Sở Hàng mừng rỡ như điên, “Lão đại, anh có biện pháp sao?”

Xa Thừa Vũ thản nhiên, “Không có.”

Sở Hàng: “……”

Trách cậu không bình tĩnh, một “tiểu thịt tươi” đẹp trai sáng chói như cậu mà lại đi tin tưởng một “người đàn ông lớn tuổi còn sót lại” như vậy, thật là!!

Tâm tình Xa Thừa Vũ rất tốt, không để bụng sự khinh bỉ vô cùng lộ liễu này, chậm rãi nói: “Chẳng qua, biện pháp thì ai cũng nghĩ ra được.”

Sở Hàng một lần nữa quỳ gối, “Biện pháp gì ạ?”

Xa Thừa Vũ suy nghĩ một chút, nói: “Đưa điện thoại của cậu đây.”

Sở Hàng ngoan ngoãn dâng điện thoại lên, giao diện vẫn còn dừng lại ở trang WeChat.

Xa Thừa Vũ lật trái lật phải, vẻ mặt ghét bỏ trả điện thoại lại cho cậu, “Trước tiên sửa ngay cái nickname quê mùa này của cậu đi.”

Sở Hàng nhìn thoáng qua nickname WeChat của mình, Dưa chua bánh bao xứng Mao Đài.

Ừ, hình như là hơi mùi thật.

Cậu hỏi: “Đổi thành cái gì ạ?”

Xa Thừa Vũ: “Đơn giản thôi.”

Sở Hàng nghĩ nghĩ, sửa nickname thành một chữ duy nhất “Sở”.

Có phải rất đơn giản hay không!

Xa Thừa Vũ nhìn thoáng qua, cũng tạm được, ít nhất giống như của một người bình thường.

“Đổi cả ảnh đại diện luôn đi.”

Ảnh đại diện của Sở Hàng là một nhân vật trong game, một cái đầu to, bộ mặt dữ tợn, lại còn có cái lưỡi to đùng ngốc nghếch.

Tràn đầy phong cách thẳng nam.

Sở Hàng nắm chắc nguyên tắc “đơn giản”, download một giao diện bầu trời đầy sao trên APP xuống rồi thay vào.

Chưa kể, thay thế một bộ như thế này thật đúng là rất giống cái loại văn nhã bại hoại.

Cậu lại đưa điện thoại cho Xa Thừa Vũ xem, “Như vậy là được đúng không lão đại? Tiếp theo thì phải làm thế nào nữa ạ?”

Xa Thừa Vũ nhìn lướt qua, nói: “Tiếp theo thì cứ chờ xem, có thể buổi tối cô ấy sẽ thêm cậu, đến lúc đó thì nói với tôi một tiếng.”

Thế là xong rồi?

Sở Hàng trợn mắt há hốc mồm, nhưng không thể không tin.

Buổi tối, Xa Thừa Vũ chuẩn bị mấy món ngon chờ Kiều Hải Tinh.

Trong khoảng thời gian này mọi người đều bận rộn chuyện hạng mục mới, cũng chưa bữa nào ăn cơm ngon.

Kiều Hải Tinh nhìn cá, nhìn tôm, khẽ meo meo nuốt nước miếng.

Xa Thừa Vũ làm bộ không nhìn thấy.

Trong bữa cơm, Xa Thừa Vũ không hề động đũa, chỉ nhìn cô ăn.

Kiều Hải Tinh có chút ngượng ngùng, lau miệng rồi nói: “Chú, tôi ăn no rồi.”

Xa Thừa Vũ vẻ mặt nhàn nhạt gật đầu một cái.

Kiều Hải Tinh nghi hoặc, “Chú, chú làm sao vậy?”

Xa Thừa Vũ: “À… Không có việc gì.”

Nơi nào giống không có việc gì vậy, chỉ còn kém viết mấy chữ “Trong lòng tôi có chuyện, mau hỏi tôi đi” lên mặt.

Kiều Hải Tinh lo lắng, cô ghé sát nhìn vào đôi mắt anh, hỏi: “Chú, chú có chuyện giấu tôi.”

Xa Thừa Vũ ho khan hai tiếng hỏi: “Hải Tinh à, cô… WeChat của cô có tiền không?”

Thì ra là thiếu tiền.

Kiều Hải Tinh lộ ra biểu cảm đã hiểu.

Tôi đã nói chú có chuyện mà, lại còn muốn gạt tôi!

