Cuộc phỏng vấn được định vào hai ngày sau.

Đầu tháng 5, thời tiết trở nên ấm áp hơn, hoa thắm liễu xanh, thảo trường oanh phi (1), khắp nơi tràn đầy sức sống tươi tốt phồn thịnh.

(1): 草长莺飞 Thảo trường oanh phi: đây là một cụm từ dùng để chỉ cảnh sắc mùa xuân ở Giang Nam. Hiểu là “giữa cảnh xuân về chim kêu hoa nở”

Kiều Hải Tinh tìm thấy công ty dựa theo địa chỉ mà nhân viên đưa, phía trên quầy lễ tân treo tấm biển “Chiến Du Online”, sau khi đăng ký thì cô gái nhỏ ở quầy tiếp tân dẫn cô tới một gian phòng họp.

Trong phòng hội nghị có một nam một nữ ngồi cạnh nhau, hình như đang bàn bạc gì đó.

Thấy có người tiến vào, cô gái kia đứng dậy, tỏ ý mời cô ngồi ở đối diện.

“Cô là Kiều Hải Tinh đúng không?” Viên Thiến hỏi.



Kiều Hải Tinh mỉm cười gật đầu, “Là tôi.” Cô ngồi xuống phía đối diện Viên Thiến.

“Chào cô, tôi là Viên Thiến, giám đốc nhân sự của công ty, tôi đã nói chuyện với cô qua điện thoại trước đây.”

“Chào cô.” Kiều Hải Tinh đưa sơ yếu lý lịch cho cô ấy.

Viên Thiến nghiêm túc mở ra xem.

Kiều Hải Tinh khẽ ngẩng đầu, gian phòng họp này không tính là nhỏ, có khoảng 4, 5 dãy ghế ngồi. Tường phòng họp làm bằng thủy tinh, có thể nhìn thấy tình hình ở đại sảnh xuyên qua cửa sổ. Trên vách tường trong phòng dán mấy khoản tạo hình nhân vật trong trò chơi, trên cửa sổ bày mấy bồn cây xanh. Người đàn ông vừa mới nói chuyện với Viên Thiến kia ngồi tại chỗ, cúi đầu lật xem tư liệu trên tay.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, người đàn ông ngẩng đầu lên.

Cùng lúc đó, Kiều Hải Tinh nhìn thấy một gương mặt vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.

Người đàn ông kia cong môi nở một nụ cười nhẹ nhàng với cô.

Trái tim Kiều Hải Tinh bỗng thắt lại.

“Cô đã nghỉ việc ở công ty trước chưa?” Viên Thiến hỏi.

Kiều Hải Tinh híp mắt nhìn về phía người đàn ông kia, không nghe thấy câu hỏi của Viên Thiến.

Viên Thiến gõ gõ mặt bàn, gọi cô, “Kiều Hải Tinh?”

Kiều Hải Tinh lập tức hoàn hồn.

Viên Thiến cười cười rồi hỏi lại: “Cô đã nghỉ việc ở công ty trước rồi đúng không?”

Kiều Hải Tinh vội gật đầu, “Vâng vâng, đã nghỉ việc rồi ạ.”



Cô cúi đầu, không dám nhìn về hướng kia nữa, chuyên tâm trả lời những câu hỏi của Viên Thiến.

Viên Thiến đưa ra mấy vấn đề về tình huống cơ bản của Kiều Hải Tinh, sau đó lại giới thiệu ngắn gọn về tình hình của công ty.

Kiều Hải Tinh nghiêm túc lắng nghe.

Viên Thiến lại nói: “Bên tôi không có vấn đề gì, Tổng giám đốc của chúng tôi cũng đã xem qua sơ yếu lý lịch của cô và cảm thấy khá hứng thú.”. Cô nhìn Kiều Hải Tinh từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu, vì thế an ủi: “Cô không cần khẩn trương như vậy, tổng giám đốc của chúng tôi rất bình dị gần gũi, tuổi tác của anh ấy cũng không lớn, cô có ý tưởng và yêu cầu gì đều có thể nói với anh ấy.”

Người đàn ông kia nghe vậy ho nhẹ một chút.

Viên Thiến cười, chỉ chỉ phía sau rồi nói: “Vậy cô trò chuyện với tổng giám đốc của chúng tôi một lát nhé.”

Dứt lời, cô ấy xách theo notebook đi ra ngoài.

Xa Thừa Vũ đứng dậy, đi đến trước chỗ ngồi của Kiều Hải Tinh.

