Chỉ là vợ của mình lại không quen biết mình thôi mà, chuyện rất bình thường!
Ôi ha ha ha ha ha ha!
Kiều Hải Tinh ngậm một túi sữa bò đi từ trong phòng ra tới thì thấy vẻ mặt táo bón của Sở Hàng.
Cô hơi kích động, sặc một ngụm sữa bò.
Lý Đô Khả tiến lên vỗ vỗ lưng cho cô, nói: “Bao nhiêu tuổi rồi hả, uống sữa mà còn có thể sặc nữa, trưởng thành lên nào.”
Kiều Hải Tinh nghe vậy lại sặc thêm cái nữa, chị gái ơi, thế chị đã làm được chưa, rốt cuộc là ai chưa trưởng thành đây hả.
Đôi mắt cô phiếm hồng, chỉ vào Sở Hàng hỏi: “Cậu không quen biết cậu ta?”
Lý Đô Khả: “Mình phải biết cậu ta à?”
Sở Hàng: Mẹ ơi, con muốn về nhà……
Kiều Hải Tinh mắt trợn tròn, “Đó không phải là tên chồng mới cưới trên giấy đăng ký kết hôn của cậu hay sao hả?”
Đôi mắt Lý Đô Khả bỗng dưng mở to, cô nhìn kỹ cậu thiếu niên đứng ngoài cửa, hình như là có chút quen mắt.
Làm sao bây giờ?
Tiểu tiên nữ quá xấu hổ, nhưng tiểu tiên nữ không nói.
Cô ấy bình tĩnh đi dép lê vào, vươn bàn tay nhỏ dài, trên mặt nở một nụ cười tiêu chuẩn, “Thật vui khi được gặp cậu, chồng mới cưới.”
Nghe thử xem, đây là lời nói của một người bình thường sao!
Sở Hàng còn có thể làm sao, Sở Hàng cũng rất bất đắc dĩ mà.
Mình cưới vợ, quỳ gối cũng phải nuông chiều nha.
Cậu nắm lại tay Lý Đô Khả: “Xin chào, tôi là Sở Hàng.”
Nháy mắt Kiều Hải Tinh cảm thấy Sở Hàng quá đáng thương, tuổi còn trẻ lại toàn gặp mấy chuyện gì đâu!
Cô vội mời cậu vào phòng khách, trà ngon nước rót chiêu đãi cẩn thận.
Sở Hàng “số kiếp gập ghềnh” vẫn không quên sứ mệnh, lấy một bao lì xì cực lớn từ trong cặp sách ra đưa cho Kiều Hải Tinh, “Đây là tiền thưởng lão đại phát, anh ấy bảo em mang tới đây cho chị.”
Kiều Hải Tinh nhận bao lì xì, khóe miệng xụ xuống.
Chú ấy thật sự không muốn dính dáng gì tới cô rồi, bao lì xì cũng bảo Sở Hàng tới đưa.
Có chút khổ sở.
Sở Hàng thấy cô không vui vẻ lắm, lập tức nói: “Lão đại cũng đã cho chúng ta nhiều như vậy, những hạng mục trong tương lai sẽ càng ngày càng tốt hơn, lần lượt sẽ có tiền thưởng.”
Kiều Hải Tinh: “?” Cô không ngại ít tiền hơn đâu nha.
Cô suy nghĩ một chút, do dự nói: “Sở Hàng, phiên bản kế tiếp tôi sẽ không làm cùng mọi người nữa.”
Sở Hàng cao giọng hỏi, “Tại sao chứ?”
Kiều Hải Tinh, “Dẫu sao tôi không phải là người chuyên nghiệp, tôi muốn bắt đầu vẽ tranh một lần nữa, bây giờ còn đang trong giai đoạn học tập, mỗi ngày phải làm rất nhiều chuyện, thế nên tôi không thể tập trung vào hạng mục được.”
Ngoài việc vẽ tranh mỗi ngày, Kiều Hải Tinh còn phải trả bài cho mấy khóa học trực tuyến, thời gian vô cùng o ép.
Sở Hàng tiếc nuối “Ồ” một tiếng, không nghĩ tới tổ bốn người trong khu nhà lại cứ như vậy mà thiếu đi một người.
“Vậy chị nói chuyện với lão đại chưa?”
Kiều Hải Tinh: “Không cần đâu, chú ấy rất sáng suốt, cậu nói với chú ấy vài câu hộ tôi là được rồi.” Chắc chú ấy cũng không muốn gặp tôi lắm đâu.
Sở Hàng gật gật đầu, thấy thời gian không còn sớm nên chuẩn bị rời đi.
Kiều Hải Tinh tiễn cậu ra cửa, Lý Đô Khả đi theo phía sau một cách tượng trưng.
Sở Hàng đi tới cửa, cười ha hả nói với Kiều Hải Tinh: “Chị Tiểu Kiều dừng bước, để vợ em tiễn em xuống là được rồi.”
Lý Đô Khả, người đang muốn trở về phòng ngay lập tức: “……”
Dưới lầu.
Lý Đô Khả: “Cái đó, Sở……”
“Sở Hàng.”
Lý Đô Khả: “Đúng rồi, về sau cậu có thể không cần gọi tôi như vậy được không?”
Sở Hàng dừng bước chân, nhướng mày nhìn cô, “Như thế nào cơ?”
Lý Đô Khả: “Thì như cậu vừa gọi ở trên lầu ấy.”
Sở Hàng nghiêng đầu xuống, vẻ mặt đầy hoang mang.
Lý Đô Khả cắn môi, hết sức không tình nguyện nhỏ giọng nói: “Đừng gọi tôi là vợ cậu.”
Sở Hàng cười khẽ ra tiếng, cậu đút tay vào trong túi, bước tới gần Lý Đô Khả hai bước, ghé sát vào người cô, hỏi: “Vậy chị không phải là vợ của tôi à?”
Cậu cách cô thật sự rất gần, hơi thở sạch sẽ ấm áp của cậu thiếu niên phả vào trên trán Lý Đô Khả.
Thân thể Lý Đô Khả cứng ngắc, cô vươn một ngón tay đặt trên vai cậu, chậm rãi đẩy cậu ra.
Sở Hàng chưa thỏa mãn sờ sờ chỗ mà cô vừa chạm qua, rồi nhìn thẳng vào cô, sau đó cong miệng cười vô lại.
Lý Đô Khả nắm nắm đầu ngón tay: Mẹ nó, thật giống như bị một tên tiểu quỷ chọc ghẹo.
Cô hắng giọng, nói: “Phía trước rẽ phải chính là cửa Bắc tiểu khu, đi cẩn thận, không tiễn.”
Sở Hàng buồn bực bám dính vào cô.
Lý Đô Khả không thể nhích được một bước, thỏa hiệp hỏi: “Lại làm sao nữa?”
Sở Hàng: “Tháng 3 là khai giảng rồi…”
Lý Đô Khả bừng tỉnh đại ngộ.
Hai người đã giao ước rằng Sở Hàng đăng ký kết hôn với cô, cô trả học phí mấy năm nay cho cậu.
Cô vỗ trán một cái, áy náy nói: “Thật ngại quá, gần đây chuyển nhà nên hơi bận bịu, học phí của cậu là bao nhiêu, tôi sẽ gửi cho cậu ngay lập tức.”
Sở Hàng: “Thẻ ngân hàng của tôi mất rồi, chuyển khoản qua Alipay WeChat cũng không an toàn, chị gửi tiền mặt cho tôi đi!”
Cậu nói một hơi xong nhấc chân chạy mất.
Lý Đô Khả ở phía sau gọi theo: “Vậy cậu gửi địa chỉ trường học cho tôi đi chứ!”
Sở Hàng đưa lưng về phía cô, vừa đi vừa giơ cánh tay thon dài lên tiêu sái búng tay một cái.
**
Kiều Hải Tinh hoàn toàn không ngờ trò chơi có thể hot tới mức độ như vậy.
Năm mới, khi trở lại sau kỳ nghỉ phép, không ít đồng nghiệp chơi trò này.
Các đồng nghiệp trong bộ phận phát triển thậm chí còn kinh khủng hơn, mấy lần lúc Kiều Hải Tinh ăn cơm đều thấy bọn họ ôm điện thoại vừa ăn vừa chơi.
Hôm nay, Kiều Hải Tinh cùng mấy người Đại Tráng đi ăn cơm trưa, Đại Tráng lại mở trò chơi ra.
