Chương 90: Thương Ly Việt mất tích
Edit: jena
《 Thật may mắn 》
Mức độ khó: ★★★★
Mức độ sinh tồn: ★☆
Chúng ta sống chính là hình dạng nguyên thủy nhất của tội ác.
——
Đừng đến đây! Đừng đến đây!
Trong bóng tối, người phụ nữ co rúm trong một góc, cô bịt kín hai lỗ tai, nhắm chặt hai mắt, từng tế bào trên người không ngừng run rẩy. Trên tay cô là một con dao quân dụng loại nhỏ, thủ pháp cầm cũng không chính xác, hoàn toàn không có kinh nghiệm sử dụng.
Tiếng bước chân dọc theo vách tường vang vọng trong màn đêm, rõ ràng đâm xuyên vào đầu cô.
Bỗng chốc tiếng bước chân lại biến mất.
Cô trố mắt, thả hai tay ra, quay đầu ra phía sau.
Hai hốc mắt trống rỗng đen kịt đang nhìn cô chằm chằm.
Tìm thấy rồi nhé, ha ha!
***
"Không làm gì thì đi phơi nắng nhiều chút đi, phơi nắng hấp thụ vitamin D, bổ sung canxi, tăng cường trao đổi chất..." Đường Kiền bắt chéo hai chân, uống sữa bò, thảnh thơi thư thái.
"Khi nào ảo cảnh mới mở ra nữa chứ, mấy anh đừng có nôn nóng quá." Đường Kiền càng uống càng thấy tanh, giơ bình sữa bò lên, lại nhìn vào tấm card, không khỏi nhíu mày.
Sở Nhuế ôm hai đứa trẻ, giảng cho hai em nghe về nội dung trong sách tranh, Thương Trọng Lệ ngồi trong phòng khách xem TV, La Lịch thì đang ngắm hoa.
Đường Kiền: "..."
"Mấy anh có nghe tôi nói gì không vậy?"
"..."
Đường Kiền giật giật khóe miệng, thở dài, lại nằm lên ghế.
Sinh hoạt thảnh thơi nhàn tản, đã bốn ngày trôi qua từ ảo cảnh trước, thời gian lần này cũng dài hơn bình thường.
Thương Ly Việt đi ra khỏi phòng khách, vào trong vườn hoa chăm sóc một vài chậu hoa, Đường Kiền nhìn đối phương, đây là em họ của Thương Trọng Lệ, nghe nói thiên tư không tính là thông minh, hoàn toàn dựa vào cần cù bù thông minh, Đường Kiền ở nhà họ Thương mấy ngày nay đều nhìn thấy cậu luôn tu luyện.
"Cậu không đi học à?" Đường Kiền tò mò hỏi, Thương Ly Việt hình như cũng chỉ trạc tuổi cậu, từ nhỏ cậu đã đi theo sư phụ, sư phụ nghèo rớt mồng tơi, việc học hành của cậu đều nhờ vào các thầy khác ở trên núi, nhà họ Thương có tiền như thế, chẳng lẽ lại không cho con cháu đi học?
"Trường cho nghỉ học." Thương Ly Việt đáp.
Không biết mặt than có phải là gen di truyền của nhà họ Thương hay không mà sao tên nào cũng suốt ngày trưng bản mặt đó ra.
Đường Kiền chửi thầm trong lòng.
"Trường của hai đứa có một học sinh vừa mất, chuyện khá lớn nên trường mới cho nghỉ học." Thương Trọng Lệ giơ điều khiển TV, điều chỉnh một chút.
TV đang phát tin tức.
"Bắt được hung thủ chưa?" Đường Kiền hỏi.
"Bắt gì mà bắt, học sinh đó tự sát." Thương Trọng Lệ khinh thường nhìn, cậu ghét nhất là những người không biết quý trọng, cố ý kết thúc sinh mạng của mình.
Đường Kiền: "Đáng thương quá, áp lực của học sinh bây giờ rất lớn, vì vậy tỉ lệ tự sát ở lứa tuổi học sinh cũng tăng lên đáng kể."
Thương Trọng Lệ: "Thiếu khả năng chống chọi với áp lực, bao nhiêu người muốn sống mà không có cơ hội, người đang sống lại muốn đi chết."
Đường Kiền cảm thấy Thương Trọng Lệ quá cực đoan: "Sống trên đời thì cũng có quyền định đoạt được số mệnh của chứ, Sở Nhuế, anh thấy sao?" Cậu quay đầu hỏi Sở Nhuế. Sở Nhuế nhìn Khoa Đế ngồi trong lòng mình, anh có thể hiểu được ý của Thương Trọng Lệ, Khoa Đế khi còn nhỏ đã bị cướp đi sinh mệnh của mình, em không có quyền quyết định vận mệnh của mình.
"Không có ý kiến gì với góc nhìn của người khác là góc nhìn của tôi." Sở Nhuế hơi mỉm cười.
Thương Ly Việt im lặng ở một bên tưới hoa.
Không phải ban đầu đang nói đến chuyện cậu không đi học à?
"Chán quá đi chán quá đi chán quá đi!" Bạch Linh oán hận, nằm vật trên sô pha.
"Sao cậu cũng không đi học?" Đường Kiền hỏi.
Bạch Linh trợn mắt: "Tôi bằng tuổi Thương Ly Việt, học chung một trường, cậu bị ngốc hả?"
Đường Kiền bị hờn dỗi cũng lười so đo với Bạch Linh, liếc xéo cô: "Sao mấy cậu lại nghỉ học nhiều thứ, không có ai quản à?"
"Học sinh tự tử là cháu gái hiệu trưởng, hiệu trưởng mời người đến kiểm tra, người ta nói là phong thủy trong trường không may mắn, hiệu trưởng đành phải sửa chữa lại trường học một chút nên cho học sinh về nhà học online." Bạch Linh thở dài nói: "Học online chán lắm, đúng giờ phải ngồi trước máy tính nghe giảng, không thể ra ngoài chơi, cũng không có bạn bè làm việc riêng trong giờ chung với mình."
"Phong thủy?" Đường Kiền trêu ghẹo: "Tốt xấu gì cậu cũng là người nhà họ Thương, sao không tự ra mặt xem thử?" Đường Kiền nhại theo giọng điệu của Bạch Linh: "Hiệu trưởng ơi, về phong thủy thì cứ tìm em, em giỏi lắm!"
Bạch Linh nổi gân xanh, ghê tởm lấy gối ném qua: "Tởm quá!" Đường Kiền nhanh chân né thoát, chạy vào nhà, thò đầu ra cửa làm mặt quỷ với Bạch Linh.
Trong phòng, Sở Nhuế và hai đứa nhỏ đang xem truyện tranh.
"Đây là sách tranh chuyển thể từ một cuốn tiểu thuyết gần đây, là một tác phẩm linh dị thần quái nhẹ nhàng, khá hay." Sở Nhuế đọc cũng thấy thú vị, Thương Trọng Lệ hờn dỗi ở phía sau híp mắt nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ ngồi trong lòng Sở Nhuế.
Nhìn qua là hai cô bé nhưng tính theo tuổi tác thì tương đương bà cố cố nội, Thương Trọng Lệ khó chịu nghĩ. Cậu với Sở Nhuế vất vả lắm mới có một chút tiến triển, vừa quay về hiện thực lại bị hai bà lão kia quấn lấy anh không rời, sao mà có thời gian bồi dưỡng tình cảm đây!
Phòng của Sở Nhuế không rộng, bốn người chen chúc trong một phòng cũng không quá thoải mái, đặc biệt là Thương Trọng Lệ có khổ người lớn nhất.
Sở Nhuế quay đầu nhìn thoáng qua Thương Trọng Lệ, Thương Trọng Lệ lại chưa từng rời mắt khỏi anh, Sở Nhuế sợ đến mức cụp mắt xuống ngay lập tức.
Anh nên nói gì đây, anh thấy xấu hổ khi ở chung một phòng với Thương Trọng Lệ.
Ở trong ảo cảnh thân cận với nhau vì cậu là người mà anh thấy gần gũi nhất. Nhưng anh không có thói quen tự tiện kết giao với ai, đương nhiên cũng chưa từng trải qua yêu đương.
Anh có thích Thương Trọng Lệ hay không?
Anh nghĩ hẳn là thích, ít nhất thì ngoại trừ Hoa Lạc Thâm, đây là lần đầu tiên anh thất thần nhiều lần vì một người như vậy.
Bàng Kỷ thấy Sở Nhuế ngồi ngay đơ ra, bàn tay múp míp chỉ vào cuốn sách, bắt đầu nói những thứ mà Thương Trọng Lệ không hiểu nổi một chữ.
"Bạn ấy nói tranh nhân sâm không giống với nhân sâm bạn ấy từng gặp." Khoa Đế phiên dịch lại.
"Em nghe hiểu nó nói gì?" Thương Trọng Lệ tò mò hỏi. Bàng Kỷ ở nhà họ nhiều năm như thế nhưng không có ai hiểu nổi ngôn ngữ của nó, ông nội cũng không thể nghe được, nó không có ai để phiên dịch lời của mình, hơn nữa Bàng Kỷ có tính cách dễ ngại ngùng, vì vậy chưa một ai thực sự nói chuyện được với nó.
Khoa Đế gật gật đầu: "Giữa các quái vật có thể hiểu nhau, lời nói ra không phải ngôn ngữ."
Thương Trọng Lệ ngẩn ra: "Nghĩa là vật quái hoặc quái vật có thể nghe hiểu được ngôn ngữ của đối phương, nhân loại thì không có khả năng này?"
"Không biết nữa, có lẽ vậy." Khi Khoa Đế nói chuyện, gương mặt không có bất cứ cảm xúc nào, khác xa với vẻ ngoài là một cô bé đáng yêu, ra dáng một người phụ nữ lớn tuổi trưởng thành.
Thương Trọng Lệ chửi thầm trong lòng, quả nhiên bà cố cố nội chính là bà cố cố nội.
Sở Nhuế xuất thần, hai mắt chăm chăm nhìn vào cuốn sách, không biết đang nghĩ gì.
Bạch Linh ngồi một mình ở ngoài phòng khách bắt đầu buồn ngủ, cô nhìn điện thoại, bây giờ là 10 giờ 49 phút tối, Thương Ly Việt vẫn chưa về nhà, nhắn tin qua WeChat cũng không thấy trả lời.
Bạch Linh gọi điện, cô không cảm thấy Thương Ly Việt sẽ gặp chuyện gì. Vì sao, vì Thương Ly Việt là quán quân quyền anh và wushu cả nước, dù có gặp ma quỷ thì người Hồng Môn của nhà họ Thương chẳng lẽ lại cúi đầu chịu thua? Tuy về thiên tư thì Thương Ly Việt không bằng Thương Trọng Lệ nhưng là một người chăm chỉ có tiếng, ai mà không biết.
Điện thoại reng chuông một lúc lâu nhưng vẫn không có ai bắt máy. Bạch Linh gọi lại, vẫn không có ai bắt máy cô mới bắt đầu cảm thấy không ổn.
"Thương Trọng Lệ! Xong đời, không thấy Ly Việt đâu hết!" Bạch Linh không hề suy nghĩ, nhanh chóng đạp cửa vào phòng Sở Nhuế.
Người và quái ở trong phòng đều ngẩng đầy nhìn cô.
"Xong đời, Ly Việt không bắt máy, không nhắn tin trả lời, bây giờ sắp khuya rồi!"
Thương Trọng Lệ giúp cô bình tĩnh lại: "Nó đi đâu?"
"Đến trường lấy đồ, lúc chiều đã đi rồi, khi đó trời còn sáng, đi rồi về cũng chỉ mất khoảng 3 tiếng thôi, nhưng bây giờ vẫn chưa về, cậu ấy mạnh như vậy, hẳn là không phải do người gây ra, hay là thiên tai, tai nạn giao thông?" Bạch Linh gấp gáp đi vòng quanh.
Vốn dĩ không có việc gì, nhưng Bạch Linh nói xong lại càng cảm thấy có chuyện xảy ra.
Thương Trọng Lệ viết tên Thương Ly Việt lên một lá bùa, khai triển thuật tìm kiếm, lá bùa phát sáng bay ra ngoài cửa sổ, biến mất trong màn đêm.
"Đi theo nó đi."
Đường Kiền mặc quần xà lỏn đi ra từ nhà vệ sinh, tay cầm bàn chải đánh răng vẫn đang chà răng bỗng nhiên bị đẩy vô tường, một miệng đầy bọt muốn mắng người thì nhìn thấy Bạch Linh, Thương Trọng Lệ và Sở Nhuế hớt hải chạy ra ngoài.
Đi đâu vậy?
Đường Kiền lấy mu bàn tay chùi hết bọt trắng trên cằm.
05.11.22