Kiều Hải Tinh có thể nhìn thấy rõ ràng diện mạo của người đàn ông này, khuôn mặt hơi gầy, sống mũi anh tuấn, đôi môi mỏng hồng nhuận hơi cong lên, đôi mày kiếm đậm nhạt vừa vặn cùng đôi mắt cười như không cười đang nhìn cô không hề chớp mắt.

Quá giống luôn…

Nhưng lại không giống lắm……

Anh ta có một chiếc cằm sạch sẽ, mái tóc cắt ngắn gọn gàng thoải mái. Cả người cũng rắn rỏi săn chắc như một cây đại thụ cao vút.

Kiều Hải Tinh nghi hoặc, người đàn ông kia từ từ tiến lại gần cô.

Hơi thở hai người quấn quít, nhịp đập trái tim Kiều Hải Tinh chợt tăng tốc.

Cô bỗng miệng nhanh hơn não, nhẹ giọng gọi anh: “Cái đó… Tổng giám đốc…”

“Rào” một tiếng, cửa chớp trên tường kính ào ào lật xuống, che kín phòng họp.

Trong phòng họp bỗng chốc tối đi.



Khuôn mặt người đàn ông dừng ở trước mặt Kiều Hải Tinh một đoạn, hơi thở quanh người anh bao phủ lên cô.

Kiều Hải Tinh nghe thấy anh cười khẽ, rồi anh nói: “Gọi tổng giám đốc gì chứ, gọi chú!”

Thanh âm kia……

Hô hấp Kiều Hải Tinh như muốn ngừng lại, đôi mắt bỗng dưng mở to.

Xa Thừa Vũ giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Cô nhóc ngốc này, em không biết tôi sao?”

Thật sự là chú ấy…

Không ngờ chú ấy lại là tổng giám đốc của công ty mà cô đã phỏng vấn.

Không ngờ một lần nữa hai người gặp lại nhau là cảnh tượng này, thật sự quá mức bất ngờ.

Kiều Hải Tinh giương mắt nhìn anh, quả nhiên đúng là khuôn mặt mà cô quen thuộc, chú ấy vẫn luôn dịu dàng như vậy, sẽ cười và nói chuyện cùng cô, sẽ nhẹ nhàng chạm vào mái tóc cô.

Những ký ức trước kia chậm rãi trở về, một loại vui sướng lớn lao bao phủ lên cô, cô kích động đến hốc mắt cũng ê ẩm, Kiều Hải Tinh cúi đầu, làm sao bây giờ, vui vẻ đến mức muốn thét chói tai!

“Hải Tinh?” Xa Thừa Vũ gọi cô.

Kiều Hải Tinh ngẩng đầu, mặt đỏ lên, nín cười nhìn anh, trên khuôn mặt ngập tràn niềm vui.

Xa Thừa Vũ khẽ cười, ánh mắt cứ nhìn cô mãi không chán.

Hai người cứ lẳng lặng đối diện nhau như vậy.



Bỗng nhiên, nụ cười của Kiều Hải Tinh trở nên càng ngày càng nhạt, sau đó lông mày hơi nhíu lại, hô hấp càng ngày càng nặng.

Xa Thừa Vũ như là ý thức được cái gì đó, bỗng nhiên cảm thấy hơi bất an, anh cầm lấy tay cô, hỏi: “Làm sao vậy Hải Tinh?”

Kiều Hải Tinh tránh thoát, giọng cô hơi lạnh, nghiêng đầu hỏi: “Nghe giám đốc Viên nói tổng giám đốc rất trẻ tuổi?”

Người này nhìn rõ ràng rất trẻ, trắng trẻo sáng sủa, khuôn mặt tràn đầy Collagen đã cạo râu trắng như trứng gà bóc, chỉ có đồ ngốc mới có thể gọi anh là chú!

Kiều Hải Tinh cảm thấy mình bị lừa, lòng nhiệt tình chứa chan đều đem cho chó ăn rồi!

Cô rất tức giận!!

Không có cách nào tha thứ được!!!

Tuyệt giao đi thiếu niên!

Xa Thừa Vũ bỗng chốc sững sờ, nhất thời cũng không biết bắt đầu giải thích từ đâu.

Kiều Hải Tinh nhân cơ hội đứng dậy khỏi chỗ ngồi, kéo cửa chạy một mạch ra ngoài.

Xa Thừa Vũ không màng hình tượng đuổi theo.

Nhóm nhân viên rối rít nhìn theo, tổng giám đốc luôn luôn bình tĩnh thận trọng hôm nay làm sao vậy?

Trong một góc, Sở Hàng hứng thú bừng bừng ném một ánh mắt “người biết chuyện mới hiểu được” cho Tiểu Xuyên đang ở cách đó năm mét.

Vẻ mặt Tiểu Xuyên không cảm xúc liếc cậu ta một cái, tiếp tục cúi đầu viết code.

Tôi mà là người nhiều chuyện như vậy à? Tôi không phải đâu nhé.



Hai giây sau, Tiểu Xuyên vào hệ thống theo dõi của tòa cao ốc, hiện trường câu chuyện được phát sóng trực tiếp, quá chân thật!

Kiều Hải Tinh giống như con thỏ vậy, ba bước đã chạy ra khỏi tòa cao ốc.

Lúc Xa Thừa Vũ đuổi xuống tới nơi, Kiều Hải Tinh vừa vặn chặn một chiếc taxi đi mất rồi.

Xa Thừa Vũ chống nạnh đứng tại chỗ thở hổn hển một hồi, anh xoa trán.

Tình huống này hơi khó giải quyết đây!

Trở lại công ty, trước tiên Xa Thừa Vũ tìm Viên Thiến, giao phó cho cô: “Gửi offer cho Kiều Hải Tinh.”

Kiều Hải Tinh thở phì phò trở về nhà, điện thoại di động nhắc nhở vừa nhận được một phần bưu kiện, mở ra thì thấy là Chiến Du Online gửi offer tới, đãi ngộ về tiền lương tương đối khả quan, thời gian nhận chức cũng rất thư thái, trong vòng một tuần lễ.

Cô tức giận ném điện thoại lên trên sô pha, bưng cốc nước lạnh uống ừng ực một hơi lớn.

Thời điểm Lý Đô Khả tan tầm trở về thì thấy Kiều Hải Tinh đang tiếp tục nộp sơ yếu lý lịch, vì thế hỏi: “Hôm nay phỏng vấn lạiiiiiiiiiiii thất bại?”

Kiều Hải Tinh ngừng công việc trong tay, đứng dậy nói với Lý Đô Khả: “Cậu biết công ty mà hôm nay mình đi phỏng vấn là công ty nào không?”

Lý Đô Khả khó hiểu: “Công ty nào?”

Kiều Hải Tinh: “Công ty của Xa Thừa Vũ!”

Lý Đô Khả: “Thế không phải là rất tốt à?! Cậu còn nộp hồ sơ làm gì nữa vậy?”

Kiều Hải Tinh hít sâu một hơi, nói: “Cậu biết mình vẫn luôn gọi anh ấy là chú phải không?”

Lý Đô Khả gật gật đầu, trong lòng thầm mắng Sao Biển Nhỏ cậu bị bệnh thần kinh à, việc phỏng vấn với việc gọi là chú có một xu quan hệ nào không?

Kiều Hải Tinh nói tiếp: “Mình vẫn luôn cho rằng anh ấy rất già cơ, hôm nay nhìn thấy anh ấy, không nghĩ tới, không nghĩ tới……”

Biểu cảm trên khuôn mặt cô vừa hung ác lại thống khổ, sau đó chậm rãi nâng lên một cái thủ thế OK nói: “Nhiều nhất là 30 tuổi.”

Lý Đô Khả hơi bất ngờ, “Cậu xác định là cậu không nhìn lầm?”

Kiều Hải Tinh trợn mắt, “Xác định, đồng nghiệp còn nói với mình ‘Tổng giám đốc của chúng tôi rất trẻ tuổi’…… Cậu nói xem đây có phải là sự lừa dối tồi tệ hay không!”

Lý Đô Khả suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh ấy nói với cậu là anh ấy nhiều tuổi?”

Kiều Hải Tinh nghẹn lời, “Anh ấy…… Nhưng mà mình gọi anh ấy là chú mà anh ấy cũng không phủ nhận!”

Lý Đô Khả nhún vai, “Thì ra đều là tưởng tượng của cậu thôi, vậy thì cũng không tính là vấn đề của anh ấy, người ta không dùng chuyện tuổi tác để chiếm tiện nghi gì của cậu, cậu kích động như vậy làm cái gì…” Cô ấy bỗng đột nhiên nhanh trí, ghé sát vào Kiều Hải Tinh, hỏi: “Chẳng lẽ cậu thích anh ấy? Lại ngại tuổi tác người ta lớn nên vẫn luôn không dám thừa nhận, bây giờ phát hiện tuổi tác của anh ấy rất thích hợp với cậu, vì thế cậu thẹn quá hóa giận?”