Thân thể to lớn rắn chắc của Đại Tráng nháy mắt thẳng tắp, khiến mũ lưỡi trai sợ tới mức giật mình, “Mẹ kiếp, đừng gây sự.”
Đại Tráng trừng mắt nhìn cậu ta, “Như con gà con.”
Mũ lưỡi trai cáu kỉnh, “Anh nói ai là con gà con hả, tôi nói cho anh biết nhé Triệu Đại Tráng, tôi nhìn anh chướng mắt lâu rồi đấy, đừng tưởng rằng bộ dạng anh cao to là có thể hống hách ngang ngược. Nói anh nai tơ đúng là nai tơ, ông nội đây đều đã qua cửa rồi mà anh vẫn còn đang phấn đấu qua cửa 30, xí!”
Đại Tráng đứng lên, cao giọng nói: “Đây là tài khoản thứ hai của ông nội đây, một tài khoản trước đã mãn cấp rồi.”
Mũ lưỡi trai nghẹn họng nhìn trân trối, “Thật hay giả? Để tôi nhìn xem.”
Đại Tráng đưa điện thoại cho anh ta.
Mũ lưỡi trai lập tức hóa thân thành một con mèo dịu ngoan chiều lòng người, ghé vào trên vai Đại Tráng, “Mau cho tôi xem cửa 70 qua như thế nào với.”
Đại Tráng cũng lập tức dịu giọng, giống như trấn an trẻ con nhỏ nhẹ nói: “Đầu tiên cậu phải như thế này, sau đó như thế này, biết chưa? Chưa hiểu sao? Vậy tôi nói lại một lần nữa.”
Kiều Hải Tinh: “……”
Một chơi trò khiến hận thù tiêu tan nha!
Không nghĩ tới trò chơi mà chính mình tham gia có thể đem tới nhiều niềm vui thú cho mọi người đến vậy, trong lòng Kiều Hải Tinh cảm thấy kiêu ngạo vô cùng.
Cô ưỡn thẳng sống lưng, hắng giọng, chuẩn bị tuyên bố một tin tức trọng đại, “Trò chơi này……”
Đại Tráng: “Cửa này hay quá, cậu xem, đặt nét bút tại đây……”
Mũ lưỡi trai: “Ồ, thì ra là qua như vậy sao……”
Kiều Hải Tinh: “……”
“Tôi nói!” Cô cất cao giọng.
Hai người đồng thời nhìn về phía cô.
Kiều Hải Tinh: “Trò chơi này là tôi vẽ.” Thật là đắc ý mà.
Đại Tráng: “Gì cơ?”
Kiều Hải Tinh chỉ chỉ màn hình điện thoại của anh ta, “Trò chơi này, tôi vẽ!”
Đại Tráng: “A, trò chơi này, tôi là chủ trình.”
Mũ lưỡi trai: “Ừm, tôi là người chế tác.”
……
Kiều Hải Tinh, người đã ăn một chén mì: “Phục vụ, cho một phần đầy đủ!”
Nghỉ trưa không lâu, mấy người cùng nhau trở về công ty.
Giám đốc nhân sự Đại Mạnh thông báo trong nhóm của công ty, thứ sáu tuần này công ty tụ họp, hỏi mọi người có đề nghị nào hay không.
Mọi người mồm năm miệng mười thảo luận sôi nổi, cuối cùng quyết định đi Nông Gia Nhạc, tự mình nướng BBQ.
Nam nữ phối hợp, làm việc không biết mệt.
Bởi vì phần lớn nhân viên trong công ty đều ở gần khu Thiên Thông Uyển, nên cả đoàn quyết định ăn tại Nông Gia Nhạc ở phía bắc Thiên Thông Uyển.
Sáng sớm thứ sáu mọi người xuất phát, Kiều Hải Tinh và Tống Phi ngồi xe Đại Mạnh.
Xe chạy đến gần Nông Gia Nhạc, Đại Mạnh mang theo Kiều Hải Tinh và Tống Phi đi mua sắm.
Nơi đây cách khu nhà Bao Hoài rất gần, Kiều Hải Tinh vô cùng quen thuộc với khu này, cô đưa hai người đến một chợ nông sản mà trước kia mình thường đi.