“Chú cần bao nhiêu?”

Xa Thừa Vũ: “Một vạn.” Sau đó anh giải thích: “Trước đây, tiền đặt cọc với công ty gia công mỹ thuật kia là do Sở Hàng ứng ra, công ty bên kia phải trải qua quá trình xét duyệt tài vụ mới có thể trả lại tiền. Nhưng sắp tới Tết Âm Lịch rồi, Sở Hàng còn phải mua vé máy bay về nhà, đang chờ nhận tiền.”

Kiều Hải Tinh cắn cắn môi, tiền của cô hầu hết đều gửi cho cậu rồi, “Một vạn thì hơi lớn, tôi không có nhiều như vậy…”

Xa Thừa Vũ cười cười, “Không sao mà, cô mới vừa đi làm không bao lâu, vốn dĩ tôi cũng không định hỏi mượn của cô.”

Kiều Hải Tinh cau mày, còn rất nhiệt tình hỗ trợ nghĩ cách.

Xa Thừa Vũ thấy bộ dáng nghiêm túc của cô gái nhỏ, đáy lòng mềm mại, anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, nói: “Tắm rửa rồi đi ngủ đi, tôi nghĩ biện pháp khác xem sao.”

Kiều Hải Tinh ngước mắt nhìn anh, “Anh còn có biện pháp gì khác?”

Xa Thừa Vũ nhìn cô một cái, “… Hỏi mấy người xung quanh, bạn bè, hoặc là bạn nối khố gì đó.”

Ánh mắt Kiều Hải Tinh sáng lên, “Đúng nha, bạn nối khố, tôi có thể hỏi mượn Khả Khả nha! Cô ấy có tiền! Chú chờ chút nhé, tôi sẽ liên lạc với cô ấy ngay.”

Xa Thừa Vũ đứng ở phía sau cô, khóe miệng không âm thầm cong lên.

Kiều Hải Tinh sợ Lý Đô Khả không nhớ rõ Sở Hàng, chỉ nói là phải trả tiền một người bạn, Lý Đô Khả không nói hai lời liền đáp ứng ngay.

Ngắt điện thoại, Xa Thừa Vũ dặn dò: “Cô gửi Wechat của Sở Hàng cho Lý Đô Khả là được rồi, Sở Hàng không nhớ rõ số thẻ ngân hàng của mình, muốn chuyển khoản qua WeChat.”

Kiều Hải Tinh vừa lục điện thoại vừa đáp ứng.

Xa Thừa Vũ không khỏi âm thầm cảm thán, phải trông chừng cô gái nhỏ này thật cẩn thận, bằng không đi ra ngoài không chừng bị người ta lừa đi mất!

Thật ra thì anh cũng đã nghĩ tới việc có nên nói thẳng với cô hay không.

Lấy tính cách Kiều Hải Tinh mà nói thì chắc cũng sẽ đồng ý, chỉ là bảo cô “lừa” Lý Đô Khả, nhất định trong lòng cô sẽ áy náy, nếu như vậy thì thà dứt khoát không nói còn hơn.

Hơn nữa anh nhìn ra được, Sở Hàng rất thông minh nhanh trí, là một nhân tố rất có năng khiếu trong ngành này, qua thời gian nhất định sẽ có thành tựu. Nếu thật sự có thể đến với Lý Đô Khả, chưa chắc đây là chuyện không tốt.

**

Lúc Sở Hàng nhận được lời mời thêm bạn của Lý Đô Khả thì thiếu chút nữa xoa mắt đến mù, cậu nhìn cái thông báo kia một lần lại một lần, mừng rỡ giống như Husky phát ngáo.

Cậu thoáng bình tĩnh hơn, nhớ tới lời Xa Thừa Vũ dặn dò, lập tức gọi điện thoại cho anh.

Xa Thừa Vũ nói đại khái sự việc với cậu một lần, dặn dò cậu chỉ cần lấy tiền là được rồi, không cần nói nhiều lời, sau này chờ cơ hội hành động.

Sở Hàng vốn là người thông minh, lập tức rõ ràng ý tứ của Xa Thừa Vũ, đại khái là không nên nóng vội. Hơn nữa cậu đã tôn sùng lời nói của Xa Thừa Vũ thành thánh chỉ, anh chỉ hướng đông, cậu tuyệt đối không đi hướng tây.

Sở Hàng chuyển tiền cho Xa Thừa Vũ, sáng sớm hôm sau, Xa Thừa Vũ liền trả lại cho Kiều Hải Tinh.

Kiều Hải Tinh rất kinh ngạc: Không nghĩ tới chỉ cách một đêm mà tài vụ của công ty kia đã làm xong quy trình, phỏng chừng một đêm này Sở Hàng cũng ổn hơn, sớm biết thế đã không phiền đến Khả Khả.

Sở Hàng: Kém! Tôi rất kém cỏi!!!

Ngày tiếp theo, Sở Hàng tựa như một con sói con ôm cây đợi thỏ, mỗi ngày đều lướt xem vòng bạn bè của Lý Đô Khả, chờ cơ hội đến gần.

Rốt cuộc có một ngày, Lý Đô Khả đã phát một bài trên vòng bạn bè, Sở Hàng biết, cơ hội tới rồi.

**

Cuối tháng 1, cách Tết Nguyên Đán càng ngày càng gần, kỳ xuân vận đã bắt đầu.

Xuân vận mỗi năm đều sẽ xảy ra rất nhiều câu chuyện, bi thương, cảm động hoặc truyền tải những thông điệp có tính nhân văn.

Truyền thông hiển nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, ngay từ đầu kỳ xuân vận năm nay, một chương trình truyền hình thực tế đã thực hiện một tiết mục về đề tài này.

Chương trình đó rất thành công, nhóm khách mời hóm hỉnh, thậm chí còn tạo ra một từ nóng trên internet, đề tài xuân vận về nhà cũng bởi vậy mà được đưa lên hot search, trong lúc nhất thời được mọi người thảo luận nhiệt tình không ngừng.

Hạng mục mới của Xa Thừa Vũ tiến vào giai đoạn cuối, đề tài xuân vận vừa đưa ra, anh lập tức triệu tập mấy người mở họp.

Mọi người đều biết rõ, đề tài này có độ phù hợp rất cao đối với chủ đề game của bọn họ, nếu có thể trình làng khi đề tài này vẫn còn nóng, sẽ mang tới một giá trị không thể lường được cho game này.

Tiểu Xuyên báo cáo lại tiến độ của hạng mục: “Toàn bộ hạng mục chỉ còn một mục tối ưu hoá nữa là hoàn thành, sau khi thử nghiệm là có thể ra mắt online.”

Xa Thừa Vũ hỏi: “Mục tối ưu hoá đó cần bao lâu nữa?”

Tiểu Xuyên cười cười, “Nếu không có ai quấy rầy em thì chắc là nửa giờ nữa.”

Mọi người: “……”

Vì thế, nửa giờ sau, mỗi người một cái điện thoại, bắt đầu tiến vào giai đoạn thử nghiệm.

Toàn bộ quá trình rất thuận lợi, gần như không có vấn đề gì, Kiều Hải Tinh cùng Sở Hàng thậm chí còn bắt đầu thi đấu xem ai qua cửa nhiều hơn.

Từ đầu tới cuối Xa Thừa Vũ vẫn cau mày.

Tiểu Xuyên hỏi: “Lão đại, có vấn đề gì sao?”

Xa Thừa Vũ: “Câu chữ trong trò chơi đều vẽ trên hình ảnh?”

Kiều Hải Tinh nghe được hai chữ “hình ảnh” thì ngừng chơi game, xoay người lại nhìn, “Đúng rồi, đều là hình ảnh.”

Trong game có rất nhiều đoạn chữ có tính nhắc nhở, ví dụ như nhắc nhở dẫn đường, nhắc nhở qua cửa, còn có một ít câu chữ khác đều được Kiều Hải Tinh vẽ lên.

Cô khó hiểu nhìn Xa Thừa Vũ, hỏi: “Có vấn đề gì sao?”

Xa Thừa Vũ: “Chưa tính là vấn đề, chẳng qua, nếu hạng mục này trở nên hot, trò chơi sẽ phải làm bản quốc tế, đến lúc đó sẽ phải dùng ngôn ngữ quốc gia khác.”

Tiểu Xuyên bỗng nhiên vỗ đầu một cái, “Trời ạ!”

Sở Hàng và Kiều Hải Tinh vẻ mặt hoang mang.

Tiểu Xuyên tiếp lời Xa Thừa Vũ, nói: “Nếu làm phiên bản ngôn ngữ khác thì sẽ đề cập đến vấn đề phiên dịch, hiện tại chúng ta đều vẽ tất cả chữ viết lên hình ảnh, đến lúc đó nếu phiên dịch thì sẽ phải vẽ một lần nữa, lượng công việc thì lớn mà còn chưa nói đến lãng phí thời gian.”

Sở Hàng: “Vậy bây giờ phải làm sao đây?”

Xa Thừa Vũ giải thích: “Cách tiếp cận đa ngôn ngữ chung là sử dụng các chữ hệ thống mà không phải là hình ảnh, trong quá trình phát triển sẽ tạo thành một bảng dữ liệu, tất cả những câu chữ cần thiết đều được thống kê chi tiết, trình tự và nội dung của những câu chữ đó sẽ được hiện ra dựa theo vị trí tương ứng trong trò chơi.”

Sở Hàng đã hiểu rõ, “Nói như vậy tức là chỉ cần bảng dữ liệu phiên dịch này nữa thôi, không cần phải làm lại hình ảnh một lần nữa đúng không?”

Xa Thừa Vũ gật đầu, mấy người rơi vào yên lặng.

Nếu dựa theo phương pháp sửa chữa này mà nói thì thời gian đưa ra thị trường hiển nhiên là không còn kịp nữa rồi, bọn họ cần thay đổi kế hoạch, xây dựng bảng dữ liệu, còn có một số lượng mã code khá lớn cần phải sửa chữa, việc này dường như là không có khả năng hoàn thành sớm.

Sở Hàng ân hận, nói: “Thực xin lỗi, em không nghĩ tới điều này, cho nên thời điểm thiết kế hệ thống không cân nhắc đến.”

Tiểu Xuyên: “Không trách cậu, cậu chưa có kinh nghiệm, là tôi sơ sót, đáng lẽ ra tôi phải nghĩ đến.”

Xa Thừa Vũ: “Đều không cần tự trách, hiện tại giải quyết vấn đề đã.”

Kiều Hải Tinh yếu ớt giơ tay: “Cái đó… trước tiên không thay đổi chỗ này, cứ trình làng trước không được sao?”

Xa Thừa Vũ: “Cũng không phải là không được, chỉ là chúng nổi lên, chúng ta sẽ có quá nhiều chuyện bận rộn, căn bản không có thời gian.”

Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, lại lâm vào cục diện bế tắc.

Bỗng nhiên, Sở Hàng không tim không phổi cười ra tiếng, mấy người quay đầu nhìn cậu, trong lòng đều hiểu rõ nhưng không nói ra mà chỉ cười.

Bọn họ là ai chứ, sao có thể dễ dàng nhận thua?!

Sở Hàng lười nhác tựa lưng vào ghế, hất cằm nói: “Còn chờ gì nữa, làm thôi! Ai sợ ai chứ?!”

Xa Thừa Vũ hỏi Kiều Hải Tinh: “Cô có ổn không? Không phải sáng mai ngồi xe lửa về nhà hay sao?”

Kiều Hải Tinh khoát tay, “Yên tâm đi, tôi chính là không ngủ không đi WC cũng sẽ đuổi hạng mục xong rồi mới về.”

Vì thế, mấy người sôi nổi mở máy tính, Kiều Hải Tinh ở phòng mình thay đổi kế hoạch; Sở Hàng ở phòng bếp nhỏ làm bảng dữ liệu; Xa Thừa Vũ ôm máy tính xách tay giúp Tiểu Xuyên sửa code.

Mùa đông, một căn phòng nhỏ, ánh đèn leo lét thắp trắng đêm.

Những tiếng gõ bàn phím vội vã mà có thứ tự tràn ngập toàn bộ căn phòng, thẳng đến khi hướng đông hừng sáng, ánh nắng ban mai dần hé lộ.

5 giờ sáng, Kiều Hải Tinh sửa xong tất cả các bức ảnh, cô rửa mặt qua loa, từ chối yêu cầu muốn đưa cô đi của Xa Thừa Vũ, một mình xách theo vali ngồi trên tàu điện ngầm đi đến ga Nam Bắc Kinh.

8h10, xe lửa chạy.

Kiều Hải Tinh gục đầu xuống dựa vào cửa sổ xe, bỗng nhiên điện thoại rung lên, cô lấy ra nhìn thoáng qua, là Xa Thừa Vũ gửi tin nhắn tới.

Anh nói: Hải Tinh, chúng ta thành công rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play