Kiều Hải Tinh cao giọng: “Này! Cậu nói bậy cái gì đấy? Rốt cuộc cậu có phải chị em tốt của mình hay không hả?”

Lý Đô Khả tới vuốt lông cho cô, “Được rồi mà, mình nói đùa thôi, trước mặt kệ anh ấy đi, rốt cuộc cậu phỏng vấn thế nào rồi?”

Kiều Hải Tinh nghĩ ngợi, gục đầu nói: “Được nhận rồi, đãi ngộ cũng không tồi, nhưng mà mình không muốn đi.”

Lý Đô Khả: “Vì sao lại không muốn đi, nếu trong lòng cậu không có quỷ, công việc lại phù hợp với cậu, sao lại phải vì một người đàn ông mà từ bỏ?!”

Kiều Hải Tinh biết Lý Đô Khả nói có đạo lý. Xa Thừa Vũ không phải người xấu, trải qua những việc trước đây, anh ấy nhất định sẽ không hại mình. Hơn nữa cô cũng biết rất rõ thực lực của anh ấy, công ty tuy rằng nhỏ nhưng tương lai phát triển không thể lường được, hơn nữa ở đó cô nhất định có thể học được rất nhiều thứ.

Cô ngã vào trên sô pha, thở dài, phiền não nói: “Để mình nghĩ lại đã.”

Lần suy nghĩ này cô suy nghĩ tới bốn năm ngày, Chiến Du Online chưa từng liên hệ cho cô, Xa Thừa Vũ cũng không. Trong đầu Kiều Hải Tinh như có một cuộn chỉ rối, không còn tâm tư nộp sơ yếu lý lịch, nếu cứ tiếp tục như vậy thì thất nghiệp thật mất.

Hôm nay, sau khi suy nghĩ nhiều lần, Kiều Hải Tinh quyết định nhận offer của Chiến Du.

Khả Khả nói đúng, công việc là công việc, đàn ông là đàn ông.



Cô không tin, một cây cải thìa như anh ấy có thể phủ xanh một cánh rừng lớn?!

Sau khi xác định thời gian với Viên Thiến, Kiều Hải Tinh đến công ty nhận chức vào thứ Hai.

8 giờ 40 sáng, trước cửa thang máy lầu một của cao ốc có rất nhiều người đợi.

Kiều Hải Tinh đi theo mọi người vào thang máy, khi cửa vừa chuẩn bị đóng thì  một bàn tay thon dài sạch sẽ chặn lại.

Cửa thang máy mở ra, Xa Thừa Vũ gật đầu xin lỗi với mọi người, sau đó bước vào trong thang máy.

Mấy người trong thang máy đều là nhân viên của Chiến Du, nhìn thấy Xa Thừa Vũ thì sôi nổi chào “Xa tổng chào buổi sáng.”.

Xa Thừa Vũ đáp lại từng lời.

Sau đó ánh mắt dừng lại ở một cái đầu nhỏ trong một góc kia.

Vốn dĩ Kiều Hải Tinh không muốn để ý tới, nhưng mấy người khi nãy mới chào hỏi Xa Thừa Vũ đang sôi nổi theo ánh mắt của anh nhìn về phía cô, Kiều Hải Tinh không muốn ngày đầu tiên nhận chức đã bị người ta vây xem.

Vì thế cô đứng thẳng người, mắt nhìn phía trước, mặt không biểu cảm nói một câu: “Xa tổng, chào buổi sáng.”

Xa Thừa Vũ lẳng lặng mỉm cười, tâm tình vô cùng sung sướng trả lời: “Cô cũng vậy, Hải Tinh.”

Ánh mắt hóng hớt của quần chúng lại càng thêm nóng bỏng.

Vì sao giọng điệu của Xa tổng lại đầy cưng chiều như vậy hả???

Hu hu hu, bảo bối cũng muốn!!!

Thang máy đến tầng lầu của công ty, mọi người quẹt thẻ vào cửa.

Kiều Hải Tinh chậm rì rì đi ở cuối cùng, cách đám người có ba mét.

Xa Thừa Vũ đứng ở cửa chờ cô.



Kiều Hải Tinh không muốn đi cùng anh, cô nhìn đông ngó tây, cuối cùng hết sức bài xích lui lại phía sau mấy bước.

Xa Thừa Vũ vừa tức giận vừa buồn cười, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Công ty có cửa kiểm soát, em không có thẻ vào cửa, chẳng lẽ muốn xuyên tường đi vào à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play