Kiều Hải Tinh phụ trách chọn lựa nguyên liệu nấu ăn và ghi chép lại, Đại Mạnh và Tống Phi phụ trách xách đồ, không lâu sau ba người đã mua được một đống đồ lớn.
Đại Mạnh lục lọi chiếc túi trong tay hai người, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tiểu Kiều, cô biết quanh đây chỗ nào bán rượu và đồ uống không?”
Kiều Hải Tinh: “Biết biết.”, cô nhìn bao lớn bao nhỏ trên tay hai người, nói: “Để tôi đi mua cho, hai người cứ về trước, tay hai người cũng sắp gãy luôn rồi.”
Tống Phi mãnh liệt gật đầu.
Đại Mạnh cười nói: “Vậy cũng được, đến lúc đó cô cầm hóa đơn, nhớ rõ tìm tôi để thanh toán nhé.”
Hai người đi rồi, Kiều Hải Tinh đi dọc theo con đường quen thuộc về phía trước, đây đã từng là con đường cô nhất định phải đi qua mỗi khi tan tầm, nhưng từ khi rời đi thì đã không còn bước qua nữa.
Bây giờ lại cảm thấy có chút cận hương tình khiếp (3).
(3) 近乡情怯: Cận hương tình khiếp: Đi xa đã lâu không trở về quê hương, khi về đến gần quê hương lại cảm thấy bồi hồi, lo lắng.
Cô mua rượu ở siêu thị nhỏ của bà lão không con cái kia, bà lão vẫn nhớ rõ cô, lôi kéo tay cô hỏi thăm vì sao đã lâu chưa ghé qua.
Kiều Hải Tinh cong mắt cười, dịu dàng giải thích, “Bà à, cháu chuyển nhà rồi, không còn ở khu bên này nữa ạ.”
Bà lão thở dài, sau đó thay bằng vẻ mặt tươi cười, “Ừ, không ở đây nữa cũng tốt, hoàn cảnh ở đây không tốt. Lúc này cháu tới thăm hàng xóm của cháu à? Là cái cậu thường xuyên đến chỗ bà mua đồ kia hả?”
Tươi cười trên khuôn mặt Kiều Hải Tinh vơi bớt, cô biết người mà bà lão nói tới chính là Xa Thừa Vũ, cô mím môi, nói: “Không phải đâu bà, đồng nghiệp công ty chúng cháu đến khu gần đây chơi ạ.”
Ra khỏi siêu thị, Kiều Hải Tinh ôm một đống chai lọ, dưới chân càng thêm nặng nề.
Cô cúi đầu bước đi, bất tri bất giác liền quẹo vào phía sau khu nhà.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua làn sương mù mỏng manh chiếu xuống mặt đất, nhiệt độ không khí tăng trở lại, tuyết mùa đông đã bắt đầu tan, tất cả đều có sự khởi đầu mới.
Lầu một khu nhà, hai cửa sổ song song, một phòng là nơi cô đã từng ở, một phòng là của chú ấy.
Kiều Hải Tinh đặt chỗ rượu ở trên mặt đất, đệm bước đi đến nhìn vào phía trong căn phòng.
Trong lòng có chút sợ hãi, còn có chút mong đợi mơ hồ.
Rèm cửa sổ kéo một nửa, trong phòng trống rỗng, trên bàn nhỏ để mấy cái hộp màu đen, còn có mấy bó dây mạng.
Kiều Hải Tinh khe khẽ thở dài, dịch vài bước, nhìn vào phòng mình.
Trên bệ cửa sổ nhỏ có cây sen đá mà cô đã quên mang đi, một ít đồ dùng sinh hoạt đặt rải rác trong phòng, chăn đệm xếp qua loa trên giường.
Cô duỗi dài cổ nhìn vào bên trong, bỗng nhiên, một người đàn ông trẻ tuổi mở cửa đi vào.
Người nọ rất cao, mặc một kiện sơ mi trắng đơn giản, đang cầm khăn lông lau tóc, khuôn mặt gầy gò sạch sẽ.
Kiều Hải Tinh sợ tới mức lập tức ngồi xổm xuống.
Cô kéo kéo vạt áo mình.
Thật là cảnh còn người mất mà.
Không nghĩ tới đã có người tới ở nhanh như vậy.
Kiều Hải Tinh hít hít mũi, ôm rượu rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT