng cho vui.
Đương nhiên Lý Đô Khả cũng sẽ không nấu cơm, trong nhà còn có một “ngôi sao thành tinh chỉ biết nấu cháo” chính là bạn học Kiều Hải Tinh.
Cho nên vì bảo toàn tính mạng cùng với thân thể khỏe mạnh, vẫn nên ra ngoài ăn cơm với Sở Hàng thì hơn!
Hai người anh một câu tôi một câu, đang nói chuyện buổi tối ăn cái gì thì bỗng nhiên vừa ngẩng đầu lên lại nhìn thấy một chiếc siêu xe màu xanh lục huỳnh quang ở ven đường, còn có một người đàn ông đang dựa vào phía trước xe.
Quả nhiên, sau khi người đàn ông kia thấy bọn họ bèn lắc lư đi tới.
Lý Đô Khả khá sửng sốt khi nhìn thấy Hạ Tùng Nam, ông chủ này đã lâu không lên sân khấu, bây giờ lại tới đây để tạo cảm giác tồn tại à?!
Cô cong đôi môi đỏ, lễ phép nói: “Hạ thiếu, đã lâu không gặp, ngọn gió nào đưa anh tới đây vậy?”
Hạ Tùng Nam nhìn Lý Đô Khả, không thể nói có chỗ nào khác lạ, chỉ cảm thấy dường như cô càng ngày càng xinh đẹp.
Trước kia cô chỉ đẹp ở vẻ bề ngoài, trong xương cốt vẫn là cái tính tình cứng rắn bướng bỉnh y như một đứa bé trai, bây giờ lại thấy dường như cô đã trở nên dịu dàng hơn.
Hạ Tùng Nam vốn định tỏ ra lạnh nhạt thờ ơ với Lý Đô Khả, chờ cô tự mình tới tìm anh ta. Nhưng mãi mà chẳng thấy cô có hành động gì, cuối cùng lại thành Hạ Tùng Nam không kiềm chế được.
Bây giờ nhìn thấy sự thay đổi của cô, Hạ Tùng Nam cảm thấy đầu óc mình nhất định là bị lừa đá mới có thể để mặc cô ấy lâu như vậy, bằng không con của bọn họ cũng sắp thi đại học đến nơi rồi……
Hạ Tùng Nam cười: “Khoảng thời gian trước bận rộn quá, không thể sắp xếp được chút thời gian nào, muốn nhờ em xem giúp anh một hạng mục, thuận tiện cùng nhau ăn một bữa cơm, không biết cô Lý có chịu nể mặt hay không?”
Lời này vừa lễ phép lại khách khí, không đi thì giống như thật sự không chịu nể mặt người ta.
Chẳng qua Lý Đô Khả lại chỉ về Sở Hàng rồi nói: “Thật không khéo rồi Hạ thiếu, tối nay tôi đã hẹn ăn cơm cùng người ta rồi.”
Từ lúc Hạ Tùng Nam xuất hiện đến bây giờ, chân mày của Sở Hàng cuối cùng cũng giãn ra, cậu thẳng sống lưng, thể xác và tinh thần đầy sung sướng.
Lúc này Hạ Tùng Nam mới nhìn về phía Sở Hàng, thầm cười lạnh một tiếng, chẳng qua chỉ là một tiểu thịt tươi mà thôi.
“Người anh em, hạng mục của tôi tương đối gấp, sơ xuất một cái là tổn thất mấy ngàn vạn, có thể tạm thời thông cảm bỏ qua niềm vui tối nay để tôi mời cô Lý một bữa cơm trước được không?”
Lý Đô Khả đỡ trán, không biết mới mấy tháng không gặp mà Hạ Tùng Nam đã học đâu ra lắm câu lắm từ như thế.
Vấn đề bị đẩy đến trên người Sở Hàng, giống như nếu anh không buông tay thì chính là kẻ lòng dạ hẹp hòi.
Sở Hàng nhìn Lý Đô Khả, bỗng nhiên nở nụ cười.
Cậu duỗi tay xoa xoa đầu cô, giọng điệu đầy yêu chiều nói: “Khả Khả ngoan, chính sự quan trọng, đừng cứ suốt ngày dính lấy tôi. Ngày mai tôi lại đưa em đi ăn ngon nhé!”
Dứt lời, cậu lại ghé sát vào Hạ Tùng Nam nở nụ cười xin lỗi rồi nói: “Chẳng biết phải làm sao, cô ấy quá dính người, được rồi, hai người mau đi ăn đi!”
Lý Đô Khả vẻ mặt như bị sét đánh đi theo Hạ Tùng Nam vẻ mặt cũng không khác gì bị sét đánh lên xe.
Đứng trong làn gió lạnh buốt, Sở Hàng nhìn con ruồi xanh biến mất khỏi tầm mắt: Không sao không sao, mình không tức giận, mình cũng không nóng nảy, không thể dành cho vợ sự tự do thì không phải là người chồng tốt!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT