Chương 45: Bức tranh kỳ quái
Edit: jena
"A —"
Tiếng kêu phát ra từ nhà vệ sinh.
Thương Trọng Lệ và Sở Nhuế vừa từ dưới lầu đi lên thì đụng phải Đường Kiền và La Lịch. Vừa nhìn thấy La Lịch, Sở Nhuế liền túm chặt lấy Thương Trọng Lệ.
Thương Trọng Lệ quay đầu nhìn anh: "..."
Không có thời gian nói chuyện, bốn người họ chạy về phía nhà vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh, Vương Hàm với mái tóc rối loạn, sắc mặt xám tro vặn vẹo không ngừng, vươn tay ra ngoài cầu cứu: "Cứu mạng... Cứu..."
Đột nhiên, bọn họ nghe thấy "xoẹt" một tiếng, đầu của Vương Hàm rơi xuống, lăn đến trước mặt họ như một quả bóng.
"Mạng..."
Cái đầu đứt lìa há miệng đứt quãng nói lời cuối cùng, đôi mắt mở to trợn trừng phẫn uất không cam lòng.
Cửa nhà vệ sinh mở ra, vô số khối thịt lộp bộp rơi xuống, tử trạng không khác gì Lâm Băng Yến.
Căn phòng của Khổng Tiến Oanh ở phía sau phát ra động tĩnh, bốn người họ quay lại, cửa phòng của cô mở ra, cô gái nhỏ bé với hai bím tóc hai bên dùng một chân đá cậu bé có gương mặt trắng bệch ra ngoài.
Cả người cậu bé trắng bóc, tay chân bị dao ngắn cắm phập ghim vào tường phía sau, không ngừng vùng vẫy.
"Ngoan đi..." Lý Đức Bưu đi ra khỏi phòng, nhìn qua bên phải, trên mặt đất là xác thịt bầy nhầy của Vương Hàm: "Đ* má!" Hắn lập tức nhìn sang bên trái, lại thấy quái vật bị ghim vào tường: "Xong rồi? Xem ra lũ quỷ này cũng không mạnh lắm."
Khổng TIến Oánh đi ra ngoài, khoanh tay trước ngực, đôi giày cao gót 10 tấc liên tục "cộp cộp cộp" vang lên, cô nâng cằm, vô cùng ngạo nghễ.
"Mau giết nó đi!" Lý Đức Bưu la to.
"Không giết được, bây giờ còn chưa có thẻ nhiệm vụ, lỡ như nó có liên quan đến nhiệm vụ, giết nó xong thì làm sao mà làm? Anh còn muốn đi ra ngoài hay không?" Khổng Tiến Oánh nhìn hắn như nhìn một đứa thiểu năng.
Lý Đức Bưu cười cười, biết rằng cô gái trước mặt này không phải người dễ chọc: "Tôi lỡ quên mất, ha ha ha..."
Cậu bé bị chế trụ trên tường quơ quào muốn bắt lấy thứ gì đó để hủy diệt, tiếng kêu gào vang vọng khiến người khác rét run.
"Nếu theo như các cậu nói lúc trước thì còn có một đứa mặc váy hoa nhỏ, một đứa mặc trang phục cưỡi ngựa, đúng không?" Khổng Tiến Oánh nhìn về phía bọn họ, Sở Nhuế gật đầu.
"Nếu thằng nhóc này yếu như vậy thì hai đứa con gái kia cũng không quá mạnh đâu, chúng ta nên bắt bọn nó lại, như vậy sẽ không còn bị uy hiếp đến tính mạng nữa."
"Đúng vậy, đúng vậy!" Lý Đức Bưu tỏ vẻ đồng ý.
Khổng Tiến Oánh nhìn về phía hành lang sâu hun hút: "Bây giờ chúng ta quay lại đó tìm bọn nó đi."
Hành lang tầng 2, Thương Trọng Lệ và Sở Nhuế đi ở phía trước, theo sau là La Lịch và Đường Kiền.
Đường Kiền đi sau, cảm thấy có gì đó không đúng. Cậu hỏi La Lịch: "Sao hai người không nói chuyện với nhau?" Không phải lúc trước La Lịch luôn bám dính Sở Nhuế à? Sao bây giờ hai người lại không thèm nhìn nhau, cũng chẳng nói gì.
Sở Nhuế đi ở phía trước nghe xong thì co rụt đầu lại.
La Lịch mím môi nhìn chằm chằm bóng dáng của Sở Nhuế, âm lượng không lớn không nhỏ, vừa đủ để bốn người nghe: "Haiz... A Nhuế giận rồi, tôi làm chuyện không tốt với anha ấy, anh ấy muốn trốn tôi."
Giọng điệu ngả ngớn đầy ái muội, Thương Trọng Lệ híp mắt, cúi đầu nhìn Sở Nhuế đang mất tự nhiên.
"Chuyện không tốt? Là làm gì? Nếu cãi nhau thì chắc chắn là do anh chọc trước, miệng anh thúi lắm! Sở Nhuế vừa nhìn là đã biết là bé ngoan nhà hàng xóm."
La Lịch cười cười: "Nhưng anh ấy lại không ngoan."
Đường Kiền: "Hả?" Cậu còn muốn hỏi tiếp, Thương Trọng Lệ đã ngắt lời: "Đường Kiền, xác định vị trí của quái vật đi."
Đường Kiền "ừm" một tiếng, lấy bát quái ra suy đoán, lẩm bẩm một hơi, cậu chỉ tay về phía trước: "Ở đây."
Vừa dứt lời, phía trước có một bóng trắng lờ mờ xuất hiện. Là cô bé mặc trang phục cưỡi ngựa. Cô bé thấy bọn họ, xoay người bỏ chạy. Thương Trọng Lệ và Đường Kiền đang muốn đuổi theo, La Lịch nói: "Trời sáng rồi... Nhanh quá."
Cửa sổ hình bầu dục ở cuối hành lang tầng 2 soi rọi một luồng ánh sáng mong manh. Khi họ định hình lại để tìm cô bé thì lại không thấy đâu nữa.
"Trời sáng rồi."
Bát quái khẽ run lên. Đường Kiền khó hiểu, cửa phòng mà cô bé kia vừa đứng trước chợt mở ra, nam chủ nhân từ bên trong bước ra ngoài.
Trong góc tối, người đàn ông trông gầy gò yếu ớt, hoàn toàn khác với vẻ cường tráng, đầy sức sống khi ngồi dùng bữa ở nhà ăn.
Thấy bốn người trên hành lang, nam chủ nhân sửng sốt, sau đó mỉm cười chào hỏi với nhóm Sở Nhuế: "Các vị sao lại ở đây, buổi tối không nghỉ ngơi tốt à?"
La Lịch tiến lên một bước, cực kỳ thân sĩ khom lưng chào hỏi: "Vô cùng xin lỗi, buổi tối không ngủ được, đi dạo một chút, không ngờ lại mạo phạm đến khu vực riêng tư của ngài."
Nam chủ nhân nghe xong, biết họ không phải cố ý đến tầng 2 thì biểu tình thả lỏng hơn nhiều, ánh mắt cũng hòa hoãn hơn: "Tầng 2 có phòng ngủ, vợ và con gái tôi vẫn còn đang ngủ, thật sự không tiện để gặp mặt quý vị."
"Không sao, không sao." La Lịch ngựa quen đường cũ chào hỏi, không hề câu nệ: "Chúng tôi vô tình quấy rầy rồi, bây giờ sẽ rời đi ngay."
"Không tiễn, các vị đi thong thả."
Bốn người xoay người rời đi, Sở Nhuế đi được hai bước thì chợt quay đầu lại.
Ban ngày chưa đến hoàn toàn, người đàn ông đứng ngược sáng giữa không gian tịch mịch, không thấy rõ nét mặt, nhưng lại có thể cảm nhận được ưu thương nồng đậm.
"Còn có chuyện gì không thưa cậu?"
Sở Nhuế suy nghĩ, hỏi: "Xin phép hỏi một chút, ngài chỉ có một cô con gái thôi ạ?"
Người đàn ông im lặng một lúc lâu.
"Đúng vậy."
Rời khỏi hành lang tầng 2, Đường Kiền chỉ vào bát quái, nhắc đi nhắc lại: "Tầng 2 chắc chắn có tà vật, nếu không thì chúng ta xông vào đi!"
La Lịch vỗ vỗ đầu cậu, Đường Kiền ngây người. Cậu lớn như vậy rồi còn chưa có ai đập đầu cậu đâu, cậu cũng không phải con nít!
"Xông vào? Đừng ngốc nghếch thế, suy nghĩ lại mục đích chính của chúng ta là gì?"
Thương Trọng Lệ khó có lúc tán đồng với La Lịch: "Chúng ta cần phải làm nhiệm vụ để vượt qua phó bản, không phải đuổi theo quái vật." Nói xong, cậu thấy Sở Nhuế nhìn chằm chằm những bức tranh trên hành lang: "Anh cảm thấy ba đứa trẻ có vấn đề?"
Người xem tranh không trả lời cậu, Thương Trọng Lệ cũng không tức giận: "Nếu ông ta không cho chúng ta đi tầng 2 thì chúng ta lại càng phải đi. Nhưng phải đi lúc ông ta không ở đó."
"Sao lại không thể xông vào?" Đường Kiền lần đầu tiên vào phó bản, nội dung liên quan đến phó bản chỉ được nghe từ lời những người lớn ở trong nhà.
La Lịch đập đầu cậu: "Ngốc..."
Đường Kiền trừng lớn mắt, trong lòng tức giận.
"Nếu người đàn ông là quỷ, chọc giận bản tính của ông ta, ông ta bạo phát lại xuất hiện thêm một kẻ địch khó giải quyết. Lỡ như ông ta là NPC nhiệm vụ thì cũng có giết được ông ta đâu?" La Lịch cười cười: "Khi ông ta chưa xuất hiện, chỉ cần không ở tầng 2 thì chúng ta có thể vào xem xét được."
Đường Kiền cái hiểu cái không, nhớ đến cậu bé bị đóng đinh trên tường: "Tóm lại là không thể tùy tiện giết bọn họ, quá phiền toái!"
"Đây là phó bản khó, chẳng lẽ lại để cho một tên đạo sĩ bản lĩnh cao cường tiến vào rồi tiêu diệt hết sạch quái vật à?"
Đường Kiền gật gật đầu, đúng thế!
"Anh biết nhiều ghê, có phải anh từng vào rất nhiều phó bản không? Cô họ Khổng kia từng vào phó bản khó hai lần mà kinh nghiệm của anh có vẻ còn phong phú hơn cả cô ấy." Đường Kiền tò mò hỏi.
La Lịch cười không đáp, đối diện với ánh mắt âm trầm của Thương Trọng Lệ thì ý cười càng sâu thêm.
Thương Trọng Lệ biết rằng tính đến lúc này, người đàn ông đó không chỉ mới vào có ba phó bản.
Phải qua mười phó bản thường thì mới đến được phó bản khó, bọn họ là vì sự xuất hiện của Đường Kiền nên mới đột nhiên phải xuất hiện ở phó bản khó, còn... La Lịch thì sao?
La Lịch có vẻ đoán được suy nghĩ của Thương Trọng Lệ, cười nói: "Cậu đừng nhìn tôi như vậy, tôi là người tốt!"
Đường Kiền nhìn thấy tia sét ầm ầm bắn tứ phía quanh hai người này, đánh giá qua lại... Hai người này lại làm gì nữa vậy?
Bức tranh.
Sở Nhuế vươn tay chạm vào bức tranh ở trên tường.
Trước mặt anh là một chiếc xích đu rỗng tuếch. Cô bé con của chủ nhân lâu đài đang ngồi dưới đất, nhìn xích đu cười thật tươi.
Có chỗ sai, những bức tranh này đều có vấn đề... Sở Nhuế bước nhanh đi xuống bậc thang, nhìn bức tranh tiếp theo, lại thêm một bức tranh nữa, cho đến tầng 1...
Hành động của Sở Nhuế đã hấp dẫn lực chú ý của ba người còn lại.
"Sao vậy?" Đường Kiền tò mò hỏi, cậu nhìn theo tầm mắt của Sở Nhuế, nhìn những bức tranh trên tường. Trên bức tranh có quản gia đang rót rượu, dưới bàn có một cô bé lộ ra mái đầu nho nhỏ, tinh nghịch nhìn về phía trước. Đôi mắt tròn xoe màu xanh tựa ngọc thạch: "Chà, cô bé trốn như vậy nên dễ bị bắt gặp rồi."
"Cô bé đang làm gì?" Sở Nhuế lẩm bẩm tự hỏi.
Đường Kiền trả lời theo bản năng: "Chắc là chơi trốn tìm."
"Cô bé chơi với ai?" Sở Nhuễ bỗng nhiên quay đầu nhìn Đường Kiền. Đường Kiền ngẩn ra vì biểu tình nghiêm túc của anh.
"Chắc là... Chà... Ừm.."
"Cả trang viên chỉ có một đứa trẻ là cô bé, cô bé đang chơi trốn tìm với ai?"
Đường Kiền do dự: "Là ba con quỷ kia? Cô bé có thể nhìn thấy quỷ?" Đường Kiền tự cho là mình đã tìm thấy điểm mù: "Đúng thế NPC nhiệm vụ chắc chắn là cô bé này, mấy con quỷ kia chắc là sản phẩm từ tâm hồn của cô bé?"
Không... Không đúng.
Sở Nhuế lại quay đầu nhìn những bức tranh thêm một lần nữa, cuối cùng dừng lại trên xích đu trống vắng. Xích đu không hề dựng thẳng theo lực hút của trái đất mà có một độ cong.
Xích đu chuyển động, trên xích đu có người ngồi.
Ba người nhìn thấy hành động của Sở Nhuế lại càng khó hiểu hơn. Sở Nhuế nhanh chóng chạy lên lầu, Thương Trọng Lệ đuổi theo ngay, nhưng anh chỉ vào phòng tìm balo, cầm một món đồ màu bạc rồi nhanh chóng quay về chỗ cũ.
Anh đứng trước những bức tranh, gỡ chúng xuống, bẻ khung kính để lấy bức tranh ở bên trong ra.
La Lịch híp mắt, đứng ở phía sau, hơi mỉm cười.
"Cần phải tháo hết không? Có muốn chúng tôi giúp anh không?" Không biết vì sao, tuy không biết Sở Nhuế đang làm gì nhưng Đường Kiền khá tin tưởng anh.
Sở Nhuế dùng máy phun sương màu bạc phun lên bức tranh. Khi sương phun ra, trong nháy mắt, Thương Trọng Lệ và Đường Kiền đều nhận ra đó là gì. Đạo gia thường dùng máu chó mực, máu và móng ngựa đen để khiến quỷ quái hiện nguyên hình. Xã hội phát triển, vốn không còn cần dùng những thủ pháp truyền thống như thế này, ôm đủ thứ kỳ quái ở trên người đi khắp nơi dễ bị người khác cho là đầu óc có vấn đề. Vì vậy họ đã sản xuất ra một sản phẩm khác có dạng phun sương, là nước thuốc máu tím.
"Sao anh lại có thứ này?" Thương Trọng Lệ hỏi, thuốc máu tím cũng được xem là dụng cụ hỗ trợ cho những người chưa mở được Thiên Nhãn, mang theo như vật tùy thân, Sở Nhuế vốn có thể nhìn thấy những thứ này, sao lại mang thêm một thứ như thế vào đây?
"Em họ của cậu cho tôi, em ấy không biết tôi có thể nhìn thấy.
Thương Trọng Lệ nhướng mày, sao con nhóc Bạch Linh lại đối xử tốt với Sở Nhuế thế?
Lớp sương không màu không mùi phát ra ánh tím nhàn nhạt trong góc tối, sau khi phun vào hết các bức tranh, ánh sáng tan biến dần, hiện ra bộ dạng ban đầu.
07.10.22